Đến cuối năm, Kiều Ly xin nghỉ đông, cùng bố mẹ về thị trấn nơi ông bà ở để chúc thọ. Vì chuyện cô và Chu Triết chia tay nên bầu không khí trong nhà không tốt lắm, sau khi về quê nội, gia đình họ phải ở cùng với một đống họ hàng nên càng ồn ào nhức đầu hơn. Phong Dịch thi xong thì bố mẹ cậu cũng về nước, một nhà ba người bèn khăn gói hành lý về quê ăn Tết. Phong Dịch từng là một người rất thích nghỉ lễ, thế mà năm nay cậu lại hy vọng kỳ nghỉ xuân chóng hết để cậu lại được gặp Kiều Ly. Quê cậu ở thành phố cổ, ông bà cậu ở tại một ngõ nhỏ trong đó. Ông nội Phong Dịch có sáu người anh em, sáu anh em đều sinh con trai, cả đám cháu chắt chỉ có hai đứa là nữ, còn lại tất cả đều là nam. Một đám con trai ở cùng nhau, mặt ai ai cũng giống nhau, thoạt trông cứ như copy paste lẫn nhau vậy. Vì bảo vệ kiến trúc cổ, thành phố cổ chẳng có mấy công trình hiện đại, lại sắp tới Tết nên tín hiệu rất kém, Phong Dịch phải leo lên nóc nhà mới có thể gọi điện cho Kiều Ly. Cậu chờ đến tối mới dám leo lên nóc nhà, vì ban ngày nếu người lớn trong nhà nhìn thấy sẽ mắng cậu té tát. Ai ngờ sau khi cậu bò lên đó lại thấy hai ông anh họ đã ngồi đó từ bao giờ, đang cố vớt chút sóng để chơi game. Phong Dịch đứng lảo đảo trên ngói: "Mấy anh điên thật đấy, tín hiệu như thế mà còn muốn chơi game bằng điện thoại?" Hai ông anh họ vừa thấy có người tới thì vội vàng mở miệng nói cùng một lúc: "Biến nhanh biến nhanh, đừng giành sóng với bọn anh." Phong Dịch nhe răng trợn mắt ầm ĩ với bọn họ mấy câu rồi leo sang mé bên, cuối cùng cũng có tín hiệu, cậu kích động gọi điện cho Kiều Ly ngay. Kiều Ly nhanh chóng bắt máy, Phong Dịch ngồi trên nóc nhà mặc cho gió lùa, mặt mày hớn hở kể: "Kiều Ly! Hôm nay em về quê rồi!" Kiều Ly đi ra khỏi phòng, tìm một nơi không có đám trẻ con la hét để nói chuyện với cậu: "Quê cậu ở đâu thế?" "Ơ, em không nói cho chị biết à? Quê em ở thành phố cổ, tín hiệu không tốt nên chúng ta không thể gọi video được. Nhưng mà phong cảnh ở đây không tồi, sau này nếu chị tới mình có thể đi dạo, nếu đúng ngày hội truyền thống thì người ta còn thắp đèn lồng trên phố, trông khá đẹp... Này! Mấy anh đừng lộn xộn, tiếng ngói vang lên là bố chúng ta sẽ lên xách cổ cả đám xuống đấy!" Kiều Ly nghe tiềng ồn ào bên kia, không khỏi cười hỏi: "Sao lúc nào chỗ cậu cũng náo nhiệt thế?" Phong Dịch không thèm nhiều lời với hai tên đồng đội chỉ biết kéo chân sau kia nữa, ôm lấy chiếc điện thoại yêu quý bò sang phía bên cạnh một chút. "Hết cách ạ, cạnh em lúc nào cũng có mấy tên ngốc." Cậu ra vẻ trưởng thành mà thở dài một hơi, "Ôi, vừa rồi nói đến đâu rồi nhỉ? À à, đến phong cảnh." Cậu nằm lên mái ngói, trong màn đêm, những