Ưng Đích Diện Cụ
Chương 4
Trị liệu phục kiện là một việc nhàm chán mà vừa vô vị, hơn nữa dục tốc tắc bất đạt, chỉ có thể làm từng bước từng bước mà đi lên.
Lâu Triển Nhung đối với thân thể vô lực này thập phần căm tức, tính tình càng thêm táo bạo. Không hài lòng một chút thì chửi bới, khiến cho bác sĩ cùng hộ sĩ đều trợn trắng mắt, hơn nữa có thể trốn ra xa.
Chỉ còn mình Lục Định Vũ tốt bụng không đi không giận mà ở cùng cậu, giúp cậu, chịu đánh chịu mắng, chịu mệt nhọc.
“Cậu nhất định là đời trước thiếu nợ cậu ta.” Hộ sĩ tiểu thư hay trêu ghẹo anh, Lục Định Vũ sắc mặt đỏ sậm, hắc hắc cười mỉa vài tiếng nói: “Kỳ thật cậu ta cũng có chỗ đáng yêu.”
“Nam nhân mù quáng.” Hộ sĩ hạ lời bình, đậm giày cao gót chạy lấy người, mà trong phòng bệnh lại truyền ra tiếng hô của Lâu Triển Nhung: “Lục Định Vũ, ngươi lăn tới đây!”
Lục Định Vũ giống như đại cẩu nghe được chủ nhân gọi về, quay đầu chạy về phòng bệnh. Chỉ thấy Lâu Triển Nhung bỏ quải trượng, cả người run rẩy đứng trước cửa sổ, hai tay dang ra trên mặt còn có nụ cười đắc ý, nói: “Ngươi xem, ta có thể tự đứng được rồi.”
“Thật tốt quá!” Lục Định Vũ lộ ra thần sắc mừng rỡ, hướng về phía cậu đi lại, “Bác sĩ nói nhiều nhất đợi đến mùa hè, ngươi có thể đi đứng bình thường.”
Lâu Triển Nhung hiển nhiên đi đứng còn chưa linh hoạt, lực cân bằng tương đối kém, chưa đứng được vài giờ thì mồ hôi đã đầy đầu, đung đung đưa đưa như pha lê dễ vỡ. May mắn có Lục Định Vũ ở bên cạnh hộ giá, một tay đỡ lấy cậu vào trong lòng, mới không khiến cho Lâu Triển Nhung biến thành tiêu bản ếch thủy tinh.
Có lẽ do mệt mỏi, Lâu Triển Nhung cũng không có lập tức giãy, mà là mềm nhũn tựa vào trước người anh thở phì phò. Phía sau lưng cảm giác được lòng ngực rộng lớn rắn chắc của nam nhân, cậu có chút đỏ mắt, lại cúi đầu nhìn nhìn thân người nhỏ bé gầy như khung xương của mình, nhịn không được than thở một câu: “Thật muốn bắt nó đập nát rồi lắp rắp lại lần nữa.”
Lục Định Vũ nở nụ cười, thuận thế ôm cái eo nhỏ nhắn của cậu, cùng nhau đứng ở bên cửa sổ xem đào hồng liễu lục bên ngoài, yên lặng mà hưởng thụ cảm giác bị dựa vào, tim đập dần dần gia tốc, không khỏi âm thầm cầu nguyện giờ khắc này có thể kéo dài đến thiên trường địa cửu.
Vốn không nên ôm ý nghĩ xa vời nào, vô luận là Ngả Tĩnh Vân hay là Lâu Triển Nhung, anh đều không nên có ý nghĩ không an phận. Chính là giờ phút này, cậu dịu ngoan như thế mà rúc vào trong lòng mình, làm cho Lục Định Vũ cơ hồ không thể áp xuống tâm tư đang xao động.
Trước kia điều này tuy hàm hồ không rõ, rồi những ái muội hời hợt trở nên càng ngày càng rõ ràng, anh đại khái.. Đã yêu người này rồi.
Đã yêu nam nhân có bề ngoài thiên sứ, bên trong lại nóng nảy lỗ mãng này.
Lục Định Vũ cảm thấy được mình có điểm thật đáng buồn, tốn công không đòi trả ơn mà còn vui vẻ chịu đựng, biết rõ tình cảm không thể nào được hồi báo, mà vẫn nỗ lực không chùn bước.
Yêu một người, đều là vất vả như vậy sao?
Lặng im một lúc lâu, Lâu Triển Nhung đột nhiên nói: “Nếu cơ thể của ta không đổi trở lại được làm sao bây giờ?”
Lục Định Vũ sửng sốt, nhớ lại chính mình hình như cũng từng hỏi cậu vấn đề này, lúc ấy Lâu Triển Nhung trả lời là thà rằng đi chết. Nhưng lúc đó tuyết vẫn chưa tan hết mà hiện giờ đã là xuân về hoa nở.
