Mao Cát Tường nói quanh co vòng vò, Hồng Bảo lại là người rất có tinh thần nghiên cứu khoa học, cậu ta ghé sát mắt vào nhìn: “… Thế này thì cần bao nhiêu con muỗi chứ.”
“…”
Lần đầu tiên trong đời Mao Cát Tường biết cái gì gọi là hai má nóng lên, chỉ muốn đào một cái hố rồi chui vào. Hắn che miệng lại, tức đến nổ phổi: “Muỗi cái đầu cậu, cậu làm việc không nhanh lên, thuyền đắm ngay đấy, lo cái thân cậu trước đi.”
Vì vậy Hồng Bảo liền ngồi xuống tiếp tục trói người, trong miệng vẫn không ngừng lầm bầm: “Tại sao lại có muỗi nhỉ, đã vào thu lâu như vậy, thật kỳ quái.”
Mao Cát Tường rất muốn nhảy dựng lên hô to, này cái cậu trai tân bé nhỏ hôn cũng chưa từng nhận kia, không hiểu cũng không cần nói linh tinh, lại bị phân tâm bởi Bạch Dư đứng bên cạnh.
Bạch Dư đặc biệt kỳ quái, tuy rằng mặt mày vẫn không biểu cảm, thế nhưng trong mắt lại hiện rõ một tầng ý cười.
Muốn chết.
Mao Cát Tường chưa bao giờ thấy vẻ mặt này của Bạch Dư, trong ký ức của hắn, Bạch Dư vẫn luôn như một người máy lạnh như băng.
Hai năm trước, thời điểm hắn vừa xuyên đến thế giới này, chủ nhân cũ của thân thể này không cẩn thận phun đầy rượu vào mặt nam chính trong một bữa tiệc thượng lưu, dẫn đến việc bị nam chính truy sát.
Sau đó, tham gia một tiệc rượu thương mại, hắn đang thán phục độ tinh xảo của các loại cocktail, kết quả bị mấy bảo tiêu áo đen đuổi chạy trối chết.
Vai nam chính này quả thật là bụng dạ hẹp hòi…
Cả tiệc rượu bị bọn họ quậy cho gà bay chó sủa, ông cha tiện nghi của hắn hùng hổ tới khuyên can, mong Đường Ngự Thiên buông tha cho đứa con bất hiếu này của ông ta. Kết quả vẫn không khuyên nổi, hắn chỉ có thể chạy như bay lên lầu trên.
Cuối cùng, gặp được người đứng thứ hai giới kinh doanh trong truyền thuyết.
Lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Dư, hắn liền bị gương mặt lãnh khốc, lạnh lùng lại vô tình kia làm cho kinh sợ.
Hắn hướng về phía mặt than, hữu hảo phất tay một cái: “Chào.”
Ngày ấy, Bạch Dư thu hồi lại ánh mắt đang nhìn về phía đèn đuốc tịch liêu, chậm rãi quay đầu: “Cậu là ai?”
Mao Cát Tường nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ cửa cầu thang, trong lòng biết không kịp rồi, không quản cái bắp đùi này có ôm được hay không, hắn đều phải thử cái đã. Vì vậy hắn đưa tay ra, nói: “Em là em trai tương lai của anh.”
…
Em trai cái lông, Mao Cát Tường nhớ lại đoạn hồi ức này, quả thực muốn xuyên về tát mình một phát chết tươi.
Trời mới biết tại sao lại phát triển thành: Em là người đàn ông trong tương lai, bị anh đặt dưới thân mà thở gấp.
Này này kia kia.
Nhắc tới thở gấp, lúc Bạch Đại Thối đặt hắn lên tường mà hôn, hắn có kìm không nổi mà phát ra vài cái âm thanh xấu hổ thẹn thùng không đó?
Suy nghĩ của Mao Cát Tường đang thoát cương đến không kiểm soát nổi, Bạch Dư đã nắm tay hắn dẫn đến phòng dự trữ đồ vât cứu nạn.
Giọng đồng minh của hắn ngày càng rõ ràng.
