Trong phòng họp hội nghị của tập toàn Nhã Trì, hôm nay tập họp của ba nhân vật lớn, còn có thư ký của bọn hắn. Eric vui vẻ khi nhìn thấy hai người mà hắn muốn hợp tác đã trở thành tình nhân, bởi vậy, có lẽ kế hoạch của hắn cũng sẽ được tiến hành càng thêm thuận lợi. Ngày ấy ở câu lạc bộ Mặc Lâm, hắn đã nhìn ra Niếp tổng tài đối với An tổng tài có một chút cảm giác, quả nhiên sự thật chứng minh hắn cũng chưa quá già, ánh mắt vẫn là sáng như tuyết. “Thiết kế của hai vị đều là hoàn mỹ không có chút tỳ vết gì, tìm không ra một chỗ nào để xoi xét cả.” Eric mỉm cười, gọn gàng tuyên bố kế hoạch của hắn. “Cho nên, tôi hi vọng chúng ta 3 tập đoàn lớn có thể làm một hợp tác phá lệ chua từng xuất hiện.” An Thải Trí nhếch nhếch lông mày. “Eric tổng tài, ý của ngài là ──” Eric mỉm cười. “Tập đoàn Nhã Trì, tập đoàn Mộc Thiên cùng tập đoàn toàn cầu An Thị hợp tác, sáng tạo ra một cục diện tam doanh.” Nghe được kết quả này, Niếp Thiểu Ưng cùng AN Thải Trí đồng cảm thẩy kinh ngạc. Bọn hắn làm sao mà nghĩ ko ra, cùng nhau làm đối tượng hợp tác của tập đoàn Nhã Trì. “Điều này thật sự là ngoài ý muốn.” Một lúc sau, An Thải Trí mới nhẹ nhàng nói ra. Giờ phút này nàng chỉ có kinh ngạc, biến mất cái cảm giác cao hứng rồi. Vì sao An Thị không thể trở thành đối tượng hợp tác số 1 của tập đoàn Nhã Trì? Là thiết kế của nàng không được tốt sao? Chỉ là thắng được tập đoàn Mộc Thiên một phần cũng là thắng, nhưng mà hiện tại Eric lại tuyên bố ba tập đoàn lớn cùng nhau hợp tác, điều này tỏ vẻ nàng cũng không hề thắng. Cái cảm giác này thật sự là đau lòng, nàng thậm chí còn làm trái lương tâm nhìn lén bản thiết kế của Mộc Thiên, nàng tự tin cũng có thể thắng được, cho nên cũng không hề thay đổi thiết kế của An Thị. Cũng chính là bởi vì nàng tự nhận là bản thiết kế của An Thị tốt hơn so với Mộc Thiên, nên cảm thấy chán nản mình nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, lại đi nhìn lén thiết kế của Mộc Thiên. (miu: thế nếu ko bằng thì ko phải bị ma quỷ ám ạ =.=) Mà hiện tại, nàng giống như bị người ta hung hăng gõ cho một gậy. “Eric tổng tài, tôi nghĩ chuyện này nhất định phải bàn bạc kỹ hơn.” Niếp Thiểu Ưng cẩn thận nói. Công tác mà trộn với tình cảm cá nhân, không cần phải nói, đây sẽ là một thử nghiệm hạng nhất. Hắn có thể hợp tác cùng với nữ nhân mà hắn đã giao trái tim sao? Hắn mà mắng người thì chắc chắn sẽ không chút lưu tình nào, cùng nàng hợp tác, muốn đúng mực thật sự là quá khó khăn, chỉ cần không cẩn thận, có thể tiền mất tận mang. “hai vị tựa hồ như không vui mừng..” Eric đối với phản ứng của bọn họ có chút nhụt chí. Thoáng chốc, trong phòng hội nghị có một loại không khí cổ quái. “Eric tổng tài, nếu có thể nói, An Thị chúng ta có thể làm lại một bản thiết kế khác để cho quý tập đoàn tham khảo.” An Thải Trí nóng nảy nói ra ý kiến của chính mình. Ngụ ý, nàng cũng không hi vọng 3 tập đoàn lớn hợp tác trở thành sự thật. “Tập đoàn Mộc Thiên cũng có thể như vậy.” Niếp Thiểu Ưng gấp gáp tiếp lời. “Được rồi, ta sẽ nhờ thư kí