V Đại Có Một Bé Chuột

Chương 13 : Lần đầu gặp mặt (2)

Vu Nghị đích thật là hoảng sợ rồi, bất quá dưới loại tình huống này khiếp sợ cũng không tính là thất lễ. Ảnh đế theo bản năng nhặt lên sự chuyên nghiệp của mình, cực kỳ tự nhiên nương theo biểu tình khiếp sợ mà diễn xuất. Về phần nội dung khoe khoang của Abraxas… người không biết nội tình như y tạm thời không hiểu hàm nghĩa đó. Tóc đen mắt đỏ, khuôn mặt anh tuấn, quan trọng nhất là giọng nói dễ nghe đồng dạng, như vậy cái người đang đứng ở vị trí của Abraxas là ai, thật sự rất dễ nhìn ra. (Thuốc đa dịch sao?) Không đúng nha, thuốc đa dịch hẳn là phải khiến mình giống hệt đối tượng mới đúng. (Thuốc đa dịch bản mở rộng?) Giới pháp thuật có cách nói này không? Nhìn bộ dạng đứa trẻ rõ ràng còn chưa tỉnh táo, Voldemort hiếm được một lần hảo tâm giải thích, dù sao cái đặc điểm mắt đỏ này cũng quá đặc biệt rồi. Mà sau khi nghe đối phương giải thích xong, Vu Nghị liền thiếu chút nữa đánh rơi mặt nạ. Gia chủ Malfoy lưu giữ tóc của ngươi nhiều năm như vậy, đây là tình yêu sâu đậm đến thế nào nha… Bởi vì diễn xuất của Ảnh đế quá tuyệt vời, vì vậy đám suy nghĩ 囧 này tự nhiên cũng chỉ có mình y hiểu rõ. Mà Abraxas còn đang chìm đắm trong ánh mắt mang theo kinh diễm của đối phương, cho rằng mình nhất định sẽ chiến thắng Tuy rằng người có mắt đều nhìn ra được gương mặt nào đẹp hơn, nhưng hai người không phải quên rồi chứ, các người không phải đánh cược ai có gương mặt đẹp hơn, mà là đánh cược với gương mặt khác nhau liệu có bao nhiêu ảnh hưởng đến khí chất vương giả của Hắc Ma Vương. Trên thực tế, nếu xét về vấn đề này, quan điểm của song phương đều rất ó đạo lý. Gương mặt đẹp đẽ có tác dụng mị hoặc nhất định, thế nhưng làm một Hắc Ma Vương thực lực cường đại, cho dù mặt mũi có hơi hung tợn cũng không có bao nhiêu khác biệt. Dù sao Voldemort cũng không đi con đường hòa ái gần gũi như Dumbledore, bề ngoài có chút kinh khủng trái lại còn có thể phụ trợ áp chế đám thuộc hạ lòng dạ đa đoan của hắn. “Thoạt nhìn cũng không tệ.” Trong lúc Vu Nghị vẫn còn bị vây trong sự kiện ‘phục chế gương mặt kia, Abraxas đã ném một cái chú ngữ về phía mấy bộ quần áo Vu Nghị mang ra, bọn chúng đồng loạt đều trôi nổi trên không trung, tựa như có người vô hình đang mặc đám y phục này đứng biểu diễn trước mặt bọn họ vậy. Bất quá, vừa chạm vào đám quần áo này, Abraxas hơi nhăn mày một chút, nhưng y cũng chỉ hơi liếc nhìn Vu Nghị mà không nói thêm gì. Về việc chất liệu quần áo là của Muggle này nói ra  cũng hỉ là việc nhỏ, không cần quá tính toán với một đứa trẻ bảy tuổi như vậy, dù sao Voldy khẳng định cũng không nhìn ra. Có câu này mở đầu, Vu Nghị cũng dễ dàng tiếp tục nói xuống phía dưới. “Cháu có thể đề cử một chút không?” Thấy hai người đều gật đầu, Vu Nghị lập tức chỉ về phía hai bộ quần áo. Lần này quần áo y chọn ra đều là mới mẻ, vốn muốn để cho mình mặc, ngày hôm nay là do thân phận của người đến quá đặc biệt, hơn nữa đề tài phối hợp