Uy, Tiềm Trứ Ba

Chương 6 : Phục thù

Phùng Tinh nhàn rỗi không có chuyện gì làm bèn mò sang nhà Mục Dương la cà. Vừa bước vào bên trong, anh chàng liền hoảng, “Tiểu Dương tử, cậu đến kì động dục à? Đi chỗ nào lêu lổng về đó? Trông thật kích tình! Còn bị cắn cả lên mặt nữa.” Mục Dương mất kiên nhẫn khoát tay, “Miễn bình luận, nói sau đi!!” Mục Dương không muốn nói, Phùng Tinh cũng lười hỏi lại, đặt mông xuông sô pha, tuỳ tay bốc một cái bánh bích quy để trong cái hộp trên bàn bỏ vào miệng, làm như thể đây chính là nhà mình, “Này, trên lầu nhà cậu có phải vừa có người mới dọn đến không? Gã kia bộ dạng rất ngầu, mặc quần áo hàng hiệu, lái xe hơi xịn. Cậu xem hắn nhiều tiền như vậy sao lại dọn vào sống trong một tiểu khu bình dân thế này nhỉ?” Mục Dương có chút kỳ quái, Phùng Tinh nhà anh không ở khu này sao biết rõ vậy? Phùng Tinh cười cười, giống như đọc được ý nghĩ của Mục Dương, “Tôi khi nãy đang leo lầu thì nghe thấy bác gái ở tầng dưới nói. Đúng rồi, cậu gặp qua gã đó chưa? Có phải hay không tướng tá ngon lắm? Là mặc quần áo hàng hiệu, lái xe hơi xịn sao?” Có mặc quần áo hàng hiệu hay lái xe hơi xin hay không thì Mục Dương chẳng biết, cậu chỉ rõ cái tay kia mặt đơ, nhìn liền thấy ghét! “Mặt đẹp cái rắm! Lão già kia cũng chừng ba chục rồi, cả ngày bản mặt không hề có chút biểu tình, hắn nhất định biết mình đã có tuổi, cười lên sẽ lộ ra nếp nhăn chỗ khoé mắt, mới trưng ra cái bộ mặt cứng đơ như vậy, thiếu muối cực kỳ! Anh xem xem, vết thương trên người em, nhìn mặt em nè, đều là do chó của tên kia cắn đó!” Phùng Tinh biết rõ tính tình Mục Dương, ăn no rồi chỉ biết đi quậy, phát sinh mấy chuyện này, nhất định đều do cậu khơi mào trước. Nếu không phải cậu đã sớm lượn sang chỗ người ta quậy phá trước, làm sao có khả năng ngồi trong nhà bực tức thế này. Trong lòng dù biết rõ nhưng không nở chọc thêm, Phùng Tinh đành làm bộ tức giận, “Tên này ác thật nha!” Mục Dương gặp được người ủng hộ mình, liền lấy lại khí thế nói, “Sao, anh cũng thấy tên kia thực đáng ghét đi? Còn cả con chó đó nữa! Nó đám cắn em, anh giúp em báo thù nha? Chúng ta trước tiên phải xử con chó đó!” Phùng Tinh lúc còn ở lầu dưới, có nghe mấy bác gái kia cũng có nhắc tới con chó này, là giống Rottweiler to lớn, bộ dạng rất dữ tợn! Anh chàng cũng tự biết bản thân không đủ khả năng giúp Mục Dương báo thù, chưa kịp nghĩ ngợi liền cự tuyệt, giọng điều rất rõ ràng, “Không được!” Mục Dương có một đặc điểm, phàm là lời nói cậu không muốn nghe đều sẽ tự động loại bỏ, căn bản là chẳng thèm nghe. Cậu bám dính lấy Phùng Tinh, nói ra kế hoạch báo thù của mình, “Qua kết quả mấy ngày nay quan sát được, em rốt cuộc cũng tìm ra nhược điểm của con chó kia!” Nói đến đó, cậu bỗng dừng lại một chút, đợi đến khi Phùng Tinh lộ ra biểu tình tò mò mới tiếp tục: “Nó cực kỳ tham ăn!” Phùng Tinh thiệt muốn nôn, tham ăn chẳng phải đặc tính chung của chó sao? Nghĩ ngợi một chút vẫn thấy không nên cắt ngang đối phương, cứ để cho cậu nói tiếp. “Mỗi ngày sau giờ cơm chiều, con chó kia sẽ một mình xuống dưới đi bộ, tụi mình đợi nó xuống lầu rồi bắt nó vào trong nhà, muốn làm gì thì làm!” Mục Dương cười thật gian. Phùng Tinh đổ mồ hôi lạnh, con chó kia thật ngu vậy sao? Mục Dương nói xong kế hoạch báo thù của mình, chẳng bận tâm Phùng Tinh có đồng ý hay không, liền đi vào nhà bếp lôi ra một cái chân giò hun khói, chạy đến bên cái lỗ kính nhỏ trên cửa nhìn ra ngoài, miệng còn ngây ngô cười ha ha. Phùng Tinh lắc đầu thở dài, đứa nhỏ này có thể đừng đáng khinh bỉ như vậy được không! Một lát sau, Mục Dương