tiếp tục liên lạc với thư kí của hai vị.” Sắc mặt Eric cũng không được tốt lám, người định không bằng trời định, hắn làm sao mà không nghĩ được hai người bọn họ cũng không muốn làm việc cùng với đối phương đây. Sau khi rời khỏi phòng họp tập đoàn Nhã Trì, Niếp Thiểu Ưng cùng An Thải Trí cùng đi thang máy xuống dưới, Phương Huân Hà cùng Lý Tư đi theo bên cạnh bọn họ, bốn người đều không nói gì. Trong khoảng im lặng đó, Phương Huân Hà đột nhiên mỏ miệng. “Ưng Thiểu, may mà Eric tổng tài không mời An Thị làm đối tượng hợp tác, nếu không thì họ cũng xem như là thắng không cần võ.” Nàng dùng một âm thanh không lớn không nhỏ mà nói chuyện, nhưng cũng làm cho ba người khác đều nghe thấy. “Phương tiểu thư, ý của cô đây là gì?” An Thải Trí phi thường không hờn giận nhíu nhíu mi, mở miệng hỏi trước Niếp Thiểu Ưng. Niếp Thiểu Ưng cũng cảm thấy khó hiểu nhìn Phương Huân Hà. Thư ký của hắn từ trước đến nay đều bình tĩnh lý trí, làm sao mà vô duyên vô cớ đi khiêu khích Thải Trí đây? Phương Huân Hà hờ hững nói: “An Tổng tài đã từng xem qua bản thiết kế của Mộc Thiên, không phải sao?” Trong thang máy giống như bị oanh tạc. An Thải Trí nhanh chóng giương mi lên, sắc mặt thay đổi, thần sắc của nàng cũng không được tự nhiên. “Cô nói cái gì?” Niếp Thiểu Ưng nhíu hai hàng lông mày lại, trong lúc nhất thời không rõ được Phương Huân Hà đang nói cái gì. “Vào buổi tối thứ 6, An tổng tài ở trong văn phòng chò ngài thì đã nhìn lén thiết kế của công ty chúng ta.” Nàng giải thích với Niếp Thiểu Ưng, trừ bỏ có bộ dạng ở bên ngoài chọc tức người, hắn tuyệt đối là một chính nhân quân tử, nàng vẫn cho rằng An Thải Trí tự nhiên hào phòng cùng hắn rất xứng đôi. Nhưng khi nàng phát hiện ra bộ mặt thật của An Thải Trí, nếu như mà để cho cấp trên tiếp tục trở thành một ngốc tử thì cũng không phải là việc mà một thư kí nên làm. Hiện tại, nàng hoàn toàn cho rằng An Thải Trí tiếp cận Niếp Thiểu Ưng là có mục đích. Nếu như không có mục đích, nữ tổng tài của An Thị từ trước đến nay trên thương trường luôn là một nữ cường nhân, làm sao mà lại tình nguyện lãng phí thời gian đi yêu đương một người nam nhân đây? Trừ phi, người nam nhân kia đối với công việc của nàng có lợi ích. Loại nữ nhân này thật sự là đáng sợ, muốn có nhiệt tình của nàng ta so với lên trời còn khó hơn. “Cô nói ── An tổng tài nhìn lén bản thiết kế của Mộc Thiên sao?” Con ngươi của Niếp Thiểu Ưng phút chốc mị lên, hơi hơi cắn răng. “Bản thiết kế là do tôi đặt ở trên bàn của ngày, sau khi vào xem, tôi phất hiện ở mép túi có dấu vết bị mở ra, mà An tổng tài luôn luôn ở trong phòng làm việc của ngài.” Nghe đến đó, khuôn mặt cười của An Thải Trí cứng đờ. Lý Tư nhíu lại ấn đường, nhìn An Thải Trí hắn cảm thấy lo lắng. “Cô không có nói khoác chứ?” Con ngươi của Niếp Thiểu Ưng càng ngày càng đen híp chặt hơn, cả người căng cứng. Hắn không tin An Thải Trí làm ra loại việc đê tiện này, hắn cũng tin tưởng nàng cùng hắn kết giao không phải là vì tham cơ mật của hắn. Phương Huân Hà quay đầu nhìn An