Vai ác lại hắc hóa

Chương 110 : kỹ thuật diễn quá tốt, có thể đoạt ảnh đế

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânEditor: PaduC Nam Tầm nâng cằm Thúy Hoàn, cười tủm tỉm nhìn nàng ấy: "Làm sao, cảm thấy nương nương nhà ngươi quá dâm đãng?" Thúy Hoàn lắc đầu một trận, vội vàng nói: "Mặc kệ nương nương làm cái gì, ở trong lòng Thúy Hoàn, nương nương vẫn luôn là nương nương tốt nhất!" Nam Tầm thấy tiểu nha đầu Thúy Hoàn là ngu trung. Nếu như nàng là đại gian phi, Thúy Hoàn chính là loại nha đầu ác độc chuyên giúp đỡ làm chuyện xấu, cuối cùng bị vứt trứng gà kia. Có điều hiện tại Nam Tầm cũng cần một nha đầu trung thành như Thúy Hoàn, nếu không nàng cũng không dễ làm việc. Ở lần thứ ba Yến Hàn tới, ánh mắt Thúy Hoàn nhìn hắn đã trở nên tế nhị, sau đó lùi ra không dấu vết, để lại tiểu viện cho hai người. Nam Tầm không để ý đến hắn, mà Yến Hàn cũng không quấy rầy. Cứ như vậy qua hơn mười ngày, Nam Tầm thực sự không nhịn được nữa. Lần này, nàng luyện xong một bộ kiếm pháp, bay thẳng đến chỗ nam nhân mang mặt nạ. Nam nhân mang mặt nạ thấy nàng đi tới, hai mắt hơi sáng ngời nhìn thẳng vào nàng. Nam Tầm nhíu mày, giọng điệu không kiên nhẫn: "Đến cùng ngươi muốn làm gì? Xông vào cung Trì Mộ của ta năm lần bảy lượt, ngươi cũng không sợ rước họa cho ta?" Yến Hàn vội nói: "Nàng đừng lo, ta đã sớm tìm hiểu rõ số lần và canh giờ hộ vệ đi tuần tra bên này. Ta tránh bọn hắn, huống hồ cung Trì Mộ của nàng ở vị trí hẻo lánh, rất ít người đi tới nơi đây." Nam Tầm nghe lời này, không khỏi cười lạnh: "Vậy nên ngươi đang giễu cợt ta bây giờ thân ở lãnh cung, kết cục thê thảm không người thăm hỏi đúng không?" "Nàng biết rõ ý ta không phải như vậy!" Yến Hàn hơi tức giận. "Vậy ý ngươi là gì?" Nam Tầm không thay đổi sắc mặt nhìn hắn: "Nếu như vì ân cứu mạng lần trước, ta không cần. Nếu không phải ngươi dùng tính mạng Thúy Hoàn để uy hiếp, ta sẽ không cứu ngươi. Lúc sau cứu ngươi cũng coi như ta đã lấy thù lao, giữa chúng ta thanh toán xong rồi. Nếu như vì câu kia của ta bảo ngươi phụ trách, vậy thì càng không cần để ý, bởi vì ta cũng chỉ đùa ngươi mà thôi." "Đây chỉ là cái nhìn đơn phương của nàng. Nàng cho rằng đã thanh toán xong, nhưng ta cảm thấy không phải vậy." Nam nhân nói. "Yến Hàn!" Nam Tầm buồn bực kề kiếm lên cổ hắn: "Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi!" Yến Hàn không có bị dọa lui bởi kiếm Nam Tầm gác bên cổ hắn. Hắn hơi nắm chặt nắm đấm, hạ giọng nói: "Cái trâm ngọc kia là vật tổ truyền của Yến gia. Nếu nàng nhận, chính là ngầm thừa nhận làm dâu Yến gia ta rồi." Nam Tầm tức giận đến độ lập tức móc cái trâm ngọc trong ngực, vứt trả lại cho hắn. Nhưng Yến Hàn không vươn tay ra đón, cái trâm ngọc tinh xảo cứ như vậy rơi trên mặt đất, gãy thành hai nửa. "Nát." Yến Hàn lạnh nhạt nói: "Nàng có biết cái trâm ngọc này giá trị bao nhiêu tiền?" Nam Tầm bực bội không thôi: "Là do ngươi không tiếp được, liên quan gì đến ta?" Yến Hàn tiếp tục nhìn chằm chằm nàng, dừng hồi lâu mới nói: "Ta không cần nàng đền, ta chỉ hy vọng nàng không đuổi ta đi." "Tùy ngươi!" Nam Tầm ném một câu như vậy liền chạy lấy người. Chờ người đi xa, khóe miệng nam nhân hơi cong lên, có chút lạnh, có chút bạc bẽo, có chút châm biếm, chỉ không có thâm tình như hắn vừa biểu hiện. Đôi mắt hẹp dài đen kịt lộ ra trên mặt nạ tinh xảo màu bạc lóe lên tia sáng, có vẻ càng thêm âm trầm lạnh lẽo. Nam nhân xoay người nhảy lên, bóng dáng cao to cứng cỏi rất nhanh đã biến mất ở cung Trì Mộ. Từ ngày đó, vào mỗi buổi tối, nam nhân tự xưng Yến Hàn đều sẽ đến thăm cung Trì Mộ của Nam Tầm. Nam Tầm múa kiếm, hắn liền đứng bình tĩnh ở một bên