ngôi sao khi mờ khi tỏ như thể vừa đưa tay là với được. "Nơi nay buổi tối cũng đẹp, không có ánh đèn neon nên có thể thấy rất nhiều sao, mà cũng yên ắng nữa, nhất là vào buổi tối, đến độ có thể nghe thấy tiếng sóng xô bờ ở dòng sông gần đây luôn." Kiều Ly cũng ngẩng lên nhìn trời, nghe cậu miêu tả vẻ đẹp của màn đêm. Cậu hạ thấp giọng nghe dịu dàng đến lạ, kể chuyện sinh động tỉ mỉ như đang kể chuyện cổ tích trước giờ ngủ, Kiều Ly cảm thấy mình cũng có thể đưa tay bắt được những vì sao. Phong Dịch quả đúng là một người luôn luôn tìm thấy vẻ đẹp của cuộc sống. Kiều Ly cầm điện thoại đi tới chỗ cao, leo lên ngồi trên một phiến đá lớn trơn nhẵn, hưởng thụ sự tĩnh lặng này một lát. Gió lạnh ùa tới, thật không tính là lãng mạn, nhưng cả hai người đều cầm điện thoại tới đỏ cả tay mà vẫn không muốn cúp máy. "Kiều Ly, chỗ chị có thể nhìn thấy sao không?" "Có thể." Mấy vì sao mờ sáng trong đêm đông. Cậu giơ tay lên, bắt lấy không khí: "Mỗi tia sáng tới đây, đều đi qua vô hạn năm ánh sáng, trải qua thời gian đằng đẵng, có lẽ thiên thể phát ra tia sáng ấy đã biến mất. Chúng ta có thể ở chung một thời gian, cùng nhau ngắm nhìn tia sáng này đúng là may mắn thật." Kiều Ly cười hỏi: "Sao tự dưng lại nhắc tới Vật lý thế?" Cậu nhớ tới câu nói đầy tình cảm của Carl Sagan: "Giữa vũ trụ mênh mông vô tận, năm tháng đằng đẵng chảy trôi, anh vui sướng biết bao khi có thể cùng em chia sẻ chung một hành tinh, một thời đại." Đầu dây bên kia vang lên vài tiếng cười khẽ khiến cậu thoáng lâng lâng. "Nghe rất lãng mạn." "Vũ trụ chỉ đơn thuần là vật chất, là con người thi vị hóa nó." Phong Dịch cảm thán, "Trước đây em không hiểu mấy thứ đó, chỉ thích vật lý vì nó rất lý tính, nhưng bây giờ em mới hiểu, chỉ cần nghĩ tới chuyện từng bộ phận trên cơ thể chúng ta có khả năng từng có chung nguồn gốc, em chợt thấy rất tuyệt vời và kỳ diệu." Có đôi khi cậu bất chợt cảm tính thế đấy. "Bây giờ em mười tám tuổi, tương lai phía trước còn rất dài, em không nghĩ quá xa xôi, lại càng không nghĩ tới cái chết, cho nên khi đọc những áng văn liên quan tới chia xa hay chết chóc đều cảm thấy con người thật nhỏ bé mầm sống thật mong manh." Một nhà Vật lý học họ Feynman đã từng viết thư cho người vợ đã khuất rằng: My darling wife, I do adore you. I love my wife. My wife is dead. PS: Please excuse my not mailing this — but I dont know your new address. Đọc hai câu đầu, cậu thấy rất buồn bã, nhưng đọc đến lời cuối thư thì lại cảm thấy bình thường trở lại. "Chỉ cần vũ trụ còn tồn tại, và thời gian đủ dài, cuối cùng chúng ta sẽ gặp nhau ở một nơi nào đó trong vũ trụ." Cậu nằm dưới trời sao, "Nếu nghĩ như thế, thật ra chia xa và chết chóc cũng không còn quá đáng sợ như trước." Hai tay và tai cậu đã bị gió thổi lạnh buốt hơi đau, nhưng vẫn không muốn leo xuống. Sau một thoáng im lặng, Phong Dịch vẫn từ bỏ, cậu như một quả bóng bị đâm thủng, xì hơi dẹp lép: "Thôi được rồi, thật ra vẫn rất đáng sợ. Ví như bây giờ, em rất nhớ chị..." Sự lãng mạn chẳng tồn tại bao lâu, Phong Dịch lại quay về dáng vẻ ngây ngốc ruột để ngoài da như thường lệ. "Chị thì sao? Chị có nhớ em không?" Cậu khụt khịt mũi. Kiều Ly đổi tay cầm điện thoại, hà hơi, để bàn tay đã cứng đờ vì lạnh ấm áp hơn một chút. "Ừ, nhớ." Cô đáp rất thành thật, chắc là bị Phong Dịch lây lan sự ngốc nghếch. Phong Dịch vui sướng đến mức quên mất mình đang ở đâu, cứ thế lăn một vòng trên nóc nhà. Mái ngói kêu lạch cạch. Hai ông anh ngồi cách đó không xa lập tức nằm sấp người xuống, ý chí chiến đấu tăng mạnh. Quả nhiên, phút chốc đã có một người đàn ông bước ra khỏi nhà, vừa liếc mắt đã trông thấy Phong Dịch đang ngồi trên nóc nhà cười ngu. "Thằng nhãi Phong Duệ kia, mau leo xuống đây cho ông!" Ông ta chống nạnh quát. Phong Dịch sợ tới mức giật thót mình, suýt nữa thì không cầm chắc điện thoại, thò đầu ra nhìn: "Bác Cả, con không phải Phong Duệ, con là Phong Dịch." Tối lửa tắt đèn, bác Cả giờ mới nhìn thấy rõ mặt cậu, tốt rồi, không phải con trai mình. Ai bảo con trai nhà này trông giống nhau vậy chứ. "Con là con chú Ba à?" Phong Dịch thưa: "Dạ không, bố con đứng thứ tư." Bác Cả gật đầu, xoay người đi vào nhà, sau đó bố Phong Dịch bước ra ngay, ông chống nạnh quát: "Mau leo xuống đây cho ông, anh em trong nhà nhiều như vậy, sao chỉ mỗi con là ngứa da leo lên nóc nhà hả?" Phong Dịch làu bàu trong bụng, đâu phải chỉ có mình cậu, chẳng qua bọn họ sinh nhiều con quá, một đám chen chúc trong phòng nên mới không đếm nổi, có đến ba tên leo lên nóc nhà đấy chứ. "Con đang gọi điện thoại cho bạn gái." Cậu không muốn xuống. "Mau cút xuống đây, nếu không xuống thì bố gọi mẹ con ra đấy." Phong Dịch chơi bài nhây: "Bố gọi đi, mẹ con đang đánh mạt chược với mấy bác gái, con không tin bố dám đi gọi." "Mau lên! Đừng có nói nhảm nữa, con còn cần lấy tiền lì xì nữa không hả?" "Không cần! Bạn gái quan trọng nhất!" "Con câm miệng đi! Thật là mất mặt, con gái nhà người ta tốt đẹp như thế không hiểu sao lại đi thích con nữa." Hai bố con cãi cọ ầm ĩ, Phong Dịch vừa chuyển chỗ thì đã mất tín hiệu, cuộc gọi bị cắt đứt. "Bố!!! Đều tại bố! Cuộc gọi bị ngắt rồi này!" "Ha ha, có khi là do người ta thấy con ngốc quá nên cúp máy đó!" "Con không leo xuống đâu! Đêm nay con sẽ ngủ trên nóc nhà!" Ầm ĩ mấy phút, cuối cùng Phong Dịch vẫn bị bố cậu xách đầu xuống, sau đó tức giận chạy đi tìm mẹ để phân xử.