Thải Trí. “Tôi có nói bậy sao, An tổng tài?” Nếu như An Thải Trí mà phủ nhận, nàng sẽ càng xem thường nàng ta. An Thải Trí ngây ngốc không nói ra lời, nàng quả thật đã làm việc đê tiện này, nhưng mà ở trước mặt Niếp Thiểu Ưng, nàng không thể nào mở miệng thừa nhận. Đinh ── Thang máy tới, tuy nhiên không ai có ý định đi ra ngoài. “Em thật sự đã xem qua bản thiết kế kia sao?” Niếp Thiểu Ưng bước phía trước hai bước, hắn một phen nắm chặt cổ tay An Thải Trí, thô lỗ kéo nàng đến trước mặt. Cổ họng của hắn bỗng nhiên có vị chát, ánh mắt đen sâu kín nhìn chằm chằm nàng, thân thình hắn cao lớn phảng phất đông lại, yên lặng bất động. Nàng vô lực nhìn lại hắn, nhếch đôi môi lên, im lặng không nói. Giấy không gói được lửa, việc mà mình đã làm chính là đã làm, ngay cả khi nàng không hề thay đổi thiết kế của An Thị, nhưng mà… nàng không có mặt mũi nhìn hắn. Nàng rốt cuộc cũng phải gật đầu. “Em quả thật đã xem qua.” Niếp Thiểu Ưng cắn răng, tăng thêm lực đạo nắm tay nàng, nắm làm cho nàng cảm thấy đau đớn. “Vì sao phải làm như vậy?” Hắn cuồng nộ mà kích động, tròng mắt đỏ hoe, gân xanh trên trán nhảy lên, rất giống như một bộ dạng muốn cắn nuốt người. Nàng một câu đều không thể đáp được. Bởi vì nàng cũng không thể giải thích được tâm tình của mình ngay lúc đó. Trong lúc nàng nhìn lén bản thiết kế, nàng không hề có nghĩ tới hắn, không có nghĩ tới việc làm của nàng sẽ làm cho tình cảm của hai người thành dạng gì, nàng chỉ nghĩ đến tương lai phát triển của tập đoàn An Thị. Nàng là người lãnh đạo của tập đoàn An Thị, trong khoảnh khắc đó, nàng lựa chọn thân phận này, từ bỏ thân phân tình nhân của Niếp Thiểu Ưng. Sau nàng cảm thấy hối hận, cảm thấy bất an. Mà cũng bởi vì nàng không hề thay đổi bản thiết kế của mình, cho nên tự an ủi mình, việc này không sao cả, nhưng mà… chung quy không có khả năng không thể không có việc gì a. “Đừng có không nói lời nào! Cô nói đi a!” Tân lý của hắn khó thở, nước mắt từ hốc mắt chảy xuống, làm An Thải Trí sợ hãi. “Thiểu Ưng ──” nàng lúng túng nhìn hắn, không nghĩ rằng hắn sẽ khóc. Cửa thang máy mở ra lần thứ hai, lúc này bên ngoài cũng đã có người đứng chờ ở ngoài thang máy. Niếp Thiểu Ưng oán hận bỏ tay An Thải Trí ra, bước ra khỏi thang máy, Phương Huân Hà bước nhanh theo sau. Trong thang máy, An Thải Trí ngu ngơ giật mình. Nàng hiểu được cảm giác của hắn, hoàn toàn hiểu được. Nhất định giống như khi nàng từ phóng viên nhìn tới ảnh chụp phản bội của bọn họ, đau lòng cùng rung động như vậy. Nàng nên làm như thế nào mới tốt? ~~~^________^~~~ Tập đoàn khách sạn toàn cầu An Thị đã như An Thải Trí mong muốn, trở thành đối tượng hợp tác chỉ định ở Châu Á của tập đoàn Nhã Trì. Cái tin tức này làm cho toàn bộ An Thị đều phấn chấn, An Thải Trí lại một chút cảm giác cao hứng cũng không có. Nàng là thắng, nhưng đúng như Phương Huân Hà đã nói, nàng thắng không dùng võ, cũng có ám muội. Thắng lợi của nàng là bởi vì tập đoàn Mộc Thiên rút lui khỏi cạnh tranh, Niếp Thiểu Ưng cự tuyệt đề nghị tam phương hợp