Vả Mặt Nữ Phụ Bốp Bốp Bốp!
Chương 46 : Mời buông tay, bệ hạ thân ái của ta (4)
Edit: Há Cảo
Phủ thượng thư, trong khuê phòng Hạ Lương.
"Ơ kìa! Tiểu thư, sao trên cổ người lại có dấu bầm tím thế?! Sao... Sao lại thế này?" Xuân Thảo hầu hạ Hạ Lương đứng dậy, nhìn thấy dấu vết trên cổ tiểu thư nhà mình, lập tức kêu lên.
Hạ Lương sờ sờ cổ, nhàn nhạt nói, "Hôm qua gặp ác mộng, bất cẩn bóp cổ mình."
"A!" Xuân Thảo nghe thế hoảng sợ, một lát sau mới lắp bắp nói, "Tiểu...Tiểu thư, người là bị bóng đè, có nên nói cho lão gia phu nhân, thỉnh một đại sư đến xem không?"
"Không cần." Hạ Lương xua tay, nhìn Xuân Thảo, nghiêm túc dặn dò, "Không cần nói cho nương và cha, như thế sẽ khiến bọn họ lo lắng, ta không sao. Lấy chút phấn, che lại là được."
"Dạ." Trong mắt Xuân Thảo còn chút lo lắng, nhưng vẫn cúi người, đáp lại.
Sau khi Hạ Lương rửa mặt thu thập xong, liền đi đến Hải Đường Uyển, thỉnh an mẫu thân nhà mình.
"Lương Lương, mau đến đây nương nhìn xem, hôm qua nghỉ ngơi có tốt không? Trong người còn nơi nào không thoải mái không?" Vương thị cũng đã rửa mặt chải đầu xong, nhìn thấy cô đến, lập tức kéo tay cô, liên tục hỏi han.
"Nương, đừng lo lắng. Thân thể con rất tốt." Hạ Lương cười nhẹ nhìn Vương thị, ngữ khí có chút mềm mại nói, "Nương mỗi ngày đều phải hỏi mấy lần."
"Cơn bệnh lúc trước của con, thật đúng là hù chết nương." Vương thị dùng tay chọc nhẹ vào trán cô, oán trách, "Hỏi nhiều mấy câu, còn chê nương dong dài."
"Nữ nhi không dám, biết nương là quan tâm con." Hạ Lương ôm cánh tay Vương thị, ngữ khí có chút thân mật nói.
"Con nha! Ở đây nói chuyện với nương một lát, chờ đệ đệ con đến, cùng ở lại đây dùng bữa." Vương thị cưng chìu nhìn cô, lại phân phó nha hoàn, nói phòng bếp làm món há cảo thủy tinh mà Hạ Lương thích ăn.
Từ khi nữ nhi nhà mình khỏi bệnh, tính tình chín chắn bình tĩnh không ít, không còn nhút nhát như trước nữa, Vương thị trong lòng cũng vui vẻ.
Chỉ là lại cảm thấy nữ nhi thiếu đi một ít vẻ yêu kiều của thiếu nữ, có đôi khi nhìn Hạ Lương, thật là vừa vui vừa buồn mà.
Trong lòng thầm nghĩ, nữ nhi đã lớn, cũng tới lúc phải gả đi rồi, cũng may đứa nhỏ Thiệu Dương nàng nhìn trúng, là đứa hiểu tận gốc rễ.
Hơn nữa còn cùng nữ nhi cùng nhau lớn lên, quan hệ thân mật, cho dù nữ nhi gả qua đó, cũng sẽ không chịu oan ức gì.
"Nương, mấy ngày nay có phải cha đi xã giao rất nhiều không?" Sau khi ngồi xuống, Hạ Lương lên tiếng hỏi.
"Đừng nhắc cha con với ta." Vương thị vừa nghe cô nói, tức khắc nổi giận, giọng nói có chút nặng nề,
"Cũng không biết gần đây làm sao nữa! Mỗi ngày đều về trễ, trên người vừa là mùi rượu, vừa là mùi son phấn. Ta hỏi có phải ông ta đi uống hoa tửu không, ông ta còn không chịu nhận, tức chết ta!..."
Vương thị nói xong lời này, nhất thời giật mình dừng lại, thật sự là không nên nói với nữ nhi những lời này, lại bù đắp nói,
"Nữ nhi con cũng đừng quan tâm. Cha con là Hộ bộ thượng thư, vị trí bày ra đó. Giữa quan viên với nhau, đi ra ngoài xã giao, gặp dịp thì chơi là rất bình thường."
Nói rồi, Vương thị lại thở dài một hơi, trong lòng nàng cũng không phải thật sự tức giận, nàng lại không phải vô tri phụ nhân, tự nhiên biết nỗi khó xử khi làm quan.
Lão gia nhà mình chức vị cao, tính tình tuy rằng không phải mười phần khéo đưa đẩy, nhưng cũng thành thạo, càng là trung tâm với hoàng thượng, nếu không cũng sẽ không đi đến được vị trí này, chỉ là như thế, có đôi khi không tránh được thân bất do kỷ.
Hạ Nguyên Chính cũng chỉ có một nguyên phối phu nhân là Vương thị, trong phủ không có tiểu thiếp nào khác, hai vợ chồng phu thê tình thâm, nhi nữ song toàn, có thể nói là gia đình hòa thuận mỹ mãn, rất là hiếm thấy.