đột nhiên trở nên hưng phấn, mở cửa ngồi xổm trước cửa nhà, cầm chân giò hun khói quơ quơ, “Điểm Điểm, lại đây, mau lại đây.” Phùng Tinh đứng lên, đi ra cửa, liền trông thấy con Rottweiler to xác đang đứng ngay cầu thang, do dự không biết có nên lại gần hay chăng. Mục Dương tiếp tục đùa đùa, “Điểm Điểm, đến đây đi, đặc biệt chuẩn bị cho cưng đó, ăn ngon lắm nha.” Điểm Điểm do dự nửa ngày, cuối cùng không thể chống lại sức quyến rũ của đồ ăn, chậm chậm đi qua bên này. Quả nhiên là chó! Phùng Tinh chuẩn bị tư thế sẵn sàng bắt chó. Điểm Điểm tiến gần hơn, Mục Dương lập tức ló mặt ra, sắc mặt cũng thay đổi, vừa nãy còn cười hì hì, bây giờ lập tức trở nên dữ tợn, túm lấy cổ con chó kéo nó vào trong nhà. Điểm Điểm bị doạ sợ, cố sức giãy dụa, kêu lên ẳng ẳng. Mục Dương vừa kéo vừa kêu, “Này, nhanh đóng cửa lại! Đừng cho nó chạy!” Kêu xong lại nhắm ngay đầu con chó đánh một cái, “Chó ngu, mày còn dám kêu cứu? Đánh chết giờ!” Điểm Điểm sợ hãi, trong mắt đong đầy sợ hãi. Phùng Tinh thật không đành lòng, hai gã đàn ông trưởng thành khi dễ một con chó a? Thật sự mất mặt mà! Anh đành mở miệng giải vây, “Dương tử, doạ nó được rồi, cậu còn muốn giết luôn sao?” Mục Dương lúc này đang cực kỳ hưng phấn đến nổi mặt mày méo mó cả, kéo thêm một cái, miệng con chó rớt xuống một dúm nước dãi, “Em giết nó làm chi. Em chỉ muốn cho nó nếm mùi toàn thân trụi lủi thôi.” Nói xong, cậu giơ kéo, điên cuồng xén lông chó. Từng dúm từng dúm lông rớt xuống, lại bị quạt máy trong phòng thổi bay đầy phòng. Xém xong lông chó, Mục Dương vẫn chưa cam tâm, còn lấy dao cạo râu quẹt lên người con chó mấy cái. Điểm Điểm rống lên. Không xót chỗ nào, ngay cả cái mũi lẫn quanh mắt cũng chẳng tha, cạo thực sạch sẽ, cuối cùng, thuận tiện cắt mòn luôn móng của nó. Giống Rottweiler vốn không có bao nhiêu lông, hiện tại bị cạo trụi lủi trông càng buồn cười vô cùng. Phùng Tinh thật sự muốn cười, nhưng cảm thấy bản thân như vậy là không tốt. Theo Mục Dương làm mấy trò thiếu đạo đức này, xong lại còn có tâm tình sảng khoái, thật sự là gần mực thì đen! Xong xuôi toàn bộ, Mục Dương cuối cùng cũng chịu thả lại Điểm Điểm ra ngoại, tiếp tục ghé vào lỗ kính nhỏ trên cửa nhìn ra bên ngoài, còn không ngại giải thích cho hành động của mình, “Một chốc nữa cái lão già kia xuống đón có, em còn muốn chọc tức hắn!” Vừa dứt lời, Mục Dương liền mở cửa phóng ra ngoài, vừa đúng lúc người kia cũng mang Điểm Điểm đứng trước của. Điểm Điểm vừa trông thấy Mục Dương thì lui lui về phía sau người đàn ông kia, còn hướng về phía cậu sủa to. Mục Dương cố ý bày ra một bộ dạng đáng yêu, chỉ vào con chó rồi nói với người đàn ông kia: “Thúc thúc, chó nhà anh thiệt là đẹp nha!” Mí mắt đối phương hơi giật một cái, vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, không nói lời nào. Mục Dương cười ha ha, lại chạy vào trong nhà. Phùng Tinh đứng một bên xem náo nhiệt liền phát hiện trên người mình và Mục Dương đều dính đầy lông chó, vừa ngẩng đầu liền đụng phải tầm mắt của người đàn ông kia, dường như cảm giác được trong ánh mắt đối phương có chút tức giận. Phùng Tinh bị ánh mắt lạnh như băng kia làm giật mình, mất vài giấy mới có thể lấy lại tinh thần, nhìn nhìn người đối diện một chút, nhếch khoé môi hơi cười mỉa, giơ tay chỉ vào trong phòng, vừa nói vừa lùi lại, “Thằng nhóc kia lại động kinh, tôi đi giáo huấn nó.” Vừa rút vào trong nhà, Phùng Tinh lập tức khép cửa lại, nhìn Mục Dương còn đang vui vẻ mà trong lòng nổi lên chút dự cảm không tốt, sao bản thân lại có linh tính thằng nhóc này sẽ không vui vẻ được lâu nhỉ?