y mới cam lòng mang ra. Trên thực tế, trong suy nghĩ của Vu Nghị, long bào Trung Quốc mới lột tả được chủ đề phong phạm vương giả, bất quá hai vị này đường nét đều mang đậm phong vị âu tây, mặc long bào Trung Quốc khẳng định chẳng ra gì cả. Lucius là do tuổi nhỏ, thiếu niên 11 tuổi đường nét vẫn chưa hoàn toàn khắc sâu, lại thêm một chút kỹ thuật trang điểm và lợi dụng ánh sáng, liền trở thành tiểu Hoàng đế mang theo phong tình dị vực. Chỉ là hai vị này thì không thể Vì vậy, lần này Vu Nghị đem ra hai bộ quần áo đều là tác phẩm mà y hài lòng nhất, chủ đề nhất quán chính là, hoa lệ, cao quý, trang trọng. Tỷ như bộ bên trái này. Áo ghile đen bó sát người, cắt may đơn giản thuần chất, không có một chút trang sức dư thừa nào, chỉ là ở phía vạt áo bên trái, từ ngực kéo dài xuống bụng có thêu một đồ án rồng vàng năm móng[1] rất sống động. Bộ quần áo này thực sự cũng rất hấp dẫn ánh mắt của hai vị phù thủy Anh quốc, tuy rằng bọn họ không biết rồng Châu Á, thế nhưng cũng không trở ngại bọn họ tán thưởng với loại đồ án tinh xảo của loại sinh vật pháp thuật thoạt nhìn rất mạnh mẽ cũng rất hung ác kia. Abraxas còn đang suy nghĩ, sau lần này không biết có thể mua đứt bản vẽ của mẫu trang phục này không? Tuy rằng cái áo choàng này bộ dạng có hơi kỳ lạ. (Đó là áo ghile cách điệu) Còn có một bộ, chính là lấy cảm hứng từ áo choàng phù thủy. Trên thực tế áo choàng phù thủy cũng rất có mỹ cảm, cái loại tính chất mềm mại bay bổng vừa có thể dễ dàng hoạt động vừa có thể ôm sát đường nét cơ thể kia khiến Vu Nghị cực kỳ thỏa mãn. Tựa như trong những bức ảnh mẫu có không ít trang phục thời trang hiện đại, Vu Nghị còn chuẩn bị không ít áo choàng phù thủy được thiết kế đặc biệt. Mặc dù y cũng không phải nhà thiết kế chuyên nghiệp, thế nhưng y nhìn các tuần lễ thời trang nhiều năm như vậy, lại làm đại diện cho biết bao nhiêu nhãn hiệu nổi tiếng, từng đi qua vô vàn tấm thảm đỏ, tham gia tiệc tối nhiều vô số kể… thế nào cũng coi như nhìn đủ sắc màu, hiểu rõ bản chất đi. Loại quần áo nào cải tiến ra sao, phải phối hợp thế nào mới đẹp y đều có thể dựa theo bản năng đưa ra phán đoán. Tuy rằng vẫn thiếu đi một chút linh khí của những nhà thiết kế chuyên nghiệp, chỉ là trên phương diện thưởng thức thẩm mỹ vẫn là không có chút sai sót nào. Trang phục màu trắng ngọc trai, phong cách rườm rà hoa lệ, trang trí đường viền không ít. Màu trắng vốn là sắc độ bắt sáng nhất, lại trải qua xử lý ma pháp đặc thù (Công lao của Lisa mama) càng trở nên sáng bóng như ngọc trai thượng hạng, mang theo vẻ tôn quý cổ điển khó diễn tả được thành lời. Hoa văn trên y phục cũng là dùng thuần một màu trắng để trang trí, trắng ngà, trắng bạc, trắng thuần, có thể lộng lẫy thế nào thì lộng lẫy đến như vậy, kiểu dáng cũng sai biệt không ít so với áo choàng phù thủy bình thường. Đây cũng là do Vu Nghị mô phỏng theo thiết kế của vài nhà tạo mẫu nổi tiếng đời trước, bảo đảm vừa đẹp đẽ vừa thời thượng. Đời trước phim