Có phải lòng cậu cũng đã mềm đi một ít hay không?
Lục Định Vũ kiềm chế tình cảm đang muốn dâng trào trong lòng, thấp giọng nói: “Tôi vẫn sẽ ở bên cậu.”
“Tới khi nào?” Tiếng Lâu Triển Nhung hoàn toàn không có cao thấp phập phồng, nghe không ra tâm tình của cậu, Lục Định Vũ trầm mặc một lát, nghiêm túc nói: “Đến ngày nào đó em không cần anh nữa.”
Ngũ quan Lâu Triển Nhung vo thành một nắm, toát ra biểu tình không được tự nhiên, thấp giọng nói: “Thực buồn nôn…”
Buổi tối nhận được điện thoại của Thiệu Vĩnh Côn, Lục Định Vũ có chút ngoài ý muốn. Vị cảnh quan kia thật không hề phí lời, nói thẳng: “Ta muốn gặp Ngả Tĩnh Vân.”
Lục Định Vũ cả kinh, ý thức nhanh chóng vận động, nghĩ đối phương có phải hay không thấy được dấu vết gì? Một bên nghĩ một bên ở ngoài miệng vòng vo nói: “Tĩnh Vân cùng ngươi không quen biết, tìm cậu ta có chuyện gì không?”
“Chỉ là muốn thăm một chút vị thiên sứ ngủ say tỉnh lại rồi một cách kỳ tích này thôi.” Thiệu Vĩnh Côn đánh ha ha, hỏi: “Làm sao vậy, không có tiện sao?”
Nếu nói cự tuyệt quá rõ ràng có phải là giấu đầu lòi đuôi hay không? Lục Định Vũ thực hao tổn tâm trí, anh đương nhiên sẽ không ngu xuẩn đến tin tưởng đối phương chỉ là “Thăm hỏi ” đơn giản như vậy.
Mà một khi chuyện Lâu Triển Nhung tá thi hoàn hồn bị người khác đã biết, bọn họ sẽ lâm tình cảnh nan kham, còn có thể gặp phải vô số nguy hiểm.
Suy đi nghĩ lại, Lục Định Vũ khẽ cắn môi, làm bộ như chẳng hề để ý nói: “Tốt, thời gian là giữa trưa ngày mai có được không? Hôm nay quá muộn.”
“Hảo, một lời đã định.” Thiệu Vĩnh Côn sảng khoái đáp ứng xuống dưới, Lục Định Vũ cúp điện thoại, lấy áo khoác cùng chìa khóa xe, một đường chạy như bay đến bệnh viện. Không để ý hộ sĩ ngăn trở, anh nóng vội mà vọt vào phòng bệnh, bắt lấy Lâu Triển Nhung sắp ngủ, thấp giọng nói: “Lập tức theo ta đi.”
Lâu Triển Nhung bị đột nhiên đánh thức, thập phần khó chịu vung tay đánh một quyền. Lục Định Vũ nhanh như bay mà tránh thoát, dùng chăn đơn đem cậu bao lại, ôm ngang lấy nói: “Thiệu Vĩnh Côn muốn gặp ngươi, tôi trước mang cậu đi nơi khác tránh đầu ngọn gió.”
Lâu Triển Nhung sau khi nghe được tin tức thì cơn buồn ngủ cũng chạy một nữa, cũng quên luôn chuyện mình đang bị một người nam nhân ôm kiểu công chúa. Cậu nhất thời cố không mắng chửi người, cau mày nói: “Ngươi điên rồi! Hắn là điều tử*, ngươi lẫn rồi à? Chẳng lẽ muốn hắn cầm lệnh điều tra đi sưu hang ổ của ngươi?”
_điều tử: cách gọi cảnh sát với ý kinh thường như từ ”cớm” của nước mình.
“Ta sẽ không đem ngươi giao cho bọn hắn.” Lục Định Vũ kiên định, dứ khoát với vẻ mặt tráng sĩ đoạn cổ tay, khiến Lâu Triển Nhung nở nụ cười, một tay nắm lưng của anh nói: “Để tôi xuống, nếu tôi đoán đúng, tên kia tám phần đã đuổi gần tới cửa bệnh viện, không chạy thoát được đâu.”
Đột nhiên tập kích? Lục Định Vũ lắp bắp kinh hãi, lập tức lộ vẻ mặt ảo não, không tình nguyện mà đem Lâu Triển Nhung thả lại trên giường hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”
Lâu Triển Nhung trở mình, đem chăn đơn kéo đến cằm, nói: “Ta giả bộ ngủ, ngươi đuổi hắn.”
Xem ra chỉ có thể dùng biện pháp này, Lục Định Vũ thở dài, cởi áo khoác để tại một bên, kết quả hắn còn chưa ngồi xuống, Thiệu Vĩnh Côn đã đẩy cửa vào.
