Ước mơ hoa phượng đỏ
Chương 114
Chap 114:Đợi sau khi Trinh vơi đi nỗi buồn, tôi đứng dậy cầm lấy tay Trinh kéo đi.- Thôi đừng buồn nữa ra đây với mình! – Tôi quay đầu lại nói.- Đi đâu vậy T! – Trinh ngẫn ngơ hỏi tôi.- Dạ mời tiểu thư ra đây chăn bò ạ! – Tôi ngoác miệng ra mà cười.Cùng với Trinh chạy đến chỗ thằng Giang.- Giang ơi cho tao mượn cái cây gì đó trong tay mầy xíu!Tôi cầm lấy cái roi trong tay nó rồi đưa sang cho Trinh.- Rồi giờ mời tiểu thư lùa giùm mấy con bò đang đi lạc lại một chỗ đi hề hề.Tôi đứng đó nhìn Trinh vụng về khẽ đánh nhẹ vào mấy con bò mà tôi ôm bụng cười gần chết.
Nhìn theo bóng dáng Trinh đã vơi đi phần nào nỗi buồn khi nãy, cảm giác của tôi cũng vui theo từng nụ cười của người con gái ấy.
Chăn bò được một thời gian thì cũng đã đến lúc về, bầu trời cũng đã dần khuất sau dãy núi, cũng chỉ còn lác đác vài tia nắng vẫn còn len lỏi trong không trung, tôi cùng hai người con gái quay trở về.
Đến nhà đã thấy mọi người đang chuẩn bị bữa cơm tối đã lâu không tụ họp xum vầy, tôi đi tắm xong rồi quay lại vào trong nhà ở đó đã có nội với bà Chín cũng đã sang.
Bữa tiệc sum vầy cùng mọi người thân thật vui vẻ biết bao, tôi cũng hết ly này đến ly nọ từ các cô các chú.
Tôi xin phép đi ra bên ngoài để xả hơi bớt cái cơn men đang lâng lâng bên trong.
Ngắm nhìn vùng quê yên bình vào ban đêm làm cho tâm trạng thật thoải mái, đang thả hồn vào cơn gió dịu nhẹ ấy.- Hihi anh ra đây làm chi vậy! – Nàng bước đến bên cạnh.- Ừa trong kia mọi người uống nhiều quá, anh ra đây hóng gió, à đi với anh nhé.- Ừa! – Nàng gật đầu.Tôi cầm lấy bàn tay ấm áp ấy cùng người con gái mà mình yêu bước trên con đường được trải bằng một thảm cỏ mềm mại.
Ánh trăng hôm ấy soi sáng mọi khung cảnh, cánh đồng như đang chìm vào giấc ngủ êm ả của màn đêm, những tiếng kêu của ếch nhái đâu đó như những bài hát thanh bình yên ả của vùng quê.
Hai con người cùng chung nhịp bước cùng nhau dưới ánh trăng, tôi quay sang nhìn người con gái ấy.- Em nè sau này chúng ta có nên về đây sống không!- Em… em cùng rất muốn nhưng tương lại em lại thấy nó tối tăm, em sợ!- Anh biết tương lai chả biết được điều gì, anh chỉ mong được mãi bên cạnh em như lúc này thôi.- Anh à! – Nàng khẽ gọi.- Ừ anh nghe nè!- Em có một câu chuyện, anh có muốn em kể không!- Ừ em kể đi!- Em có một cô bạn học ở trường cấp hai với anh, bọn em chơi với nhau rất thân.
Hôm cô ấy được người con trai kia đồng ý lời tỏ tình cô ấy rất vui, cả thế giới của của ấy là một màu hồng.
Nhưng cũng ngày hôm sau cô ấy biết được tin từ gia đình, cả thế giới của cô ấy đã sụp đổ, mọi thứ hoàn toàn vỡ nát! – Đến đó nàng dừng lại.- Tin gì mà khiến cô ấy trở nên vậy? – Tôi ngẩn ngơ hỏi.- Cô ấy biết mình mắc căn bệnh ung thư máu giai đoạn cuối mà không hề hay biết, chỉ còn sống được một năm nữa thôi! – Nàng khẽ thở dài đưa ánh mắt nhìn ra xa.- Thế chuyện gì xảy ra tiếp theo! – Tôi tò mò hỏi.- Cô ấy u buồn, mỗi ngày là giây phút cái chết đến gần, mỗi ngày là một đau khổ, cô ấy không muốn người con trai ấy biết vì sợ người con trai ấy sẽ buồn rồi rời xa cô.