ảnh về phù thủy từng có một thời trở thành phong trào mạnh mẽ, từng bộ phim đều muốn tạo ra dấu ấn riêng, bộ phận tạo hình không ngừng liều mạng thiết kế, đủ loại phong cách đủ loại thử nghiệm, thậm chí còn kết hợp đặc điểm của rất nhiều loại trang phục khác. Thật sự, nếu hiện tại Vu Nghị lấy ra hết những kiểu mẫu xuất sắc trong trí nhớ, sợ rằng còn có thể mở một buổi trình diễn nhỏ đâu. Mà ở bộ trang phục này, bản chất trang phục đã đẹp, phụ kiện phối theo càng hạ đủ công phu, cần lóe sáng thì tuyệt đối lóe sáng. Tất cả đều là dùng loại lớn nhất, đẹp đẽ nhất, ứng dụng công nghệ cắt gọt mới nhất của … pha lê công nghiệp. Dù sao lên hình cũng không nhìn ra pha lê hay kim cương, bất quá sau khi Abraxas Malfoy cầm lên nhìn thì khóe miệng không khỏi co rút một chút, y rốt cục đã đích thân thể nghiệm được cảm giác bất đắc dĩ của con trai khi chụp ảnh. “Làm sao?” “Ồ… không có gì, trang phục cứ chọn cái này. Như vậy ta sẽ chụp trước, Voldy, cậu không ngại chứ? Dù sao thuốc đa dịch vẫn là có thời hạn hiệu lực, nếu có thể chụp xong trong vòng một giờ ta thực sự không muốn phải uống thêm.” Abraxas nhanh chóng lôi Vu Nghị đi đến phòng chụp ảnh, đồng thời còn tỏ rõ ý tưởng không cho Voldemort đi theo. Mà đối với một loạt cử chỉ này, Hắc Ma Vương chính quy lông mi vẫn chưa thèm nhấc một chút. “Peter, phải không?” “Đúng vậy, quý ngài Malfoy.” Vu Nghị không giúp Abraxas trang điểm. Chụp ảnh có thể quy cho thiên phú, quần áo thì là do mama phụ trách, nếu còn có kỹ thuật trang điểm liền không giống trẻ con nữa. Cũng phải cảm ơn gương mặt của Lucius, hôm đó y cũng không cần bôi trát quá nhiều thứ lên mặt anh ta. Bọn họ muốn chụp chủ đề phong phạm vương giả, hai vị này chỉ cần biểu diễn bản sắc của mình là được rồi. Một là đẹp đến mức không cần phải trang điểm, một là… có trang điểm thế nào cũng không dùng được. Tuy rằng không biết bọn họ rốt cuộc nghĩ cái gì mà lại chạy đến đây dằn vặt một đứa trẻ bảy tuổi như y, thế nhưng bọn họ muốn chụp thì y cứ chụp là được. Cho dù nội tâm nghĩ như vậy, thế nhưng khóe miệng của Vu Nghị vẫn để lộ ra nụ cười tự tin, tựa như một đứa trẻ bắt chước bộ dạng bình tĩnh của người trưởng thành vậy. Bất quá, chỉ thoáng chốc sau bàn tay của Vu Nghị đã bị nhét vào một cái ví tiền đặc chế, là cái loại thoạt nhìn rất nhỏ rất nhẹ nhưng trên thực tế lại chứa được thật nhiều galleon. Loại ví tiền này có giá ba galleon một cái, người bình thường cũng không hay mua nó, dù sao giới phù thủy cũng không có trộm vặt, mà bình thường cũng không có mấy ai cầm nhiều galleon như vậy đi ra ngoài mua đồ, thế nên tác dụng của cái ví tiền này hoàn toàn có thể dùng chú ngữ thay thế. “Trong này có một trăm galleon, chỉ là khoảng nhỏ, nếu như… cậu trẻ đây có thể chụp ta tốt hơn một chút.” Nói đến là dừng, lại dùng gương mặt anh tuấn năm đó của Voldemort liếc mắt đưa tình với Vu Nghị. Peter cân nhắc một chút cá tính của một nhà Malfoy, vẫn cảm thấy hẳn là nên tặng cho vị