Hai nam nhân nhìn đến đối phương không hẹn mà cùng ngẩn ra, lập tức lộ ra ánh mắt “Quả thế”, bất động thanh sắc mà giao phong tám trăm hiệp, Lục Định Vũ áp chế cơn tức, giả bộ kinh ngạc, hỏi: “Thiệu cảnh quan, không phải nói ngày mai lại đây sao?”
“Ta sợ đêm dài lắm mộng, lại có rắc rối gì.” Thiệu Vĩnh Côn ngoài cười nhưng trong không cười, cúi người thăm Lâu Triển Nhung đang giả bộ ngủ, huýt sáo nói: ”Đúng là mỹ thanh niên nhỏ nhắn da thịt non mịn.”
Lục Định Vũ không dấu vết địa che chở trước người Lâu Triển Nhung, hạ lệnh trục khách: “Người bệnh đã nghỉ ngơi, có chuyện gì chúng ta đi ra ngoài nói, không cần quấy rầy cậu ta ngủ.”
Thiệu Vĩnh Côn hưng trí đánh giá anh, giống như nhìn đến một con chó ngao* bộc lộ bộ mặt hung ác đang che chở âu yếm Tiểu Bạch cáp, hắn vươn tay chỉ nói: “Ta muốn nói hai chuyện.”
_chó ngao: giống cho to 4 thước = =\
Không chỉ có Lục Định Vũ, ngay cả Lâu Triển Nhung đang nằm ở trên giường đều kìm lòng không đậu mà ngừng hô hấp. Thiệu Vĩnh Côn cũng không làm cho bọn họ thất vọng, vừa mở miệng đã đánh mạnh mẽ*: “Thứ nhất, Lâu Duật Đường hiện tại ở chỗ ta, chỉ cần hắn không đi tự tìm phiền toái, trên cơ bản không ai tìm hắn gây phiền toái.”
_ câu này chém
Mí mắtLâu Triển Nhung nhảy vài cái, thiếu chút nữa từ trên giường bật dậy. Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Lục Định Vũ lo lắng đề phòng, sợ hắn nhịn không được kích thích mà bại lộ mục tiêu.
“Thứ hai là…” Thiệu Vĩnh Côn ý vị thâm trường địa liếc liếc mắt người trên giường một cái, nói: ”Là về cháu của hắn…”
Khóe miệng Lục Định Vũ run rẩy, miễn cưỡng cười tươi hỏi: “Cháu hắn làm sao?”
Thiệu Vĩnh Côn lại cởi nửa cái nút, đem nửa câu sau nuốt trở lại trong bụng, nói: “Ai nha không còn sớm, ta phải về nhà. Hôm nào cùng đi uống cái trà, bye*.”
_ trong văn bản là 掰: bẻ tách, ta nghĩ có thể ở đây là chữ bye vì nó phát âm giống.
“Uy, phiền nói cho rõ ràng!” Lục Định Vũ vươn tay kéo hắn lại.
Rồi một đạo thanh âm lạnh như băng như viên đạn giống nhau từ phía sau bắn phá lại: “Ngươi đứng lại đó cho ta!”
Thiệu Vĩnh Côn cười mỉm xoay người lại, chống lại một đôi mắt đằng đằng sát khí, hắn đưa tay chào hỏi: “Mỹ nhân, ngươi tỉnh rồi?”
“Ta không có tâm trạng khua môi múa mép với ngươi, cháu hắn thế nào?” Lâu Triển Nhung xoay người xuống giường, bước đi nghiêng ngã hướng hắn đi tới. Lục Định Vũ nhanh chóng tiến lên đỡ lấy, cho hắn một cái áh mắt trách cứ.
Ngươi người này, như thế nào thiếu kiên nhẫn như vậy?
Vô nghĩa, quan hệ đến cơ thể của ta, có thể chìm được khí chính là người chết.
Lâu Triển Nhung trừng mắt nhìn trở lại, lại quay sang đến nhìn chằm chằm Thiệu Vĩnh Côn, chờ câu sau của hắn. Cảnh quan cười đến ái muội, nói: “Mùa xuân thật là một mùa tốt đẹp a!” Ai có thể nghĩ đến ngân ưng không ai bì nổi thậm chí có ánh mắt hàm sân mang oán như vậy, cùng nam nhân kia thì lại giống như tiểu tình lữ đang lườm lẫn nhau chứ?
“Muốn phát hoa si cút về nhà phát đi.” Ánh mắt Lâu Triển Nhung như đao, hung tợn trừng mắt hắn nói: “Đừng để cho ta hỏi lại một lần.”
Lúc ánh mắt giao nhau, trong lòng hai bên cũng đều biết rõ, chính là không muốn nói mà thôi. Còn giả bộ? Giả bộ cũng không giống!
Thiệu Vĩnh Côn thu lại tươi cười, mặt không đổi sắc mà nói dối: “Cứu giúp không có hiệu quả, đã tử vong, ngươi nén bi thương.”
