Vai ác lại hắc hóa

Chương 77 : Có chút sờ sợ, có chút kích động

Lúc Nam Tầm mặc quần áo chỉnh chu đi xuống, Lệ Sâm và ông Lệ đã bắt đầu ăn sáng. Nam Tầm ngồi xuống cạnh Lệ Sâm, thỉnh thoảng lại liếc qua anh một hồi. Tuy rằng gương mặt kia không hề có biểu cảm nào, nhưng cô vẫn có thể thấy ngọn lửa đang bốc lên ngùn ngụt. Ông Lệ cảm thấy cực kì ngạc nhiên: "Nam Nam, con cãi nhau với ba con rồi hả?" Hai người này ngày ngày dính nhau như gì vậy, không ngờ cũng có lúc cãi nhau? Nam Tầm chọc đũa vào bát cơm, nhỏ giọng nói: "Ông nội, ông phân xử cho con với. Ông nói xem con đã lớn như vậy, có nên có chút riêng tư của mình hay không? Con chỉ muốn chờ ba ba đi rồi thay quần áo, kết quả ba nói con xa lánh ba, sau đó thì nổi giận luôn." Càng nói, Nam Tầm càng cảm thấy mình có lý, cũng càng cảm thấy Lệ Sâm biến thái. Ông Lệ nghe xong lời này, nụ cười trên mặt nhạt đi chút. Ông nhìn Lệ Sâm, giải quyết thật dứt khoát: "Theo ông thấy, Nam Nam lớn thật rồi, sau này hai người tách ra ngủ đi." Lệ Sâm không trả lời, lại quay ra nói với Nam Tầm: "Nam Nam, đợi lát nữa ba phải xử lý chút việc, con đi theo ba." Nam Tầm ồ lên, yên lặng nhét cơm vào miệng. Hôm nay là chủ nhật, vừa lúc không có lớp. Nam Tầm thay một bộ váy bồng màu trắng thắt eo, đi đôi giày thể thao trắng, tóc búi lên, cộng thêm gien tốt của Lệ Sâm, cô trông cực kì xinh đẹp, như được khắc ra từ ngọc, đôi mắt ngấn nước long lanh, đặc biệt sống động có hồn. Lệ Sâm nhìn con gái cưng mình tự tay nuôi nấng, chủ động duỗi tay ôm eo cô. Nam Tầm cũng quen rồi, không cảm thấy gì cả. Chỉ có ông Lệ ở đằng sau nhìn cách hai người ở chung mà trợn đôi mắt lão thật to. Chờ hai cha con đi rồi, ông mới chống gậy, đứng lên run run rẩy rẩy. Quản gia già bên cạnh vội đỡ lấy ông: "Ông chủ, ông đang..." Môi ông Lệ mấp máy đến mấy lần mới hỏi: "Ông Vương à, ông nói có phải Lệ Sâm đã sớm biết Nam Nam không phải con gái ruột của nó rồi hay không?" Dường như quản gia già nhận ra ông Lệ đang lo lắng điều gì, vẻ mặt ông cũng cả kinh theo, ngừng một chút mới nói: "Ông chủ, dù cậu chủ đã sớm biết thật, nhưng cô chủ nhỏ là do tự tay cậu ấy nuôi lớn, chẳng lẽ cậu ấy còn có thể có ý đồ gì khác hay sao? Lại nói, cô chủ còn nhỏ thế mà, sao cậu chủ có thể..." "Bây giờ còn nhỏ, lẽ nào sẽ không lớn? Ông có thấy được không, giờ Lệ Sâm có ham muốn chiếm hữu Nam Nam lớn đến độ gì! Nó cho là tôi không biết nó sai người giám thị mọi hành động của Nam Nam ở trường sao?" Ông Lệ càng nghĩ càng lo lắng. Dù gì cũng là con của ông, mặc dù có lúc ông cũng không biết trong lòng thằng nhóc này suy nghĩ gì, nhưng ông biết, một khi thằng nhóc này muốn cái gì, vậy tuyệt đối sẽ đoạt được không chừa thủ đoạn nào. Nó am hiểu nhất chính là để con mồi của mình chậm rãi rơi vào bẫy, cuối cùng sẽ tàn nhẫn mà nuốt chửng. Nam Nam đã gọi ông là ông nội nhiều năm như thế, sao ông nhẫn tâm nhìn một đóa hoa trắng thuần khiết cứ như vậy bị một con sói đói phá hủy. Dù rất có thể con trai ông đã sớm biết bọn họ không có quan hệ máu mủ, nhưng Nam Nam không biết, trong lòng cô bé, Lệ Sâm chính là ba ba! Ông Lệ quyết định tìm thời gian, hai người bọn họ ngồi nói chuyện một chút. Nam Tầm không biết Lệ Sâm muốn dẫn cô đi đâu, bởi đường xe đi càng đi càng lạ, cuối cùng dừng ở một con phố nào đó trong thị trấn. Lần này có bốn vệ sĩ đi cùng, bọn họ đều mặc đồ đen, cùng khom lưng