gia chủ nhà Malfoy này một ánh mắt khinh bỉ. (Ngươi tới chụp ảnh không dùng mặt thật mà dùng gương mặt của người ta lúc chưa hủy dung so với gương mặt đã hủy dung, còn phải hối lộ nhiếp ảnh gia mới có thể bảo đảm ảnh của ngươi tốt hơn đối phương sao?) Cái ánh mắt trực tiếp này rõ ràng khiến Abraxas hung hăng ho khan một phen, sau đó bình tĩnh chạy đến trước phông nền tạo tư thế. Không phải chỉ là bị một đứa nhóc khinh bỉ sao? Chỉ cần kế hoạch có thể thành công, dù thế nào cũng có thể. “… …” Peter cầm máy chụp hình. “Làm sao vậy?” “Quý ngài Malfoy, người hẳn là nên…” Càng thêm khí phách một chút. Vương giả, quân lâm thiên hạ, bất khả xâm phạm. Nhất cử nhất động đều có thể tác động đến vui vuồn của tất cả mọi người, chỉ cần một thoáng cân nhắc liền quyết định vận mệnh hưng vong của một người, một gia tộc, một phe phái chính trị. Cao cao tại thượng, trg ánh mắt chỉ có thiên hạ, không có nhân tình. Đó mới chính là vương giả chân chính, biểu hiện của Abraxas chỉ là quý tộc, cao ngạo, khéo dưda đẩ, trong mắt còn lộ ra tính toán và giả dối. Cũng đủ tôn quý, thế nhưng vẫn thiếu… Không có cái loại kính nể và sợ hãi như đứng trước mặt vương giả chân chính. Tuy rằng không biết lát nữa Voldemort có thể toát ra được cái khí chất kia hay không, thế nhưng Malfoy bây giờ khẳng định là không đủ tiêu chuẩn, khó trách y còn phải hối lộ “Làm sao vậy?” Abraxas nhìn thấy Peter vẫn không cử động thì cất lời hỏi. “Quý ngài Malfoy, ngài có thể lại oai nghiêm một chút không? Vương giả hẳn là sẽ khiến người ta run sợ…” Vương giả không hợp cách sẽ thế nào không cần thảo luận, mà Vương giả hợp cách cho dù là một cử động gần gũi cũng đủ khiến người đối diện mang theo kính nể. Biểu tình của Abraxas không phải chỉ hiện ra đẳng cấp quý tộc, trên người càng có vẻ… hơi chút phóng đãng. Đều nói gia tộc Malfoy có vật biểu tượng là chim công, thật một chút cũng không sai. “… …” Chỉ một câu nói như vậy triệt để khiến Abraxas rơi hết mặt mũi, đây cũng là đang nói nỗ lực biểu hiện của y từ đầu đến giờ hoàn toàn không đúng tiêu chuẩn. Bị một đứa trẻ bảy tuổi nói không đủ tiêu chuẩn!! Vu Nghị nhìn thấy biểu tình có chút giận dữ của Abraxas thì có chtú chột dạ, mình không nên yêu cầu cao đến như vậy. Bất quá… cái biểu tình hiện tại rất không sai nha. Vì vậy liền giơ máy ảnh lên chụp vội. “Cái này tốt, quý ngài Malfoy xin nghĩ đến một số chuyện khiến mình giận dữ thêm nữa. Tỷ như, có một đống lớn thứ bẩn thỉu gì đó rơi lên người ngài. Tỷ như, trong kho vàng của nhà Malfoy chỉ còn lại một đồng Knuts. Tỷ như, mái tóc bạch kim xin đẹp của ngài trong một đêm đều rụng sạch…” “Được rồi!” Tách, tách, tách tách. “Được rồi, cứ giữ nguyên như vậy.” Bộ dạng phẩn nộ của Abraxas ngoài ý muốn cực kỳ khí thế, Vu Nghị cảm thấy như vậy cũng không làm thất vọng một trăm galleon tiền boa kia. – “Abra?” Voldemort nhìn thấy bộ dạng cau có của bạn tốt thì không khỏi có chút ngoài ý muốn. “Tới phiên cậu, Voldy.” Y đây là bị