Sắc mặt Lâu Triển Nhung trắng bệch, suýt nữa đứng không được. Lục Định Vũ hộ hoa tâm thiết*, dứt khoát đem cậu ôm trong lòng, nhìn về phía Thiệu Vĩnh Côn: “Xác định sao?”
_hộ hoa tâm thiết: nóng lòng che chở hoa, hoa ở đây là ai thỉnh chư vị tử hiểu.
Thiệu Vĩnh Côn thần sắc ngưng trọng mà gật gật đầu. Sau khi bỏ lại quả bom này, hắn cũng không lưu lại, xoay người cáo từ rời đi.
Lưu lại Lâu Triển Nhung bị đả kích cơ hồ muốn phát điên cùng Lục Định Vũ không biết làm saođối mặt một phòng đầy mây đen mù sương này.
“Triển Nhung, Triển Nhung…” Lục Định Vũ ôm hắn, nhẹ giọng nhỏ nhẹ: “Đừng quá khổ sở, ít nhất em còn sống.”
Lâu Triển Nhung phát ra một tiếng sói tru buồn bực đến cực điểm, cả người run rẩy. Lục Định Vũ đem cậu ôm đến trên giường, giống an ủi con nít đang giận dỗi, vừa vỗ vừa hống, Lâu Triển Nhung lại tức giận đến tột đỉnh. Không nghĩ tới lúc trước vui đùa nói lại ra nhất ngữ thành sấm*, thực con mẹ nó tà môn, cậu là nam nhi oai hùng một thời, chẳng lẽ thật sự phải giam tại thể xác nhìn được dùng không được này cả đời sao?
_Nhất ngữ thành sấm: một lời nói ra thành lời tiên tri.
Cảm giác được bàn tay dày của nam nhân khẽ vuốt đầu của cậu, mang đến một cỗ cảm giác yên tâm say mê vui sướng. Hắn quay đầu giãy gạt bỏ tay của đối phương, trừng mắt, bất mãn oán giận: “Đừng đem ta trở thành con quỷ nhỏ mít ướt.”
“Không, tôi chỉ là..” Lục Định Vũ miệng lưỡi vụng về giải thích, “Tôi chỉ là hy vọng có thể cho cậu dễ chịu một ít.”
“Ít nói nhảm, nếu đổi lại là ngươi, ngươi có thể dễ chịu được sao?” Lâu Triển Nhung càng nghĩ càng hỏa đại, cậu từ nhỏ đến lớn từng chịu qua những vấp ngã rồi lại vùng lại so ra cũng kém những dao động lúc này. Lão thiên gia nhất định rất hận cậu, mới có thể muốn cậu làm chuyện khôi hài như vậy.
Hít sâu vài hơi, cậu tận lực bình định nỗi lòng hỗn loạn, bắt đầu lo lắng chuyện mai sau.
Từ nhỏ mưa dầm thấm đất, hơn nữa qua nhiều năm huấn luyện như vậy, trừ bỏ bang phái, Lâu Triển Nhung phát hiện mình tựa hồ không có bản lĩnh nào khác, nếu muốn nuôi sống chính mình, hình như chỉ có tiếp tục trong hỗn tạp như vậy là đi xuống.
Chính là dùng loại bề ngoài yếu liễu phù phong này mà đi vào hắc đạo? Không nói không có nửa điểm uy hiếp, đứng ra cũng làm người ta cười chết, làm không tốt còn có thể bị bắt đi làm kẻ ủ ấm giường cho lão Đại hoặc là bị bán vào áp điếm treo biển hành nghề.
Lâu Triển Nhung cảm thấy phía sau lưng một trận ác hàn, có chút muốn nôn, cậu cau mày ngẩng đầu nhìn Lục Định Vũ, vẻ mặt có chút rối rắm nói: “Ngươi hình như rất cao hứng?”
“Ngô…” Lục Định Vũ thẹn thùng gãi đầu, nói: “Dù sao cậu còn sống, đây là vạn hạnh trong bất hạnh.”
“Vậy ngươi hẳn là khổ sở mới đúng chứ? Ngả Tĩnh Vân của ngươi vĩnh viễn không bao giờ trở lại.” Lâu Triển Nhung chọn khóe mắt nhìn hắn, toát ra phong tình vẻ lơ đãng.
Lục Định Vũ cười khổ lắc đầu, sửa sai nói: “Cậu ta không là của tôi, cậu ta chưa bao giờ nhận thức tôi, mà cậu… Chính rõ ràng đứng trước mặt anh.”
Những lời này nghe như thế nào cũng có chút quái dị? Lâu Triển Nhung nhéo mình vài cái, từ trong khuỷu tay anh giãy ra ngoài nói: “Kia về sau ngươi định làm như thế nào?”
