Lề mề cho tới bây giờ chưa từng là phong cách của Hàn Khiêm, anh cơ hồ trong nháy mắt đã ra được quyết định. Điện thoại gần như kết nối trong nháy mắt, bên kia truyền đến giọng nói của Thẩm Thiên Ngạo. “Chàng trai, em rốt cuộc chịu gọi điện cho tôi rồi sao, hửm?” Hàn Khiêm: ….. Vậy mới nói rốt cuộc não anh rụng ở đâu lại đi gọi điện thoại cho hắn a. Nhưng nếu bỏ qua nội dung, thì có thể rất rõ ràng nhận ra trong giọng nói của hắn chất chứa kích động vội vàng lẫn tủi thân. “Tại sao không nghe điện thoại của tôi?” Giọng nói Thẩm Thiên Ngạo không còn trầm thấp như ngày thường. Hàn Khiêm nói: “Anh gọi điện thoại cho tôi làm gì?” Thẩm Thiên Ngạo nghe thấy câu nói không chút quan tâm này bỗng nhiên liền bạo phát, “Em còn có lương tâm hay không! Em có biết không tên Long kia không phải loại người tốt đẹp gì! Tôi đây lo lắng cho em như vậy em lại đối xử với tôi như thế?! Chàng trai đáng ghét, tôi muốn được ở bên cạnh em, thật muốn đánh đòn em một chút.” Hàn Khiêm cúp điện thoại. Cho nên mới nói rốt cuộc đầu óc anh rụng chỗ nào mới gọi điện cho hắn a. Thẩm Thiên Ngạo lập tức phẫn nộ gọi điện lại. Hàn Khiêm ấn nút nhận cuộc gọi, tiếng gầm gừ kiềm chế của Thẩm Thiên Ngạo lại truyền đến bên tai. “Chàng trai, em dám ngắt điện thoại của tôi sao!!!” Hàn Khiêm lại yên lặng ngắt điện thoại. Ngắt điện thoại của anh thì sao. Thẩm Thiên Ngạo lại gọi. Lần này là không đợi đối phương rít gào phẫn nộ đã cúp điện thoại. Lại gọi. Lại nhận. Lại cúp. Hàn Khiêm bỗng nhiên có chút sung sướng nở nụ cười. Có đôi khi đùa bỡn não tàn cũng là một chuyện vui vẻ lạ thường. “Hàn Khiêm!” “Ừ.” Thẩm Thiên Ngạo bỗng nhiên bị giọng nói bình tĩnh của Hàn Khiêm trấn trụ. “Hiện tại em đang ở với ai?” Một khi bình tĩnh lại, Thẩm Thiên Ngạo lập tức muốn bắt gian. Hàn Khiêm quét mắt nhìn chung quanh một chút, “Vừa nãy ở cùng với Hồ Điệp Nhi, bây giờ chỉ có một mình.” “À, là cô ấy.” Khẩu khí Thẩm Thiên Ngạo bỗng nhiên lộ vẻ tôi đây đã yên tâm, ”Cô gái kia rất thích tôi, tuy rằng có hơi đanh đá, nhưng sẽ không dám làm gì em.” Hàn Khiêm: ……… Kỳ thật rất muốn nói cho anh biết đối phương đã hết thích anh rồi, bỏ gian tà theo chính nghĩa tự mình xử lý sự nghiệp còn chuẩn bị thời cơ trả thù anh. “Hừ, cô ta đang hợp tác với Long muốn đối phó tôi, không dễ dàng như vậy.” “Tự anh cẩn thận một chút.” Hàn Khiêm rốt cuộc coi như dặn dò một câu. Ai biết Thẩm Thiên Ngạo lại tựa như nghe thấy điều gì đó rất thú vị liền lập tức tươm tướp, “Chàng trai, em đã lo lắng cho tôi như vậy thì mau chóng trở về đi.” “…..Tôi ngắt đây.” Ít ra Thẩm Thiên Ngạo hiểu được giữa hai người bọn họ có một rãnh ngăn ở phía trước, hắn sẽ không thể cứ như vậy