chọc giận có chút quá mức. Đưaá trẻ này không ngừng nói những giả thuyết khiến y khó thể chịu được, cuối cùng thậm chí còn nói ra những lời như nhà Malfoy triệt để suy tàn. Thế nhưng chờ lửa giận của y vừa lên đến, trước mắt lại xuất hiện ánh đèn chớp nhoáng, sau đó là khuôn mặt thuần khiết vô tội cùng lời xin lỗi chân thành tha thiết. Sau khi lăn qua lăn lại một phen, Abraxas chỉ cảm thấy đau dạ dày cực độ cần được nghỉ ngời thư giãn, hy vọng mình có thể thoải mái, lại càng hy vọng Voldy so với mình càng xui xẻo hơn một chút. – “Peter Pettigrew.” Vẫn là thanh âm dễ nghe đến mức xương cốt tê dại.”Abra cho ngươi bao nhiêu tiền?” “… …” Cái khoảng lặng này tuyệt đối chỉ dùng để khinh bỉ vị quý tộc bạch kim kia. Biểu tình giả vờ có chút xoắn xuýt, sau đó bắt đầu cân nhắc lợi hại, cuối cùng Vu Nghị lại dùng biểu tình cực kỳ phấn chấn báo ra con số một trăm rồi dùng ánh mắt mong đợi nhìn Voldemort. Ý tứ rõ ràng là đang nói, ‘Nếu như ngài có thể đưa ra càng nhiều hơn nữa…’ Ừ, ánh mắt của Ảnh đế đương nhiên là có thể nói, mà Voldemort cũng nhận được tin tức này một cách rất rõ ràng. Chỉ là Hắc Ma Vương còn chưa thấp kém đến mức phải dùng đến chiêu thức hối lộ, hắn chỉ chậm rãi lấy từ trong túi ra một tấm da dê đưa cho Vu Nghị. “Nó đã từng gây cho ta không ít lạc thú.” Cho dù là một năm sau lấy ra nhìn lại, hắn cũng không khỏi cảm thấy thú vị một hồi. “Ngọn gió ngày hôm đó…” Này này này, ngày hôm đó rốt cuộc ai đã thả ra tình báo, nói Voldemort sẽ không xuất hiện ở tiệc sinh nhật của Lucius? Ai có thể nói cho y biết, vì sao Voldemort còn thích nghe tin vịt như vậy, chỉ là mấy đứa trẻ chơi đùa cũng có thể nghe trộm, còn cướp đi nhật ký của bé gái nhà người ta, thậm chí còn giữ lại suốt một năm. Này… Ảnh đế cũng không khỏi oan uổng V đại rồi, trên thực tế hắn dự định cầm đi trêu chọc Abraxas, kết quả đối phương lại đưa đến một đám tài liệu nghiên cứu khiến cho hắn bận rộn suốt một năm, vì vậy hai người đều cùng nhau quên mất chuyện này. Thẳng đến khi Abraxas lần thứ hai nhắc đến cái họ Pettigrew này. Mặc kệ thế nào, cái uy hiếp này rõ ràng so với một trăm galleon thì thực tế hơn. Tuy rằng nói lời trẻ con không có kiêng kỵ, thế nhưng chuyện này vừa đưa ra dù sao cũng đắc tội đủ hai gia tộc lớn. Nhà Malfoy bên này nhìn quan hệ ám muội của Abraxas và Voldemort hẳn là sẽ không nói thêm cái gì, dù sao cũng chỉ là mang ra trêu chọc nụ cười giai nhân, thế nhưng nhà Black liền không nhất định. Đến lúc đó, nhà của y và Alice bị đem ra làm khó thì phải làm sao bây giờ? Như vậy cái đề nghị này nhất định không cần suy tính liền phải đáp ứng rồi. Sau đó Vu Nghị còn yên lặng than thở, một trăm galleon kia nhất định phải trả lại thôi, hơn nữa số hình vừa cố gắng chụp lúc nãy cũng là có chút uổng phí. Sớm biết như vậy, vừa rồi nên để Abraxas tiếp tục phóng đãng đi, dù sao bộ dạng của y cũng là phóng đãng lại tràn ngập mỹ cảm, căn bản không cần điều chỉnh. Nhìn đứa trẻ trước mặt tỏ vẻ đáp ứng, Voldemort cũng liền lưu loát thay đổi y phục, bước lên bối cảnh “Vương tọa” tùy ý thể hiện một tư thế. Tuy rằng giới phù thủy cũng không có bao nhiêu người, đồng nghĩa với việc Voldemort cũng không khống chế được bao nhiêu thuộc hạ, thế nhưng tốt xấu gì vị này cũng là Hắc Ma Vương cao ngạo bễ nghễ, hiển nhiên so với một đám người chức cao quyền trọng gì đó thì uy nghiêm và khí thế hơn nhiều. Đối phương chỉ cần vừa ngồi xuống như vậy, cảm giác gì cũng đều có, không cần phải điều chỉnh thêm như Abraxas, chỉ cần chỉ đạo một chút tư thế là đủ rồi. Hơn nữa kết hợp với vóc người và trang phục, tựa hồ so với bộ dạng Abraxas biến thân càng chói lóa hơn một chút, uy nghi hơn một chút. Chỉ là gương mặt kia… quá chướng mắt rồi. Nếu như gương mặt của Voldemort chỉ đơn thuần là xấu còn chưa tính, chúng ta có thể thông qua góc độ, ánh sáng mà thay đổi, bên trái đẹp chụp bên trái, bên phải đẹp chụp bên phải, góc độ của bóng đèn còn có thể thay đổi… Thế nhưng, sự khó nhìn hiện tại của Voldemort là ở trên da sắc độ cực kỳ mất tự nhiên, bề mặt cũng gập ghềnh thô nhám. Chỉ cần đứng dưới bóng đèn… thật sự là khuyết điểm nhiều đến che không hết. Vu Nghị do dự thật lâu, cuối cùng cũng vẫn phải khuất phục dưới chuẩn mực đạo đức nghề nghiệp của mình, huống chi hiện tại muốn chụp cũng không chụp thắng được Abraxas mà. Dù sao đám hình vừa rồi y chụp có hiệu quả cực kỳ tốt. Voldemort nhìn đứa trẻ kia vây quanh mình thoắt chạy sang trái thoắt chạy sang phải, cuối cùng lại trưng ra gương mặt sầu khổ, một bộ anh dũng hy sinh cực kỳ bi phẫn, sau đó còn lủi qua một bên cầm đến cái mặt nạ tạo hình hoa mỹ. Vị V đại nào đó nhất thời đen mặt. Nếu như nói lúc trước đứa trẻ này nhìn gương mặt đã từng là của mình đến đờ ra, có lẽ là bị hù đến, cũng có thể thuần túy là bị mỹ sắc mê hoặc. Thế nhưng hiện tại lại cầm mặt nạ đưa đến, rõ ràng là đang nói… hắn thua. “Vừa này vì Malfoy tiên sinh chụp ảnh thật sự rất dụng tâm…” Vu Nghị cẩn thận nhìn vị Hắc Ma Vương kia, thấy đối phương tựa hồ cũng không định rút ma trượng ra thì liền biết mình đã đoán đúng. Vị này hiện tại còn chưa điên đến mức quá lợi hại, vẫn còn có chút kiên nhẫn, nhất là đối với những chuyện có liên quan đến tình nhân của mình. “Vừa nãy mơ hồ có nghe quý ngài Malfoy nói qua, hai vị dường như đang so sánh cái gì đó… thực tế, chuyện so sánh với người yêu cũng không cần tích cực như vậy.” Vu Nghị vừa nhìn Voldemort không vui đeo mặt nạ lên còn vừa phải lựa lời khuyên nhủ, làm nhiếp ảnh gia cũng thật sự là số khổ mà. Chỉ cần kiếm được một khoảng đưa cho Fowler làm tài chính khởi động rồi, sau này liền không làm nữa. “… …” Người yêu. ——————— 1/ Rồng vàng năm móng: Ngũ trảo kim long, ý chỉ Hoàng đế, trong chế độ phong kiến, hình ảnh rồng được dùng tượng trưng cho cả hoàng tộc nhưng số móng có khác nhau, địa vị cũng khác nhau. Thân vương dùng rồng ba móng, Hoàng tử là rồng bốn móng, chỉ có Hoàng đế mới được dùng rồng năm móng.