Lục Định Vũ ôn nhu địa cười cười: “Anh nói rồi hội chiếu cố em cả đời.”
TBD: tại sao mỗi lần thay đại từ xưng hô = anh em, ta lại nổi óc nhở”
Lâu Triển Nhung cãi lại nói: “Ta không việc làm, cũng không có kỹ năng mưu sinh gì.” Trừ bỏ động đao động thương, cậu giống như cái gì cũng sẽ không.
_TBD: làm thuê chém mướn….ách.. cái mặt dzị đi đòi tiền chắc thất thân mất 0~0.
“Anh nuôi em.”
Lục Định Vũ trịnh trọng hứa hẹn nói, Lâu Triển Nhung sợ run cả người, hồ nghi trừng mắt nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Ngươi không phải là…” GAY đi?
Trước kia cậu chắc chắn sẽ không lo vấn đề trinh tiết của hậu đình, trên thực tế cũng không tên gay nào không mắt đám có ý với cậu. Nhưng là trước khác nay cũng khác, hiện tại cậu vừa mỹ mạo vừa nhu nhược, không có một hùng tâm tráng chí chỉ có một cái thí* dùng được!
_thí: là hậu đình, ta nói tiểu Triển, ngươi qá dung tục đi.
Lục Định Vũ vô cùng thân thiết vỗ vỗ vai cậu, nói: “Cậu đừng suy nghĩ miên man, tôi là đại ca tốt, đại ca chiếu cố đệ đệ không phải là chuyện đương nhiên sao?”
“Đệ đệ? Ta phi!” Lâu Triển Nhung cười nhạo, “Đời này chỉ có người khác hô to ta là đại ca, ta còn chưa phục người nào làm đại ca mà!”
“Hảo hảo hảo, Lâu đại ca, ngày không còn sớm, nên ngủ đi.” Lục Định Vũ ôn tồn hống cậu, đem cả người Lâu Triển Nhung ủng đến trong lòng, thấp giọng trấn an: “Sớm nghỉ ngơi, ngày mai còn phải phục kiện mà.”
Lâu Triển Nhung oa ở trong lòng nam nhân, cả người không được tự nhiên, nhưng cái loại cảm giác ấm áp thoải mái khiến cho cậu lại lười giãy ra. Dù sao nam nhân này là người thành thật, khẳng định không dám đối với cậu động thủ động cước, Lâu Triển Nhung đem băn khoăn phao đến sau đầu, ngáp một cái, nhắm mắt lại.
Lục Định Vũ tắt đèn, nằm quay về trên giường. Khi anh nghĩ đã đến lúc đối phương ngủ say, Lâu Triển Nhung đột nhiên toát ra một câu: “Lục Định Vũ, ngươi có muốn làm người của ta?”
Trái tim Lục Định Vũ kinh hoàng, cơ hồ suyễn không hơn khí đến, trong bóng đêm trừng mắt to, hỏi: “Có ý gì?”
“Ta xem hảo ngươi, làm thủ hạ của ta đi.”
“Nga.” Lục Định Vũ có chút thất vọng, đồng thời cười thầm chính mình si tâm vọng tưởng. Anh sờ sờ Lâu Triển Nhung đích tóc dài, nói: “Chỉ cần ngươi cao hứng là tốt rồi.”
Rất có tinh thần hiến thân nha, Lâu Triển Nhung cười trộm.
Truyền thuyết kia Lan Lăng Vương bởi vì bộ dạng âm nhu xinh đẹp, lúc ra chiến trường còn muốn mang cái mặt nạ để giữ thể diện, lúc Từ Hi buông rèm chấp chính cũng chưa quên đem con rối Quang Tự mang lên sân khấu.
Lâu Triển Nhung chính là đang có loại chủ ý này, nếu mình đã lưu lạc đến hoàn cảnh phải làm tiểu bạch kiểm nhu nhược, cậu cũng lười hối hận, rõ ràng vẫn còn thứ xài được, là đem nam nhân cao lớn thô kệch, vẻ mặt hung hãn này huấn luyện thành con rối tốt cùng mặt nạ dễ chịu.
Mặc dù như thế đối với Lục Định Vũ có chút lấy oán trả ơn, bất quá dù sao cậu cũng không phải người tốt gì, tính toán mấy thứ này chỉ có mấy bà mẹ già. Lâu Triển Nhung đem cảm xúc áy náy chẳng biết tại sao áp chế đi, mỉm cười ngủ.
Lại qua mấy ngày, nhiệt độ không khí dần dần tăng trở lại, thân thể Lâu Triển Nhung khôi phục cũng không tồi, có thể không cần mượn quải trượng, chậm chạp đi lại.
Tuy rằng vẫn là có lúc tùy thời nguy hiểm mà té ngã, bất quá đối với Lâu Triển Nhung lúc trước luôn dính chặt với giường bệnh mà nói, có thể đứng thẳng đi lại đã là bước nhảy vọt lớn.