Đến một ngày cô ấy đã gục ngã trên đường, đến bệnh viện cô ấy hạnh phúc sau khi mở mắt đã có người con trai ấy bên cạnh, nhưng rồi chợt tắt đi vì cô sợ người con trai ấy biết căn bệnh của mình.
Mọi thứ đã xảy ra, người con trai ấy vô tình lạnh nhạt từng câu từng chữ nói ra.
Lời chia tay với lý do tôi không cần cô ấy, không cần một tình yêu mà đã biết sẽ có kết thúc sớm như vậy.
Và rồi người con trai ấy đã quay lưng bước đi, để lại cô ấy thẫn thờ, mọi thứ đã không còn.
Anh có biết ngày hôm em đụng và cho anh cái tát ấy không.- Ừ! – Tôi vẫn tập trung vào câu chuyện ấy.- Hôm ấy là ngày cô ấy lìa xa cõi đời, là ngày căn bệnh chính thức lấy đi cuộc sống của một con người ở lứa tuổi đẹp nhất! – Nàng im lặng đi.Tôi dừng bước chân quay sang nhìn nàng, những giọt lệ đã rơi trên mi mắt, tôi khẽ lau đi.- Anh xin lỗi đã làm em nhớ lại kỷ niệm buồn ấy.- Hihi không sao đâu, em chỉ luyến tiếc cho cô ấy, có được hạnh phúc cuối đời, cố gắng tận hưởng lấy thứ tình yêu đầu đời mà thôi, tại sao người con trai ấy lại vô tình như vậy, nếu không rời bỏ thì cô ấy chắc có lẽ sẽ cố gắng sống thật lâu! – Nàng đã khóc nấc nghẹn.Tôi đưa tay ôm lấy bóng hình đang run rẩy khóc nghẹn ngào, tôi nghe thôi cũng đã hận người con trai kia sao lại vô tình như thế, quảng thời gian ngắn ngủi, một chút thôi sao lại từ bỏ như vậy, chợt đôi mắt nàng đưa lên nhìn tôi.- Nếu em cũng như cô ấy, liệu anh có từ bỏ không!- Hì ngốc ạ, anh không phải người con trai kia, với anh em là cửa sổ của thế giới, em đã cho anh biết thế nào là cuộc sống của hương vị tình yêu là như thế nào, cho anh được ngắm nhìn mọi thứ tốt nhất trên đời, trong đôi mắt anh em là người con gái rất tuyệt vời rồi, cho dù em giống cô ấy, anh sẽ mãi mãi bên cạnh em, cho em những ngày tháng hạnh phúc nhất, và cùng đi hết cuộc đời em, nhưng em khác với cô ấy, em sẽ sống lâu, em có anh và sau này chúng ta sẽ luôn như thế em à! – Tôi nở nụ cười ôm lấy nàng.- Hihi em biết, lần đầu gặp anh, tuy anh có chút ánh mắt của bao người con trai khác nhìn em, nhưng ánh mắt ấy cho em cảm giác ấm áp, cảm giác được che chở, cảm giác được an toàn.
Em sẽ sống thật lâu để mãi ngắm nhìn anh, mãi được anh bên cạnh, cảm ơn anh đã đến bên cạnh em.Tôi nở nụ cười hạnh phúc nhìn người con gái ấy dưới ánh trăng, thật mỏng manh, thật dễ vỡ tôi ôm lấy hai gò má ấy rồi trao cho nàng nụ hồn thật nhẹ nhàng, thật ngọt ngào, tôi lần đầu tiên chủ động hôn người con gái ấy, và trong khoảnh khắc ấy tôi chỉ còn biết sẽ luôn bên cạnh, luôn là bờ vai vững chắc, người tôi yêu.
Trên cao ánh trăng tuyệt đẹp vẫn soi sáng màn đêm, những cơn gió khẽ thổi qua cánh đồng cùng hương thơm của những hạt lúa đang nảy nở.
Hai con người dưới ánh trăng đang hạnh phúc, trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào nhất.
Những thứ ngọt ngào trước cơn gió đang đến theo thời gian, thời gian vẫn thế trôi qua đi, vẫn cứ lạnh lùng đi qua..
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
68 chương
16 chương
67 chương
8 chương
127 chương