Edit: Nagi Maria “Nhiễm Trần chủ tử của tôi ơi, ai za, tiểu tổ tông của tôi ơi, người phải mang giày vào” Trương công công vừa cầm theo đôi giày vừa nói, vừa đuổi theo Úc Nhiễm Trần đang chạy loạn ở trong sân. Trương công công, cha và Tử Quỷ phụ thân sao chưa trở lại. Nhiễm Trần đã đợi họ từ rất lâu rồi, Nhiễm Trần thật lo lắng cho họ quá” “Tiểu tổ tông, ngươi mau ngồi xuống đi” Úc Nhiễm Trần ngoan ngoãn ngồi xuống ghế để Trương công công mang giày cho hắn “Nhiễm Trần chủ tử à, ngươi bệnh cũng đã lâu rồi, Hoàng thượng cùng Tề quân không thể mỗi ngày chơi cùng ngài, người nghĩ thử xem, hoàng thượng là người ở trên cao, chính sự rất nhiều, còn Tề Quân còn nhấy nhiều việc ở Thái y viện cần xử lý, bọn họ không có nhiều thời gian để chơi cùng người” “Vậy, bọn họ vất vả vậy sao?” Úc Nhiễm Trần thấy bản thân rất vô dụng, còn liên luỵ đến hai người họ nữa, hắn có chút buồn lòng. “Đúng vậy, ngươi đang bệnh nặng, Tề Quân vì mỗi ngày phải chăm sóc người, nên ngủ cũng không được ngon, ăn cũng không ngon. Người nhìn đi, đây là tẩm cung của hai người họ, vì lo lắng cho người nên họ mới để cho người ở chung với họ. Tiểu tổ cung người đúng thật là, người có biết đang tra tấn hai người đó không” (Ngài ít có gian ^^) Trương công công biết sau khi Úc Nhiễm Trần tỉnh lại thì giống như một đứa nhỏ vậy, nên Trương công công cũng không biết làm sao, chỉ bắt chước hai người kia, luôn chiều chuộng mà nhắc nhở hắn. “Cái này, có phải Nhiễm Trần cũng có phòng riêng không?” Cha cùng Tử Quỷ phụ thân đã vất vả như vậy, ta nhất định phải ngoan ngoãn, không thể bướng bỉnh, không được để bọn họ lo lắng. Trương công công gật đầu “Đúng vậy, người còn có đến sáu tiểu thái giám luôn bên cạnh người đó” “Nhiễm Trần sẽ ngoan, Nhiễm Trần sẽ không để cha và Tử Quỷ phụ thân lo lắng nữa, Nhiễm Trần sẽ quay về điện của mình, Trương công công cũng đi theo để chăm sóc cho ta, được không?” Trương công công giống ông nội của ta vậy đó, cha và Tử Quỷ phụ thân cũng rất quí Trương công công. “Tiểu tổ tông à, nếu ta hầu hạ người, hoàng thượng và Tề Quân sẽ không còn ai để chăm sóc cho họ nữa” Mấy ngày nay hai người họ chỉ lo chăm sóc cho Nhiễm Trần chủ tử, được làm một thái giám bên cạnh hoàng thượng, thật là vinh hạnh, dù Trương công công biết cứ khăng khăng ở cạnh hoàng thượng như vậy là không đúng a. “Vậy, vậy, vậy thái giám nào sẽ chăm sóc ta đây?” Cha và Tử Quỷ phụ thân không thể không có ai chăm sóc được. Vậy, để người khác chăm sóc ta vậy, để Trương công công chăm sóc cho cha và Tử Quỷ phụ thân. “Chà chà, người a, ngoan thật đó, họ hầu hạ người còn tốt hơn cả ta nữa. Người đừng lo, nhưng mà người nên nhớ, đừng có cùng bọn họ bày trò quậy phá” Trương công công nhéo nhéo mũi Úc Nhiễm Trần, nhìn hắn nín thở đến mặt đỏ, Trương công công nhịn không được cười lớn. “Nhiễm Trần a, sao lại chạy ra ngoài rồi? Bên ngoài gió lớn lắm, mùa xuân chỉ vừa đến thôi, trời vẫn còn lạnh lắm, coi chừng bị bệnh đấy” Úc Tường Văn xử lý xong việc Thương Hạo giao cho hắn thì lập tức trở về bên cạnh Nhiễm Trần. “Cha, cha, ta không ở đây nữa đâu, ta muốn quay lại điện của mình” Úc Tường Văn trừng mắt nhìn Trương công công, liếc hắn một cái, nhưng Trương công công chỉ cười làm lành “Xảy ra chuyện gì sao?” “Cha, Nhiễm Trần lớn rồi, Nhiễm Trần không nên ở chung một chỗ với cha và Tử Quỷ phụ thân nữa” Ánh mắt Nhiễm Trần vui vẻ lại rất kiên định. Úc Tường Văn đành gật đầu “Được, vậy con phải nhớ uống thuốc đầy đủ vào, phải ngoan không được nghịch nghe chưa. Trên vai con vẫn còn đang bị thương, chờ đến khi khoẻ lên một chút, cha và Tử Quỷ phụ thân sẽ giúp ngươi bỏ thứ trong người ngươi ra, còn hai ngày này phải nhớ uống thuốc đầy đủ, nhớ không?” “Vâng, vâng, vậy, con và Trương công công đi dọn dẹp đồ đạc đây, con sẽ tự mình dọn về điện của mình” Nói xong liền kéo Trương công công vào tẩm cung cùng Úc Tường Văn. Úc Tường Văn xoa xoa đầu Nhiễm Trần “Ừ, ngoan, khi cha rãnh nhất định sẽ đi thăm con” “Cha” Nhiễm Trần mặt vô cùng nghiêm túc, ngẩng đầu nhìn Úc Tường Văn. Úc Tường Văn cảm thấy kỳ quái, đứa bé này lại muốn bày trò gì đây “Xảy ra chuyện gì sao?” “Cha phải nghỉ ngơi cho thật tốt vào, mặt cha trông cứ như cương thi vậy, mỗi tối Nhiễm Trần thấy cha đều bị doạ sợ gần chế luôn” Nhiễm Trần mở to đôi mắt đen láy nhìn cha, le lưỡi với Úc Tường Văn. “Ngươi… cái tên tiểu quỷ nhà ngươi”