Bệnh viện bắt đầu đuổi người. Một mặt là sau khi đến giai đoạn phục kiện hoàn toàn thì có thể tiến hành ở nhà, phòng bệnh không phải là nơi cho cậu nghỉ ngơi trường kỳ, về phương diện khác còn lại là Lâu Triển Nhung thường xuyên đối hộ sĩ xinh đẹp quấy nhiễu tình dục, đã khiến cho công phẫn. Nếu không là bởi vì gương mặt tiểu bạch kiểm của cậu, chỉ sợ sớm bị người ta dùng giày cao gót đạp thành tổ ong.
Lục Định Vũ cũng ước gì sớm một chút đem đón người về nhà lý đi, vì thế một khắc cũng không chậm trễ mà đi làm thủ tục xuất viện.
Làm xong mọi chuyện, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh rất quen thuộc hướng bên này đi tới. Lục Định Vũ trừng mắt nhìn, bước nhanh nghênh đón, hô: “Thật là trùng hợp, cô đến thăm bệnh sao?”
Khúc Tĩnh Nghiên —— bạn gái trước của Ngả Tĩnh Vân, mỉm cười cầm hoa trên tay đưa cho anh nói: “tôi đến xem Tĩnh Vân.”
“Cám ơn.” Lục Định Vũ nhớ rõ nàng, năm đó tai nạn xe cộ qua đi, nữ tử thanh tú đến cùng Ngả thái thái. Anh cùng với nàng sóng vai hướng phòng bệnh đi đến hỏi: “Đã lâu không gặp, ngươi… Khỏe không?”
Anh cơ hồ đã quên cái tên Ngã Tĩnh Vân này, lúc này lại nghe nói đến, chỉ có cảm giác đã qua mấy đời, trái tim này, đã bị Lâu Triển Nhung chiếm đầy.
“Ta kết hôn.” Khúc Tĩnh Nghiên nâng lên tay trái, cho hắn xem chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út, lại thở dài nói: “Không nghĩ tới anh vẫn cùng cậu ta. Lục tiên sinh, anh là nam nhân tốt, so với Tống Chính Minh thật là tốt hơn nhiều lắm.”
“Tống Chính Minh?” Lục Định Vũ lần đầu nghe nói tên này, tò mò nhướng mi, Khúc Tĩnh Nghiên mím môi cười nói: “Chính là người Tĩnh Vân thích, chúng ta kết giao bốn năm, cậu ta đột nhiên nói cậu thích một người nam nhân, chia tay ta, sau đó chạy tới người ta tỏ tình. Kết quả Tống Chính Mnh không tiếp thụ, còn làm trò trước mặt bạn bè trào phúng nhục nhã cậu, Tĩnh Vân đại khái là nhất thời luẩn quẩn trong lòng, liền tự sát.”
TBD: T^T, con thú ⌒∩⌒.. Từ đầu ta đối với Tĩnh Vân rất thích a~, nhưng pé ấy định sẵn làm nhân vật lót nền nên đành chịu!
“Nga…” Lục Định Vũ cảm thấy tay mình thật ngứa, rất muốn tìm được tên họ Tống đánh một trận. Nhưng mà Khúc Tĩnh Nghiên hạ một câu liền đập tắt cơn tức của anh ——
“Bất quá cậu ta có thể gặp được anh, cũng coi như một loại bồi thường. Lục tiên sinh, xin ngươi hảo hảo mà quý trọng cậu.”
Lục Định Vũ có điểm lâng lâng, sau đó rất nhanh thanh tỉnh đứng lên, nàng không biết bên trong kia là Lâu Triển Nhung mà không phải Ngả Tĩnh Vân —— là một người phún hỏa lạc tiêu*, chỉ nhìn không thể chọc, có thể xem không thể ăn.
_phún hỏa lạc tiêu: chỉ người nóng nảy.
Đang nghĩ tới như thế nào giải thích tình cảnh người yêu cũ gặp lại mà không nhận ra nhau, thay Lâu Triển Nhung giảm bớt một chuyện. Khúc Tĩnh Nghiên đi đến cửa phòng bệnh, bỗng dừng bước lại, mắt hạnh trợn lên hướng cửa phòng mở rộng nhìn lại.
“Ngả Tĩnh Vân” đang cùng một hộ sĩ mỹ mạo hôn túi bụi, mà một bàn tay của cậu ở trước ngực người ta xoa nắn, tay kia thì trực tiếp vươn đến dưới váy hộ sĩ. =.= bực!!
Hình ảnh hương điễm kích tình như thế làm cho một nam nhân thành thục như Lục Đình Vũ xem cũng đỏ mặt, càng không nói Khúc Tĩnh Nghiên. Từng ấn tượng đẹp đẽ tan thành mây khói, nàng bỏ lại một câu “Tên kia như thế nào trở nên ghê tởm như vậy?” Sau đó cũng không quay đầu lại địa rời khỏi.