Hạ Lương đi vào thế này đã được hai tháng, luôn được quan tâm cưng chiều, hưởng thụ sự ấm áp của gia đình, tự nhiên trong lòng cũng vô cùng để ý người nhà hiện tại.
Nhưng vào hai tháng sau, Hạ Nguyên Chính sẽ vì tội danh thông địch phản quốc mà bị bỏ tù, bị xét nhà diệt tộc, mà nhiệm vụ chủ tuyến đầu tiên trong thế giới này của Hạ Lương, chính là hóa giải trận kiếp nạn này.
9957 nói bởi vì cô thiếu 1000 tích phân, nên chỉ cung cấp cho cô ký ức của nguyên chủ cùng những tin tức liên quan đến nguyên chủ, không cung cấp tư liệu bối cảnh về thế giới này, ngay cả độ khó nhiệm vụ cũng tăng cao.
Hơn nữa, nhiệm vụ trong thế giới này không phải một lần kích hoạt hết, mà là dựa theo tiến độ phát triển của cốt truyện, tự động kích hoạt những nhiệm vụ khác.
9957 nói ngoại trừ nhiệm vụ chủ tuyến, nhiệm vụ chi nhánh cũng sẽ có rất nhiều, nếu cô hoàn thành hết, chờ đến khi thế giới này kết thúc, cũng đủ để cô trả lại được đại bộ phận tích phân.
Hiện giờ, trong lòng Hạ Lương ngoại trừ kiếm tích phân, còn có một việc khác, đó là tìm được Hạ Mẫn, cho nên đối với việc phải ở lâu trong thế giới này, tự nhiên là không có ý kiến gì cả.
Mà hiện tại, việc cấp bách là, phải biết rõ vì sao cha cô sẽ bị kết tội.
Từ khi đi vào thế giới này đến bây giờ, Hạ Lương đối với người cha hiện tại cũng hiểu biết chút ít.
Hạ Nguyên Chính tuyệt đối không phải một tiểu nhân gian nịnh, đối với hoàng thượng cũng là một lòng trung thành, nói hắn thông địch phản quốc, Hạ Lương một chút cũng không tin, cô nghĩ nhất định là có người hãm hại ông, nên ông mới bị kết tội.
Cho nên, trong mấy ngày Hạ Nguyên Chính thường xuyên ra ngoài xã giao này, Hạ Lương thử đi theo ông, muốn tìm kiếm một ít tin tức hữu dụng, vậy nên mới hôm qua ở Tiên Nữ Phường mới có một màn như thế.
Đối với việc đụng phải nam tử mặt nạ nọ, Hạ Lương tự nhiên vô cùng để ý.
Một mặt là vì chính mình suýt nữa đã chết trong tay đối phương, một mặt khác là cảm thấy thân phận đối phương sẽ không đơn giản, hơn nữa đối phương đến đây hiển nhiên cũng là vì điều tra tin tức.
Mà cha cô liền ở trong phòng cùng đương kim Duệ vương uống rượu, khiến trong lòng Hạ Lương nảy lên suy đoán có chút không tốt.
Hạ Lương vẫn luôn suy nghĩ, nếu còn không tra ra được tin tức hữu dụng gì, có nên tìm cha nói chuyện công bằng, nói cha cẩn thận một chút không nữa, cho dù có bị hoài nghi, vậy cũng đỡ hơn bị xét nhà diệt tộc.
............
Buổi tối, Tiên Nữ Phường.
Cùng một địa điểm, Hạ Nguyên Chính bị hai quan viên mời rượu, sắc mặt lại biến thành màu gan heo, chỉ là, hôm nay, không có Duệ vương Bách Lý Hề.
Hạ Lương lần nữa cẩn thận đi vào lầu ba, cô nghĩ nghĩ, thử đẩy cửa phòng bên cạnh, thấy không thể đẩy ra, chỉ đành ghé vào cửa sổ, vểnh tai lắng nghe động tĩnh trong phòng.
Nhưng, đương lúc cô đang nghiêm túc lắng nghe, một thân ảnh lặng yên không tiếng động đi đến phía sau bắt lấy cô, che miệng cô lại, ghé vào tai cô cười nhẹ, nói,
"Mèo hoang nhỏ, chúng ta lại gặp nhau."
Nghe được lời này, Hạ Lương dừng giãy giụa, là nam nhân ngày hôm qua.
Ngày hôm qua đã chứng minh, dù cô có liều chết cũng không đánh lại đối phương, nếu biết phản kháng vô dụng, Hạ Lương cũng không lãng phí tinh lực,hơn nữa nếu đối phương muốn giết cô thật, thì hôm qua đã ra tay rồi.
"Ngoan lắm." Bách Lý Giác thấy cô không giãy giụa, cười khen một câu.
Sau đó kéo lấy cô, dùng nội lực mở cửa phòng cách vách ra, đi vào, lại nháy mắt đóng cửa lại.
Bách Lý Giác đặt cô lên ghế trong phòng, sau đó cúi người nhích lại gần, nhéo cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt cô, vô cùng chèn ép hỏi,
"Ta rất tò mò, làm nữ nhi, mỗi ngày đi theo nhìn cha mình uống hoa tửu, rốt cuộc là vì cái gì? Hửm?"
-24.3.2020-
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
12 chương
12 chương
52 chương
35 chương
128 chương
44 chương