Chap 66:Về tới nhà, tôi hí hửng tót lên lầu tắm rửa thay đồ rồi đi xuống bên bàn ăn, cả nhà đã ngồi quây quần, tôi nhìn vào người bố đáng kính ấy rồi rụt rè ngồi xuống. - Thôi cả nhà ăn cơm đi kẻo nguội, con ăn đi đừng ngại! Mẹ tôi nói với Phương. - Dạ vâng ạ!- Hihi ăn đi đừng ngại, không ăn chút nữa T ăn hết đó! Trinh cười với Phương rồi quay qua lườm tôi. - Ơ mình làm gì mà tham ăn như thế đâu hề hề!Cả nhà ồ lên nhìn vào thằng con trai ấy, tôi vừa ngại vừa lo lắng nhìn sang bố,- À bố chuyện hôm qua con xin lỗi ạ! Tôi nói- Bố biết nhưng con có cái đúng với cái sai, đúng là biết bảo vệ bạn bè, nhưng cái sai con cần phải biết có việc gì thì báo cho nhà trường hay những người lớn, chứ nhỡ cứ như hôm qua thì bố mầy không biết làm sao đâu nhé con, thôi ăn đi!Tôi nghe bố vừa khen vừa mắng mà sướng mê ly không bị ăn đòn rồi hề hề. Mọi người trong nhà tôi lại cười nói những câu chuyện vui vẻ, tôi quay sang nhìn vào Phương cũng đang hòa vào bầu không khí ấy. - Trinh à, hôm nào con sắp xếp về lại nhà bên đó dọn dẹp nhé, sáng nay mẹ con gọi điện cho cô đó! Mẹ nói. - Dạ vâng con biết ạ! Trinh gật đầu cười. - Dắt theo thằng T đi phụ luôn đi, mấy ngày gần tết là nó lêu lổng lắm!- Mẹ này con có lêu lổng gì đâu!- Có đi không, không tao bảo bố mầy nhốt ở nhà hết tết giờ!- Dạ hề hề con đi mà !Ăn uống no nê , hai người con gái ấy phụ mẹ tôi dọn bàn, tôi lê lết lên phòng thay đồ chuẩn bị công việc làm thêm hằng ngày. ……. Sáng hôm sau tôi vẫn như mọi ngày mang đồ ăn của mẹ sang nhà hàng xóm đối diện. Tiếng chuông cửa vang lên, tôi đưa mắt nhìn vào món ăn do mẹ mình nấu mà thầm nghĩ. - Mẹ mình làm là số dzách luôn ấy chứ hề hề!Đứng đợi mội hồi vẫn chưa có ai ra mở cửa, tôi bấm tiếp vẫn chẳng có ai. Tôi đưa mắt nhìn vào trong qua khe nhỏ ở chỗ ổ khóa, bên trong mấy người giúp việc đang chạy đi chạy lại ỳ xèo. Tôi cảm thấy có gì chẳng lành, tôi nhìn lên góc trên cổng có cái chuông báo trộm, cầm lấy cái cây bên đường rồi đập mạnh vào nó. Tiếng báo trộm vang lên, cánh cửa bật mở cùng với đó là bác quản gia. - Là cậu à tôi cứ tưởng trộm!- Ủa sao mọi người mới sáng sớm làm gì mà ầm ầm vậy bác. - Cháu mau vào đi, sáng nay tiểu thư về mà trên người dính nhiều máu lắm. Nghe đến đó tôi ùa vào cổng chạy thẳng lên trên lầu. Người con gái ấy đang nằm trên giường cùng những bông băng đã thấm đầy máu. Tôi đứng đợi bên ngoài, bác sĩ bước ra tôi liền chạy tới hỏi. - Bác sĩ cô ấy sao rồi bác. - Tạm thời không sao rồi , chỉ là mấy vết bầm bên ngoài, chủ yếu do mất máu nhiều ở tay thôi. - Vâng cảm ơn bác sĩ, mời bác sĩ theo tôi!Hai người đó đi xong tôi lao vào phòng, L đang dựa lưng vào thành giường, ánh mắt nhìn qua bên cửa sổ, trên tay đã được băng bó cẩn thận. - Hôm làm gì mà te tua vậy nè! Tôi ngồi xuống nói- Hihi bi xe quẹt qua xíu ấy mà! L quay sang cười. - Quẹt qua mà bị như này hả!- Hihi mà hôm nay T mang gì sang đó! L nói- Hôm nay mẹ mình bảo mang bánh ướt sang ăn hơm!- Hihi không muốn ăn!- Không ăn mình mang về đấy, đây cũng chưa ăn gì đâu nhé! Tôi lườm. - Hihi có T đút cho mình ăn đi, tay đang bị thương nè hihi!Tôi nở nụ cười rồi bóc cái hộp đồ ăn mẹ đưa cho, rồi gắp từng đũa đút cho L ăn. Ăn xong tôi dọn dẹp lại rồi đứng dậy,- T này!L gọi khi tôi gần đi tới cửa. - Hả sao thế!- T từ nay phải cẩn thận nhé!- Cẩn thận gì thế!- À Ừ không có gì đâu, T về nhé mình ngủ một giấc đã!Tôi chẳng hiểu phải cẩn thận gì, chẳng lẽ là với thẳng Hải gì đó, mà có liên quan gì đến L không nhỉ, tôi lắc đầu rồi đi về chuẩn bị cho buổi chiều đi học cuối cùng của năm………. Hôm nay là ngày nghỉ tết đầu tiên, tôi bước lên xe taxi cùng Trinh , xe chạy thẳng trên đường TT, tôi quay sang thì Trinh đã tựa vào vai. Tôi đã quen với cái tựa đầu từ Trinh từ lúc nào nên cứ để đó rồi đưa ánh mắt nhìn ra khung cảnh đang dần trôi qua bên cửa kính, xe vẫn tiếp tục bỏ lại thành phố hướng đến xã CH, những căn nhà cũng đá ít dần đi thay vào đó là những hàng cây bạch đàn xếp hàng ở hai bên đường. Đi thêm đoạn gần đến xã LR, xe cua vào con đường thẳng tít tắp cùng hai bên dường là những hàng loạt cây cao su trải dài tới đường chân trời!- Hihi T thấy đẹp không! Trinh vẫn tựa vào vai tôi rồi nhìn qua cửa sổ. - Ừa, đẹp thật!Tôi cũng đang mê man trong khung cảnh hũng vĩ của núi rừng ấy, xe vẫn tiếp tục đưa hai người chúng tôi men theo con đường đất đỏ tiến thẳng váo sâu hơn bên trong, cảnh vật dần thay đổi, một bên là cánh rừng cao su bạt ngàn và một bên là là đại ngàn cây chè xa tít tắp. Tôi phóng tầm mắt qua cửa sổ trầm trồ lấy, tôi thầm nghĩ chỉ cần được ngắm mặt trời lặn xuống đại ngàn cây chè này thì tuyệt vời. Xe taxi từ từ dừng lại trên một con đường nhỏ dẫn sâu vào rừng cao su, Trinh bước xuống xe rồi nói gì đó với tài xế rồi vẫy tay gọi tôi. - T ơi đi thôi!Tôi lững thửng bước theo người con gái đó, không khí bên ngoài thật trong lành, nắng dịu nhẹ cùng hơi lạnh tê tái, những giọt sương đêm vẫn còn đọng lại trên lá, Đi một đoạn tôi mở mắc ngạc nhiên nhìn vào ngôi nhà mà Trinh đã đi vào đó……. .