mà ở bên đối phương. Hai người không giống nhau như vậy, nếu muốn cùng một chỗ, vậy phải có một người thay đổi. Nếu người kia không phải là anh, vậy chỉ có thể là Thẩm Thiên Ngạo hắn. Năm tháng sau. Hàn Khiêm đang nói chuyện cùng với em gái thu dọn đồ đạc đến trường, bỗng nhiên cánh cửa cửa hàng bị đẩy ra. “Bây giờ còn chưa mở cửa, buổi tối lại đến đi.” Hàn Khiêm không quay đầu lại. Hàn muội lại nhận ra người đến là ai, nhẹ nhàng đẩy Hàn Khiêm ý nói anh quay đầu lại. Hàn Khiêm khẽ nhíu mày, vẫn là quay đầu nhìn về phía người kia. Thẩm Thiên Ngạo có chút thấp thỏm đứng ở cửa tiệm, khuôn mặt xanh xao, áo thun quần jean xanh làm hắn thoạt nhìn giống một sinh viên, mái tóc kiểu cách chỉnh tề của hắn cùng đã được chỉnh thành tóc mái thưa thưa, mềm mại xoã trên trán. Quả thật có thể xưng là một thiếu niên văn nhã. Hàn Khiêm vậy mà nhất thời không nhận ra hắn. “Chàng trai!” Vừa mở miệng đã gõ Hàn Khiêm tỉnh lại từ loại ảo giác tốt đẹp kia. “Định mệnh có gì nói mau.” Hàn Khiêm nổi giận. “Theo tôi về nhà!” Khí chất của Thẩm Thiên Ngạo lúc này cực kì không hợp với quần áo, khiến cho Hàn Khiêm lại cảm thấy đối phương một thân tây trang khí phách vẫn là dễ nhìn nhất. “Cút.” Hàn Khiêm nói. “Long đoạt vị trí Giám đốc của tôi.” Thẩm Thiên Ngạo nói. “Ờ.” “Hồ Điệp Nhi còn nói chuyện với cha mẹ làm cho tôi không thể dựa vào gia đình mà phải lần nữa ra ngoài dốc sức làm việc.” “Ờ.” Thẩm Thiên Ngạo không dám nói tiếp nữa. Lâu nay hắn vẫn dựa vào công ty và gia tộc của mình, đúng như hắn nói, có những chỗ dựa này hắn mới có thể bất cần ngu xuẩn. Nhưng mà hiện tại hắn đã mất đi thứ hắn đắc ý nhất, nháy mắt khiến hắn cảm thấy trước mặt Hàn Khiêm mình không hề có địa vị. “Anh hiện tại không có việc làm sao?” Hàn Khiêm hỏi hắn. Thẩm Thiên Ngạo mím môi không nói gì. Xem ra là không có. Hàn Khiêm trầm mặt nói : “Cửa hàng tôi còn thiếu một nhân viên, tiền lương không cao anh có chịu không ?” Mắt Thẩm Thiên Ngạo sáng lên : “Tất nhiên!” ”Nhân viên cửa hàng kiêm tài xế.” ”Không thành vấn đề.” “Có lẽ trong tương lai còn có thể thăng chức làm bà chủ.” “Tôi sẽ cố gắng làm việc !” Hàn Khiêm ra khỏi cửa, Thẩm Thiên Ngạo theo sự chỉ huy của Hàn muội khiêng hành lí, nhìn dáng vẻ luống cuống của đối phương, anh mím môi, kiềm chế nụ cười trên môi. Rất nhanh, Hàn Khiêm liền cười không nổi, bởi vì cách đó không xa đỗ một chiếc xe thể thao đỏ rực ở ven đường, một nam nhân dáng người thon gầy tựa vào xe, mái tóc mềm mại đen nhánh vuốt ra phía sau, hắn gỡ xuống kính râm trên mặt, vẫy vẫy tay sang bên này, phong tình vạn chủng mỉm cười. Hàn Khiêm : ………. —- Tác giả nói ra suy nghĩ : Kết thúc *Tung hoa* [Hoàn chính văn]