tác của Eric, cho nên An Thị mới có thể trúng tuyển cũng coi như bọn hắn chính thức chia tay rồi. Ngay cả khi hai bên cũng không nói ra, nhưng từ ngày đó hắn từ trong thang máy mang theo hận ý cùng nước mắt phẩy tay áo bỏ đi, nàng sẽ không còn cơ hội để gặp hắn nữa. Nguyên lai khi hắn giận tới cực điểm sẽ rơi lệ, điểm ấy không phải đùa nàng, là sự thật. Bất quá cũng như hắn đã nói, chỉ mong em vĩnh viễn không hề chứng kiến anh phát hỏa… Nhìn thấy hắn rơi lệ, trong nội tâm của nàng rung động không có cách nào hình dung. Nàng biết là nàng rất xin lỗi hắn, nhưng mà phải làm sao để bù lại đây? Sự tình đã xảy ra đến mức này rồi, coi như hắn có thể tha thứ cho nàng, từ nay về sau, hắn còn có thể tin tưởng nàng sao? Vướng mắc chẳng lẽ sẽ tự động biến mất? Xem ra là bọn họ đã xong hoàn toàn rồi. Chuyện tình chưa tới nửa năm mà cứ như vậy vạch dấu chấm hết, hết thảy đều do nàng tạo thành, nàng không trách bất luận kẻ nào cả, chỉ trách mình rất nhiều, bị ma quỷ ám ảnh, mới có thể tạo thành một hậu quả không thể thu thập được. Từ nay về sau nàng vô khiên vô quải (miu: không gánh nặng, không lo âu), có thể đem tinh thần trở về công việc rồi. Tuy rằng kế hoạch hợp tác của An Thị cùng Nhã Trì là dưới tình huống như mà vậy mà đàm phán, nhưng mà ở trên bàn dài hội họp, nàng phải giữ vưng tinh thần công tác mới có thể hoàn thành. Nghĩ đến đây, trong lòng nàng không chịu nổi mà có một chút phiền muộn nổi lên… “Tỷ, làm sao mà tỷ chưa ăn?” An Thải Tuệ nhìn thấy tỷ tỷ nàng ngồi ở đối diện, nhìn mảng thịt bò ngay cả nhúc nhích cũng không, muỗng canh vừa mới đưa lên tới, cũng là không uống. “Tỷ không muốn an.” An Thải Trí dứt khoát buông dao nĩa, không hề miễn cưỡng mình ăn cơm. “Tỷ, tỷ có phải có tâm sự không?” Nàng rất ít khi nhìn thấy tỷ tỷ mình phờ phạc, hơn nữa tỷ tỷ lại có thể chủ động yêu cầu nàng không mang Đồng Đồng ra, điều này không tầm thường. An Thải Trí thở dài, sâu kín hỏi: “Thải Tuệ, nếu như em bị người em yêu phản bội, em sẽ nhu thế nào?” An Thải Tuệ ngẩn người, lập tức nhớ tới lão công Vương Thiệu Vũ của mình. Có phải là tỷ tỷ thấy cái gì hay không? Sau một lúc lâu, nàng mới trấn định nói: “Tỷ, cái gì đi nữa em cũng chịu đựng được, mặc kệ tỷ nhìn thấy Thiệu Vũ cùng nữ nhân nào ở cùng với nhau, xin chị hãy nói toàn bộ cho em biết.” An Thải Trí nhíu mày. “Em nghĩ cái gì vậy? Chồng em là một người chồng quy củ, chẳng lẽ em không tin tưởng hắn như vậy?” “Cùng Thiệu Vũ không quan hệ?” Nàng yên tâm, ánh mắt quan tâm nhìn chằm chằm tỷ tỷ. “Như vậy, là có quan hệ với tỷ sao?” Hai chòng mắt của An Thải Trí vô thần. “Tỷ cảm giác mình thật không tốt, chị đã cô phụ một nam nhân tin tưởng chị, chị không biết nên làm sao bây giờ.” Có thể vô khiên vô quái công tác, nhưng tất cả toàn bộ chỉ là lừa dối mình mà thôi, mỗi khi vào đêm dài tĩnh người, nàng sẽ nghĩ đến Niếp Thiểu Ưng không ngủ được. Nàng làm sao mà quên được hắn đây? Nàng làm sao mà quên được mình đã tổn thương hắn như thế nào? “Nếu tỷ còn yêu hắn, như vậy thì nên hạ mình