mở cửa xe. Chờ Lệ Sâm ra ngoài trước, Nam Tầm đang muốn ra theo, lại bị Lệ Sâm bế ra ngoài, dọa cô sợ đến ôm chặt cổ anh. "Ba ba, con cũng không còn trẻ con nữa, sao ba vẫn ôm con như thế?" Ra cửa xe, Nam Tầm vội vàng nhảy xuống từ trên người anh. Lệ Sâm không nói gì, mà ôm eo cô đi vào quán ăn trước mặt, bốn vệ sĩ áo đen theo phía sau. Bên ngoài quán ăn này rất lớn, nhưng bên trong không có một bóng người, cứ như đã bị dọn sạch trước rồi. Nam Tầm có hơi khó hiểu tại sao Lệ Sâm phải dẫn cô tới nơi tồi tàn này. Dựa trên bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng của Lệ Sâm, anh rất hiếm khi đến quán ăn vừa nhìn đã biết không sạch sẽ này. Lệ Sâm vừa vào cửa, một người đàn ông trung niên liền cung kính tiến lên đón, nói nhỏ: "Cậu Lệ, đã bắt được người, ở ngay phía dưới." Lúc đang nói chuyện, ông lén lút liếc Nam Tầm. Thấy Lệ Sâm ôm eo cô bé này, trong lòng ông có mấy phần kinh ngạc. Nghe nói cậu Lệ chưa bao giờ gần nữ sắc, chẳng lẽ lời đồn đại sai lầm? Nhưng cô bé trước mắt quá non đi, lẽ nào cậu Lệ thích loại này? Người đàn ông trung niên thầm ghi nhớ trong lòng. Lệ Sâm ừ một tiếng: "Dẫn đường trước đi." Người đàn ông kia vội vàng gật đầu: "Mời ngài đi theo tôi." Cậu chủ Lệ ôm lấy Nam Tầm, thấp giọng dặn dò: "Cục cưng, đợi lát nữa ngoan ngoãn ở một bên nhìn là được rồi." Nam Tầm gật đầu, vô cùng ngoan. Quán ăn có một tầng hầm, có người kia dẫn đường ở trước, đám người cùng đi theo vào. Khi nhìn rõ cảnh tượng bên trong, Nam Tầm kinh ngạc đến trợn to hai mắt. Nơi này là một sòng bạc ngầm! Vài chiếu bạc, trên bàn còn có bộ bài chưa kịp dọn, tất cả đèn đều sáng, chiếu rõ từng góc một. Ở một chỗ đất trống, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi bị dây thừng bó chặt quỳ trên đất, trong miệng bị nhét một miếng vải. "A a, a a a." Người kia thấy cậu chủ Lệ, vẻ mặt kích động, cố gắng bò về hướng bên này, lại bị người áo đen đè nặng gã từ đằng sau đá ngã trên mặt đất. "Cậu Lệ, mời tới bên này." Người đàn ông trung niên đi đầu dùng tay làm tư thế mời. Ngay vị trí phía trước đã đặt một cái ghế da mềm mại, cậu chủ Lệ đi qua ngồi ở đó. Nam Tầm vốn định đứng, nào ngờ Lệ Sâm trực tiếp kéo cô vào ngực mình, để cho cô ngồi trên đùi anh. Nam Tầm xấu hổ ngọ nguậy cơ thể, cuối cùng dứt khoát vùi trong ngực anh, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình. Lệ Sâm hơi nhấc tay phải, bên cạnh lập tức có người giật xuống miếng vải rách bịt mồm người trên đất kia. Người kia thật vất vả mới có thể nói chuyện, lập tức khóc ròng ròng xin tha: "Cậu Lệ, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, hãy bỏ qua cho tôi một lần này thôi, sau này tôi cũng không dám nữa. Cầu xin cậu Lệ nể tình cha tôi tha cho tôi đi, tôi không dám nữa..." Nam Tầm không hiểu dò xét nhìn người kia, lại ngó nhìn ba Lệ Sâm của cô. Con mẹ nó, ba Lệ Sâm cô không hổ có tổ tiên làm xã hội đen. Tình huống hiện tại cực kì giống trên TV, cảnh đại ca xã hội đen bị đàn em phản bội, sau đó chuẩn bị rút súng pằng một phát kết liễu kẻ đó. Cô có hơi sờ sợ, còn có chút kích động là sao thế này? Mang tâm thái xem trò hay, một tay Nam Tầm rất tự giác khoác lên cổ Lệ Sâm, điều chỉnh tư thế càng thoải mái hơn. Cục cưng ỷ lại và thân mật với mình khiến Lệ Sâm cực kì hưởng thụ, chỉ có điều kế tiếp... Không biết cục cưng của anh còn có thể thân thiết anh như lúc này nữa hay không.