Lục Định Vũ xoa bóp thái dương, đang cầm hoa đi vào phòng bệnh, bừng tỉnh đọi dã uyên ương sắp biểu diễn màn thoát y vũ.
Hộ sĩ mặt đỏ như quả cà chua, ngoan trừng mắt nhìn Lâu Triển Nhung liếc mắt một cái, sau đó bụm mặt chạy mất, Lâu Triển Nhung bất mãn hướng Lục Định Vũ trừng lại nói: “Ngươi thực sát phong cảnh, vào chậm một chút chết sao?”
Cậu thật vất vả đem người câu được, mắt thấy củi khô lửa bốc đã muốn đốt lên, mọi sự đã chuẩn bị, chỉ kém một chút có thể tiêu hỏa, tên không có mắt này lại cố tình xông tới làm người xấu làm chuyện tốt.
“Lần sau lúc giao phối nhớ rõ đóng cửa.” Lục Định Vũ mặt không chút thay đổi bắt tay vào thu dọn đồ đạc, đối với nam nhân không tiết tháo này không thể nề hà.
“Sách!” Lâu Triển Nhung phát ra một đơn âm khinh thường, chỉa chỉa tiểu đệ đệ đang ngẩng đầu đứng thẳng, đúng lý hợp tình địa nói: “Thực sắc tính dã*, lão tử tuổi còn trẻ cũng không thể sống như hòa thượng, ngươi nói làm sao bây giờ đi?”
_Thực sắc tính dã: ăn và tình dục là bản tính của con người.
Lục Định Vũ đi qua liếc mắt một cái, trong con ngươi đen dẫn theo vài phần ý cười bỡn cợt, thấp giọng hỏi: “Nếu không muốn ta giúp ngươi?”
Lâu Triển Nhung nho nhỏ quẩy người một cái, gian nan lựa chọn giữa tự mình động thủ hoặc người khác phục vụ. Tuy rằng bị nam nhân sờ điểu* là một chuyện thật ghê tởm, bất quá nếu đối phương là Lục Định Vũ, cậu còn có thể miễn cưỡng chịu được.
_Điểu: mọi người cứ hiểu theo nghĩa thuần việt là được, ôi trời tác giả, ngươi dùng từ …. wá.
Lâu Triển Nhung do dự ba giây, vì dục vọng phía dưới hỏa thiêu hỏa liệu, cậu hướng Lục Định Vũ ngoắc ngoắc ngón tay, mệnh lệnh nói: “Làm cho ta ra.”
Thanh âm khàn khàn mang theo một tia suyễn ý, hết sức mê người. Lục Định Vũ ngừng thở, thân thủ đẩy y phục của cậu ra, lộ ra nơi khố hạ Lâu Triển Nhung, nhan sắc rất non, hình thể lớn nhỏ rất cân xứng với cậu, thoạt nhìn hết sức đáng yêu. Lục Định Vũ nhịn không được, thổi phù một tiếng bật cười, nói: “Thật sự là khéo léo lả lướt a, muốn chuẩn bị chút gạo đến uy uy nó không?”
Máu toàn thân Lâu Triển Nhung đều hướng lên đỉnh đầu hướng, mặt đỏ bừng, dục vọng ở hạ thân dưới sự cười nhạo của nam nhân ác độc không cốt khí bại hạ trận. Ủ rủ không phấn chấn rụt trở về, cậu tức giận đến say xe, thuận tay lấyi cái gối đầu nện vào mặt Lục Định Vũ, quát: “Cút cho ta!”
Vì để tiện an dưỡng, Lục Định Vũ đem cậu ở căn biệt thự ngoài ngoại ô, dựa vào bàng thủy phong cảnh tuyệt đẹp, không khí tươi mát. Cứ như vậy, Lâu Triển Nhung bắt đầu không để ý đến chuyện bên ngoài, một thân chỉ ngâm phòng tập thể thao mà sống ẩn cư.
Trừ bỏ việc yêu cầu cậu sống cuộc sống cấm dục rất không hợp lý ra, Lục Định Vũ là một người hầu toàn năng hoàn toàn không mắc lỗi. Đối với cậu ngoan ngoãn phục tùng, có yêu cầu gì đều tận lực thỏa mãn, làm cho Lâu Triển Nhung đầy đủ hưởng thụ đãi ngộ siêu cấp thoải mái của đế vương.
Mỗi ngày vào sáng sớm, Lục Định Vũ đều đã cùng cậu chạy dọc theo bờ sông, cung cấp khăn mặt cùng nước khoáng, một đường chạy một đường múa mép khua môi, quan hệ hai người đột nhiên tăng mạnh, chân chính tới trình độ tuy hai mà một, thân như huynh đệ.