để xin sự tha thứ của hắn đi.” An Thải Tuệ nhẹ giọng nói. Nàng thật hổ thẹn, lại không biết tỷ tỷ mình đang yêu đương. Hiển nhiên hiện tại tỷ nàng đang khổ sở vì tình, nàng rất tò mò là dạng nam nhân như nào mà nắm được tâm hồn thiếu nữ của tỷ nàng đây? Không cần nghĩ, nhất định là một nam nhân rất xuất sắc. “Tỷ không hề nắm chắc hắn sẽ tha thứ cho tỷ.” An Thải Trí lại bất đắc dĩ nói. Kỳ thật ngay cả nàng cũng không thể tha thứ cho chính mình. Năm đó, nàng ngay cả một cơ hội giải thích cũng không cho Ngôn Kỳ Hiên cùng Trương Kỳ Kinh, nàng lấy mắt làm bằng chứng, cũng cho rằng mình bắt được, thả được, nếu bọn hắn phản bội nàng, nàng cũng không có gì lưu luyến. Có thể là ở bao nhiêu đêm tịch mịch, nàng rất hối hận về cách làm của mình rất tuyệt tình. Nàng yêu Ngôn Kỳ Hiên, nhưng vì sao lại đem con đường của mình phong kín rồi? Hiện tại, tình tiết tương tự lại xảy ra. Nàng yêu Niếp Thiểu Ưng, nàng nên vì tự tôn, mà lần thứ hai hủy diệt tình yêu này sao? Tình cảm của nàng va phải đá ngầm, mà nàng từ trước đến nay tràn đầy tự tin là một nữ cường nhân không bao giờ thất bại, dã tâm của nàng đối với sự nghiệp đã đi nơi nào rồi? Nàng chỉ biết là, nàng nhớ… hắn quá! ~~~^________^~~~ “Đây mà là cái báo cáo gì cơ chứ!” Niếp Thiểu Ưng rơi lệ không dứt vứt cái văn kiện xuống mặt đất, nội dung giống như quỷ hoa mà cũng có thể trình lên được, quả thực là không muốn sống nữa mà. Trong phòng tổng tài, Niếp Thiểu Hổ trầm mặc nhìn lão đại đang nổi bão. Mặc kệ cái bản báo cáo kia được viết như nào, hắn cũng sẽ không thay người báo cáo cầu tình đâu. Một người đang không khống chế được mình, cũng không cần một người làm trái với hắn. “Người có tuyến lệ phát triển thật sự là đáng thương, em đồng tình với anh.” Niếp Thiểu Sư nhàn nhã tiến vào trong phòng tổng tài, mắt nhìn cái bản báo cáo bị ném xuống đất, còn có mắt và mũi của lão đại đỏ bừng, hắn biết mình tới đúng lúc. “Cậu tốt nhất đừng chọc anh!” Khẩu khí nói chuyện của Niếp Thiểu Ưng không tốt, nhưng lúc nói chuyện, đồng thời nước mắt lại chảy xuống. Thật sự là trời giết mà! Vì sao lại để cho hắn có loại khả năng này đây? Hán là cần bao nhiêu tự do tự tại để có thể nổi trận, nhưng mà ngăn không được nước mắt rồi lại một lần nữa nhắc nhở mình ── nổi giận cũng cần một vừa hai phải! “Em chỉ là đi tới mà thôi,” Niếp Thiểu Sư cùng Niếp Thiểu Hổ đồng thời trao đổi cái ánh mắt đồng tình, còn vô tội nhún nhún vai. “Như vậy cũng coi như là chọc giận anh sao?” Xem ra thương thế của hắn không được nhẹ, sự nghiệp cùng tinh yêu cả hai đều thảm bại, kêu nam nhân luôn mạnh mẽ từ trước đến nay sao không chán nản chứ? Đáng thương nha. “Mặc kệ cậu.” Niếp Thiểu Ưng mở rộng miệng, thở sâu, cố gắng làm cho tâm tình của mình ổn định lại, một hộp giấy ăn đều đã bị hắn dùng hết rồi. “Đúng rồi, gần đây em vừa vặn không có việc gì, có thể tới công ty ký tên vào văn kiện, khách sạn ở trên đảo Indonesia của chúng ta cũng sắp khai trương rồi, sao anh không nên đi thị sát kiêm nghỉ phép để trị tổn thương