xem nàng, không nói một lời. Nam Tầm chơi đu dây, hắn sẽ đi tới phía sau nàng, thỉnh thoảng khẽ đẩy một cái, không để nàng dùng sức mà có thể đu đến rất cao rất cao. Ngày tháng như thế trôi qua ròng rã một tháng, ánh mắt nam nhân nhìn về phía nữ nhân càng ngày càng nóng rực, sâu trong đáy mắt giấu diếm tình cảm sôi trào mãnh liệt. Nam Tầm đang luyện kiếm pháp Tần gia như mọi lần, nhưng lúc này đây, nàng càng luyện càng sai chiêu thức. Một chiêu sai, chiêu nào chiêu nấy sai. Nàng bối rối nhìn chăm chú kiếm trong tay, thanh kiếm bị ném leng keng xuống đất. "Diêu Diêu." Yến Hàn có chút lo lắng nhìn nàng, muốn tới gần nàng. "Ngươi không nên tới!" Nam Tầm hét lớn với hắn, ánh mắt thác loạn phức tạp. Yến Hàn thấy dáng dấp luống cuống rõ ràng của nàng, đáy mắt thoáng qua tia sáng. Hắn có chút bất đắc dĩ thở dài: "Diêu Diêu, nếu nàng thật không muốn nhìn thấy ta. Ta... Sau này ta sẽ không đến quấy rầy nàng nữa." Nói xong câu đó, hắn rời đi hồn bay phách lạc, bóng lưng xem ra thật cô đơn hiu quạnh. Thúy Hoàn vẫn chứng kiến tiến trình tình cảm của hai người thấy hơi không đành lòng, tiến đến bên người Nam Tầm nhỏ giọng nói: "Nương nương, Yến công tử thật đáng thương nha. Người cứ đuổi hắn đi vậy à?" Nam Tầm giật giật khóe miệng. Tiểu nha đầu nàng nuôi lâu như vậy lại hướng về người ngoài. Hư Không Thú khóc hu hu thành tiếng: "Hắn liếc mắt đưa tình chăm chú nhìn ngươi, tầm mắt nóng rực như lửa, hận không thể nuốt ngươi vào bụng. Nhưng là... Nhưng mẹ nó vì cái lông gì mà giá trị ác niệm không giảm điểm nào!" Nam Tầm nói hững hờ: "Trong dự đoán, bởi vì cho đến nay, tất cả những việc hắn làm chỉ là giả vờ." Hư Không Thú tiếp tục khóc chít chít: "Vậy thì kỹ thuật diễn của hắn tốt quá, có thể đi đoạt Ảnh đế rồi." Thực ra nó không hiểu ở chỗ, rõ ràng nó cảm nhận được tâm trạng đối phương đang chấn động, mà gợn sóng càng lúc càng lớn. Một lúc vui một lúc giận, không lý nào không giảm giá trị ác niệm nha. Nam Tầm sờ đầu Thúy Hoàn, tiếp tục triển khai kỹ thuật diễn ngang tầm Ảnh hậu của mình, ánh mắt phức tạp nói: "Thúy Hoàn, ngươi không hiểu, ta với hắn là không thể." Thúy Hoàn tức giận đến giậm chân: "Tại sao không thể? Lần trước nương nương nói với nô tỳ, nếu gặp được một nam nhân chân thành với người, người sẽ không sợ mà cắm sừng Hoàng thượng. Bây giờ một nam nhân tốt đẹp đặt ngay trước mắt, nương nương lại muốn phụ lòng hắn!" Nam Tầm:... "Ta thật từng nói như vậy. Nhưng mà Thúy Hoán, ngươi đã từng nghĩ hay chưa, nếu chuyện ta đi cùng hắn bị Hoàng thượng phát hiện, chẳng phải vừa vặn để bạo quân này tìm được cớ đối phó Tần gia? Hơn nữa dựa trên tính tình có thù tất báo của bạo quân, hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Yến Hàn căn bản không phải đối thủ của hắn." Nam Tầm nói. Thúy Hoàn nghe được lời này không khỏi khóc ra tiếng: "Hóa ra trong lòng nương nương đè nén nhiều chuyện như vậy. Nương nương, nô tỳ lại không biết, hu hu..." Mấy ngày liên tiếp Yến Hàn đều không quay lại, Thúy Hoàn cảm nhận được tâm trạng nương nương nhà nàng xuống rất thấp. Nương nương nhà nàng quả nhiên đã... Động lòng. Nhưng vì Tần gia, vì Yến công tử, một mình nàng yên lặng nuốt những điều này vào trong bụng. "Nương nương, nô tỳ thấy hoa sen trắng trong hồ ngoài cung Trì Mộ dáng dấp không tệ, nô tỳ đi hái một ít cho nương nương bày trên bệ cửa sổ có được không?" Nam Tầm vốn đang chống cằm đờ ra, nghe vậy chỉ không hào hứng lắm ừ một tiếng. Qua không bao lâu, Thúy Hoàn liền vọt vào với vẻ mặt hốt hoảng: "Nương nương, không ổn! Không ổn! Nô tỳ nghe nói, nghe nói tối hôm qua đội hộ vệ tuần tra bắt được một tên thích khách áo đen!"