Mọi người đều đang bận, Tần Ý cũng không có nhàn rỗi, say sóng vẫn không tốt hơn chút nào, chịu đựng đến khó chịu mà kiểm tra đồ trong phòng dự trữ này: “Toàn bộ đều là xuồng cứu sinh dạng đóng, sau cửa còn có mẫu đăng ký, phải kiểm tra cẩn thận, không để thiếu hụt bất kỳ đồ vật gì.”
Trên mẫu đăng ký viết rõ ràng số lượng vật tư, có bao nhiêu xuồng cứu sinh, trên đó trang bị bao nhiêu áo phao, bao nhiêu mái chèo. Ngoài ra, trong một container không thấm nước còn trữ khẩu phần ăn cho mọi người, mỗi gói không dưới 10 ngàn calo, cộng thêm 3 lít nước ngọt cho mỗi người…
Lúc Tần Ý nói chuyện, Đường Ngự Thiên khom lưng chọn trúng một chiếc xuồng cứu sinh màu đỏ đen.
“Đường tiên sinh…” Tần Ý dừng lại việc đang làm, cau mày nói, “Tôi nghi gã kia vẫn còn ở trên thuyền này.”
Đường Ngự Thiên cầm một gói bánh quy hút chân không từ xuồng cứu sinh, lật xem hai lần, hỏi lại: “Hm?”
“Giấy đăng ký đều ố vàng, cho biết trong vòng mấy năm qua, ngoại trừ thay đổi vật tư, chưa từng có ghi chép sử dụng, mà trong phòng dự trữ cũng không thiếu hụt vật tư.”
Người kia vẫn ở đây, còn lẫn trong đám người, là một sự tồn tại bên cạnh bọn họ, là người bọn họ quen thuộc…
Tần Ý nghĩ, quay đầu lại hỏi: “Mao tiên sinh, miệng anh sao sưng lên thế kia?” (* =)))))
Mao Cát Tường đứng ở cửa, tâm tình quả thực không cách nào hình dung, tại sao mọi người đều chú ý chi tiết ấy ở cái nơi kỳ quái này vậy.
Kỳ quái hơn chính là, lần này Bạch Dư chủ động tỏ thái độ, anh ta vươn tay, dùng ngón tay ấn ấn môi dưới Mao Cát Tường, nói: “Xin lỗi, lần sau anh sẽ chú ý.” (*Ok còn có lần sau. Để em đi lấy bỏng ngô.)
Mẹ nó, còn có lần sau nữa à?
Não Mao Cát Tường vừa được lên dây, ngơ ngơ đáp lại: “À, vậy thì phiền anh, nhưng lần sau có thể dừng cắn loạn không, có hơi đau.”
“…”
Cho dù Tần Ý có là thành phần bị khuyết thiếu tế bào yêu đương cũng phát giác ra có chút không đúng.
“Các anh…” Anh muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn cảm thấy không nên truy cứu tường tận chuyện riêng tư của người ta, vì vậy khó khăn chuyển đề tài, “Các anh không phát hiện trăng đêm nay rất tròn sao.”
Cái kiểu đổi đề tài này tương đối cứng nhắc, Mao Cát Tường ngẩng đầu xem xét nửa ngày, cả cọng lông cũng không nhìn thấy.
Rõ ràng trời âm âm u u, lấy đâu ra trăng sao gì.
Nhưng mà kỳ quặc hơn nữa, Bạch Dư thế mà gật đầu biểu thị tán thành, mặt không thay đổi, cho người ta một loại ảo giác nhu tình như nước: “Phải, ánh trăng đêm nay thật đẹp.”
Aha?
Là tôi có vấn đề hay nhóm mấy người có vấn đề?
Đang lúc nói chuyện, Hồng Bảo đã trói kỹ mấy người kia, từng bó người như rơm rạ xếp ở đầu thuyền, cấp dưới đứng đó chờ lệnh, đến thời điểm sẽ quét bọn họ vào xuồng như quét rác.
“Thuyền chưa chìm đã dự định bỏ thuyền? Bộ phận hàng không thì sao?” Bạch Dư nhìn bọn anh, nghi ngờ hỏi.
Phòng này ở tầng trệt, vị trí rất thấp, không khí không thể lưu thông, nhưng chỗ tốt duy nhất là khi hạ xuồng cứu hộ rất thuận tiện.