Lâu Triển Nhung đối tín nhiệm gắn bó của anh lại dần dần sinh ngấm sâu, tuy rằng cả ngày vẫn hay kêu đến hét đi, nhưng trong lòng Lục Định Vũ hiểu được, tên cực độ khuyết thiếu cảm giác an toàn này cũng chỉ có thể dựa vào mắng chửi người để phát tiết buồn rầu tức giận trong lồng ngực.
Hôm nay, Lâu Triển Nhung theo thường lệ mặc áo ngắn quần đùi đi chạy bộ. Tay chân thon dài đã ẩn ẩn đã có hình dáng cơ thể, trên người cũng thêm một chút thịt, tuy rằng tổng thể vẫn là gầy yếu, nhưng là không đến mức thoạt nhìn như khung xương lúc ban đầu.
Khối thân thể này trời sinh khung xương nhỏ nhắn, cái đầu chỉ có một bảy không*, nghĩ muốn luyện thành dáng người cường tráng như Lục Định Vũ không khác người si nói mộng. Cho dù mỗi ngày hồ ăn hải tắc* cũng chỉ có thể phát triển chiều ngang, Lâu Triển Nhung lại không muốn biến thành thịt cầu, đành phải liều mạng địa vận động cơ thể thôi… Có thể luyện ra mấy khối thì ra mấy khối đi.
_chắc 170 mm, ác, nói wá trẻ mới sinh á.
_hồ ăn hải tắc: ăn nhiều.
“Chậm một chút, mệt mỏi liền nghỉ ngơi.” Lục Định Vũ giống bà mẹ đi theo phía sau cậu, một tấc cũng không rời. Chạy hai km, Lâu Triển Nhung đã đầu đầy mồ hôi, giống như phá phong tương mà thở hỗn hễn, trái lại Lục Định Vũ mặt không đỏ khí không suyễn, ngay cả mồ hôi cũng không chảy xuống một giọt.
_ phá phong tương: 破风箱 là cái rỳ +_+
Lâu Triển Nhung đối với thể trạng cùng sức chịu dựng của anh không còn khí lực mà ghen tị, cậu nốc hết nửa bình nước như xả giận, sau đó đem cái chai quăng nam nhân, vẻ mặt bi phẫn, tính nghĩ ngơi hồi sức, rồi lại chạy ba, năm km nữa.
“Tĩnh Vân?” Một chiếc xe đậu sát bên cạnh cậu, chủ xe đi xuống, lộ ra biểu tình kinh hỉ, bắt lấy bả vai Lâu Triểu Nhung, kêu lên: “Cậu là Tĩnh Vân? Trời ạ! Tôi cuối cùng cũng tìm được cậu!”
Tìm ta làm cái gì? Lâu Triển Nhung không hiểu ra sao, cùng Lục Định Vũ mắt to trừng đôi mắt nhỏ. Mà chim bìm bịp tứ mắt mắt áo mũ chỉnh tề kia như thấy gấu mà ôm lại, Lâu Triển Nhung phát hỏa, một phen bỏ người con trai giữa đường này ra mắng: “Cút! Lão tử không có tiền cho ăn mày.”
Tính tình người này thật là thối, Lục Định Vũ đem cậu túm đến phía sau, hướng nam tử xa lạ gật gật đầu hỏi: “Xin hỏi ngươi là vị nào?”
Tống Chính Minh đỡ gọng kính, nhìn nam nhân cao tráng tự cho mình là kẻ bảo vệ cùng mỹ nam tử mặt tươi cười tóc dài phía sau hắn, vẻ mặt có chút hiểu, càng buồn bực nói: “Tĩnh Vân, cậu đã quên ra sao? Tôi là Tống học trưởng nha! Lần trước tôi đi bệnh viện tìm cậu, không nghĩ tới cậu đã xuất viện. Hắn là ai vậy? Bằng hữu của cậu sao?”
Tầm mắt tràn ngập địch ý đảo qua mặt Lục Định Vũ, rồi sau đó giả bừng tỉnh đại ngộ nói: “Nguyên lai ngươi là Tống Chính Minh.”
Ai? Lâu Triển Nhung nghe cũng chưa từng nghe qua tên này, biểu tình thập phần không kiên nhẫn, từ phía sau lưng chọc chọc vai Lục Định Vũ nói: “Đừng cùng hắn vô nghĩa, theo giúp ta chạy bộ.”
“Xin lỗi không tiếp được.” Lục Định Vũ lộc phát tính chiếm hữu mà nắm bả vai Lâu Triển Nhung, trước khi rời đi thản nhiên liếc Tống Chính Minh liếc mắt một cái, trong ánh mắt mang theo cảnh cáo, nhắn nhủ một tin tức quá rõ ràng ——
Hắn là người của ta, đừng làm chuyện thiếu não.
Truyện khác cùng thể loại
77 chương
22 chương
41 chương
136 chương
9 chương
40 chương
18 chương