Vợ à, thực hiện lời hứa đi!

Chương 8 : Đi thị sát (1)

Nó ngồi cúi gằm mặt xuống, vẻ mặt hối lỗi nhưng thật ra nó đâu làm gì sai. Hắn ngồi đối diện nó, nhìn nó bằng ánh mắt rất nghiêm túc, không hề có một tia sao nhãng. Hai người cứ tiếp tục như thế gần nửa tiếng, nó không chịu nổi nữa, quyết tâm ngẩng mặt lên nhìn hắn, đằng nào nó đâu làm gì nên tội. Nhuệ khí đang dâng cao, nó nhìn xoáy sâu vào trong cặp mắt u tối của hắn, chưa đầy một giây sau thì lại cúi xuống. - Ngẩng mặt lên - Lần này nó không dám nhìn vào mắt hắn nữa, thật là quá đáng sợ mà! - Giám...giám...đốc...xin hỏi...tôi đã làm...gì sai...? - Giọng nó run rẩy, cũng chỉ tại cái sắc mặt của hắn thôi. - Sao lại để hắn nắm tay? - Hắn??? Câu này liên quan đến câu nói vừa nãy của nó không vậy? Cơ mà nắm tay đâu ra, đấy là người ta tự làm chứ nó có yêu cầu đâu. Nó cảm thấy rất bất mãn, liền xả cho hắn một tràng luôn. Nghe xong, khí sắc của hắn cũng đỡ hơn một tý nhưng vẫn rất tệ. - Không được có lần sau. Mai đi khảo sát thị trường với tôi. - Trời đất, lại mệt rồi đây, sao cái số của nó lại khổ thế nhỉ? Nhưng mà chẳng phải việc khảo sát thị trường là của người khác sao? Có lẽ là do có sự thay đổi nội bộ. Nhưng mà nó cũng vẫn thấy kì kì sao ấy. Tổng giám đốc cao cao tại thượng mà lại đi khảo sát mấy chi nhánh vớ vẩn, đã thế lại còn dắt theo một cô thư kí bé nhỏ là nó đi nữa. Không chỉ có vậy, giám đốc trước giờ không gần nữ sắc, nhìn cũng không thèm nhìn mà bây giờ lại.... thử hỏi mặt mũi nó còn để ở đâu nữa? Chắc chắn sẽ lại có tin đồn kiểu như: - hồ ly chín đuôi may mắn quyến rũ được giám đốc nhiều tiền - giám đốc và thư kí, mối quan hệ mờ ám Còn không kể đến ánh mắt kì thị của nhân viên, ánh mắt dò xét của mấy ông già bụng phệ hói đầu *ý chỉ giám đốc, uống bia nhiều nên bụng hơi to và do tuổi tác nên đầu bóng hơn người thường*. Nhưng mà chỉ là đi khảo sát thôi, nó có cần nghĩ nhiều như thế không? Không biết chừng sau lần này mà làm tốt nó còn được thưởng. Trong đầu nó bây giờ đang có hỗn chiến còn nó âm thầm cổ vũ cho bên thứ hai. Nói gì thì nói dự án lần này cũng là ở gần bờ biển mà nó lại rất thích biển. Theo tính chất bắc cầu thì nó thích biển đồng nghĩa với nó muốn đi. Do dự một hồi nó cũng nói được câu để tôi chuẩn bị. Sắc mặt hắn tốt hơn một chút khi nghe câu này. Thật ra dự án lần này đúng là do người khác đảm nhiệm nhưng hắn lại muốn đi riêng với nó. Hắn cảm thấy ngày nào cũng lén lén lút lút nhìn trộm nó thật không hay chút nào. Đôi khi hắn cũng nghĩ đến việc sẽ nói cho nó biết sự thật nhưng nhớ lại tình cảm năm năm trước. Nhớ đến sự xua đuổi của nó hắn lại một lần nữa không dám. Lần đầu tiên là không dám đối mặt với nó, lần thứ hai là không dám thẳng thắn nói rõ sự thật. Hắn cảm thấy sự sợ hãi của mình, và lại lờ đi lần nữa. Hai con người ngu ngốc này vẫn cần đẩy nhanh tốc độ lên chút nữa... Nó về nhà, nhận thấy cái tủ quần áo. Mở ra, mở vào rồi lại mở ra. Nó thật thất vọng về chỗ quần áo đó. Nếu biết sớm được đi ra biển thì nó mua thêm vài bộ rồi. Đi thị sát mặc đồ công sở thì không sao nhưng xong việc rồi thì sao? Không thể đi về ngay, chỉ đứng một chỗ mà ngắm nhìn nhưng không được chạm vào, quả thật rất khó khăn. bây giờ chị hiểu nỗi khổ của người ta chưa?. Nó quyết định rồi, sẽ đi mua sắm! Nhìn lại vài tờ tiền trong ví, nó chép miệng, tháng này lỡ ăn uống quá đà rồi! Nó dù không nỡ nhưng vẫn phải đi rút một ít tiền. Nhưng đi đến câu ATM nó lại nghĩ đến khi gửi tiền về nhà, thiếu đi tiền mẹ có sống tốt được không... Thật là không đành lòng nhưng lại có thứ gì kích thích nó nên tạm thời bỏ mẹ qua một bên. Cuộc đời này là của nó, nó cũng cần phải sống mà.