Nếu có thể liên lạc với bộ phận hàng không, bọn họ cũng không đến nỗi rơi vào con đường này. Mỗi lần phát tín hiệu, không vượt quá ba giây đồng hồ liền bị gián đoạn.
Tần Ý giải thích: “Không phát được tín hiệu do bị quấy nhiễu, đã xác định đuôi tàu cài kiểu bom mới, bởi khi dỡ bỏ cần từ bảy tiếng trở lên, mà chúng ta thì không có nhiều thời gian như vậy.”
Trái bom này cũng là việc người nọ muốn Đường Thanh Long giúp gã, chỉ có điều Đường Thanh Long không đáp ứng, cũng không biết cuối cùng là do ai đặt lên.
“Tuy nhiên không cần lo lắng, bán kính nổ không lớn, nhưng có thể dẫn đến rò nước trên thân thuyền, khiến thuyền từ từ bị chìm. Bởi vì phản ứng hoá học mà phân giải…”
“Em nói xong chưa?” Đường Ngự Thiên đợi một hồi, rốt cục không kiên nhẫn mà ngắt lời, “Đi lên lầu với tôi một chuyến.”
Đi lên đó làm gì?
Mao Cát Tường mừng đến không xong: “Mau đi đi, thời gian đã không còn nhiều lắm.”
Hắn không nghĩ mình muốn nghe cái gì mà phản ứng hoá học, đau cả não.
“Được, các anh có thời gian có thể nhìn hướng dẫn sử dụng xuồng cứu hộ,” Tần Ý bị Đường Ngự Thiên nắm tay, quay đầu nhắc nhở bọn họ, “Hướng dẫn ở sau cửa ấy.”
Đường Ngự Thiên tăng nhanh tốc độ, Tần Ý bị hắn lôi lên lầu.
Lúc đi lên lầu hai, không biết có phải hoa mắt hay không, anh nhìn thấy trên boong có một bóng đen thoáng chạy qua.
“Đường tiên sinh, bên kia hình như còn một người.”
Đường Ngự Thiên quay đầu lại: “Hồng Bảo?”
Hồng Bảo lập tức đứng thẳng:”Tôi đã theo yêu cầu của ngài mà tập trung mọi người lại, không có bỏ sót ai.” Nói xong chính cậu ta cũng bắt đầu hoài nghi, sờ đầu đáp, “… Chắc sẽ không có đâu.”
Đợi đến khi bọn họ tới nơi, cái bóng đen kia đang bám trên lan can, hai tay mở rộng vươn xa, trong miệng hát: “Em là một cánh chim nhỏ tự do, em muốn bay, nhưng làm thế nào cũng không thể bay cao.”
“…”
“Lăn đi đem hắn đặt cùng chỗ với tên cởi quần áo kia,” Đường Ngự Thiên mắt nhìn thẳng mà tiếp tục đi về phía trươc, “Chắc mấy đứa này sẽ có đề tài chung để tán gẫu đấy.”
Bỏ qua em chim nhỏ kia, bọn họ bước đến phòng ở trước kia trên tầng trệt. Gió biển lạnh lẽo, mang theo không khí mằn mặn ẩm ướt, len lỏi trong thân tàu.
Đêm nay, không còn ai chú ý đến mặt nước phản chiếu sao trời, sóng đánh rì rầm đẹp đẽ, hay biển cả mộng ảo bao la nữa.
Nhưng dù sao thì bầu trời âm u hôm nay cũng chẳng đào đâu ra sao cho người ta thưởng thức.
Quả là thế sự vô thường.
Thời gian đếm ngược trên bom trôi qua từng giây. Lần này mời không nhiều người, tổng cộng chỉ hơn một trăm bốn mươi khách, nói chính xác, đây chỉ tính là một loại tụ hội cỡ nhỏ.
Nhưng chính hơn một trăm người này lại tạo thành một dây xích công nghiệp khổng lồ. Nếu những người này có xảy ra chuyện gì, nền kinh tế thế giới sẽ gặp phải thay đổi lớn.
Đường Ngự Thiên bước bước lớn đến cánh cửa phòng đang đóng chặt, ngoài cửa vẫn có hai người đang đứng thẳng. Hai người kia vừa thấy Đường Ngự Thiên lại đây, lập tức thu hồi súng, một mực cung kính nghiêng mình: “Đường tổng.”