đi?” Niếp Thiểu Sư mới nói xong, Niếp Thiểu Hổ liền mang theo chút ngạc nhiên nhìn hắn một cái. Lão nhị nhà bọn họ đổi tính khi nào vậy? Lại có thể chủ động yêu cầu đến công ti làm đây? Không đếm xỉa đến hai ánh mắt không tin của anh em dành cho, Niếp Thiểu Sư lấy ra một điếu thuốc, đốt một điếu rồi cúi đầu, không chút dấu vết mà nháy mắt trái. Hắn muốn lão đại đồng ý đến đảo nhỏ… Làm một người bị ném đến đảo đơn độc, nếu như có một người khác tồn tại, cho dù là kẻ thù, hai người cũng sẽ ủng hộ nhau, nhưng lại không có biện pháp gì để đuổi đối phương tránh xa. Cho nên sau, hắn quyết định đem mọi chuyện rõ ràng yêu đương của đối phương rồi lại mất hết mặt mũi cầu hòa để đưa hai người đến đảo sống một mình. “Cậu thật sự sẽ ngoan ngoãn đi làm sao?” Niếp Thiểu Ưng dùng ánh mắt cực kỳ nghi ngờ nhìn người em của hắn, rất thận trọng mà hỏi. Hắn là rất muốn đi xuống tiểu đảo để thị sát tình hình, nhưng mà hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ thừa nhận là hắn đi trị liệu tổn thương. Hắn có thương tích sao? (miu: có ;;) Hán không thể bị An Thải Trí làm cho tổn thương được, mỗi khi mà hắn nghĩ đến nàng, lửa giận cùng đau lòng gặp nhau mà đến, sau đó nước mắt của hắn đương nhiên cũng sẽ đi theo. Cho nên hắn học thông minh, hắn giống như trước toàn tâm toàn ý vào công việc, không để cho mình có một chút thời gian để nhớ tới. Còn có, hiện tại hắn đã không yêu nữ nhân có tâm cơ rất nặng kia rồi, làm sao mà có thể bị tổn thương chứ? “Nam nhân mà càng yêu một nữ nhân, sẽ càng oán hận trong lòng.” Niếp Thiểu Hổ bỗng nhiên nói ra một lời nói của một tác giả người Pháp vào thế kỷ 17. Niếp Thiểu Sư lập tức cười ra tiếng, cái tiếng cười ha ha kia thật sự là không cho lão đại mặt mũi nào. Có đôi khi hắn cảm giác được lão tam luôn trầm mặc ý lời mà nói ra thì luôn có ý tứ, hắn sẽ trực tiếp đem lòng của người ta nhìn thấy, sau đó mói hạ ra một lời phê bình ── tỷ như vừa rồi. Nghĩ cũng biết là mặt mũi lão đại là tự mình lừa mình dối người như nào mà nói cho chính mình, hắn đã không yêu An Thải Trí, thậm chí đem chuyện của bọn họ đều coi như cặn bã. Nếu quả thật mà coi như cặn bã, thì hắn là do quá yêu mà sinh hận, loại yêu này sâu sắc hơn, loại hận này cũng là ngu nhất quả dưa. Ngẫm lại mà xem nha, bởi vì quá yêu một người mà làm cho sinh ra hận, loại hận này sẽ thành công sao? Mà hận không thành công, liền biến thành nội thương thôi. Hắn liếc sắc mặt âm tình bất định của lão đại một cái, đây phải là một nam nhân tiêu chuẩn của việc bị tổn thương ở bên trong. “Thật không biết hai người các cậu đang nói linh tinh những cái gì nữa.” Niếp Thiểu Ưng nhíu nhíu mi, trở lại chuyện chính, “Tiểu tử, cậu nói anh đi thị sát tiểu đảo, cậu sẽ đến công ti đi làm có thật không đó? Tiểu tử nhà câu luôn nói không giữ lời, lần này tốt nhất không được đùa giỡn anh đâu.” Niếp Thiểu Sư thanh thản cười. “Lấy nhân cách của em ra thề ── em sẽ.” Nói thì là nói như vậy thôi, chỉ là nhân cách của hắn ── ngay cả hắn cũng không biết đi đâu mà tìm nữa.