Đường Ngự Thiên khẽ gật đầu, ra hiệu: “Mở cửa.”
Đó là gian phòng của Đường Nhiên Chi.
“Nhiên Chi thiếu gia vẫn luôn ở trong phòng,” thủ hạ kia vừa lấy chìa khoá mở cửa vừa nói, “Không thấy ra ngoài, cũng không có bất kỳ nhân vật khả nghi nào tiến vào phòng.”
Cửa mở ra, Tiểu Mai đang ngồi ngay ngắn ở phòng khách, nghe tiếng vang, cả thân thể co rụt lại, hốt hoảng nhìn về phía cửa phòng.
“Đường tổng…” cô cúi đầu, đứng lên, bàn tay nắm chặt hai bên quần. Âm thanh vẫn khàn khàn như trước, tóc mái thật dài che đi đôi mắt.
Đường Ngự Thiên nhấc chân bước vào, hỏi: “Anh ta đâu.”
“Nhiên Chi thiếu gia…”
Cô còn chưa kịp nói xong, cửa phòng ngủ ‘kẹt kẹt’ một tiếng liền bị mở ra.
Đường Nhiên Chi chậm rãi đẩy xe lăn ra ngoài: “…Thật xin lỗi, anh mới vừa tỉnh ngủ, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì sao?”
Nhìn khuôn mặt tái nhợt kia của Đường Nhiên Chi, cùng với bàn tay tựa như vô lực vịn vào xe lăn, Tần Ý đột nhiên nhớ tới điều hôm qua anh hỏi Đường Ngự Thiên, nếu biết hai người bọn họ có vấn đề, vì sao không đề ra nghi vấn.
Lúc đó Đường Ngự Thiên trầm mặc liếc mắt nhìn anh, nói, thay vì lãng phí thời gian nghe hết lời nói dối này đến lời nói dối khác, không bằng chờ chính anh ta lòi đuôi.
Người đàn ông này tựa như thợ săn trong đêm tối, không nhanh cũng không chậm.
“Thuyền sẽ chìm,” Đường Ngự Thiên đáp, “Tôi sẽ cho người đưa anh đi, không cần lo lắng.”
Đường Nhiên Chi cười rộ lên luôn như nắng ấm tháng ba, trên mặt anh ta mang theo căng thẳng, vậy mà vẫn miễn cưỡng nở một nụ cười, sau đó tiện tay đắp kín lại chăn len trên đùi: “Sao lại xả ra chuyện như vậy? Quá nguy hiểm, Ngự Thiên, em phải cẩn thận.”
“Ừ.” Hắn đáp xong rồi vung tay, hai người đang canh giữ ngoài cửa lập tức tiến vào, đẩy Đường Nhiên Chi theo đường đặc biệt dành cho người khuyết tật mà ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Tiểu Mai và hai người bọn họ.
Thân phận của cô Tiểu Mai này vô cùng khả nghi, mặc dù lúc trước đưa cho bọn họ tin tình báo, nhưng cũng không bởi vậy mà có thể xác định cô ta đứng về phía ai.
Tần Ý đang định thăm dò, như thế nào cũng cảm thấy Tiểu Mai này như NPC hệ thống phái đến, tặng bọn họ một cái bánh lớn, giúp họ thuận lợi thăng cấp.
Tiểu Mai nhìn xung quanh nửa ngày, chắc chắn rằng Đường Nhiên Chi đã đi xa, lúc này mới nhỏ giọng nói với bọn họ: “Tôi… Có chuyện này, tôi không biết nên nói thế nào, thế nhưng tôi có thể khẳng định, Nhiên Chi tiên sinh này là giả.”
Đôi mắt Đường Ngự Thiên vốn dĩ đang nheo lại, nghe vậy liền mở ra: “Gì?”
“Gã không để người khác động vào chân gã.”
Tiểu Mai lại nói: “Hơn nữa, khuya hôm trước, tôi có tỉnh dậy một lần vì gặp ác mộng, tôi thấy gã… Đứng ở bên giường.”
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
199 chương
8 chương
57 chương
12 chương
29 chương
7 chương
13 chương
33 chương