Edit: Nagi Maria Đã mười ngày rồi, độc trong người Tiểu Chiêu cũng giảm hơn một nửa, màu đen trên móng tay cũng dần biến mất, hiện tại độc đã rút về chân, chỉ cần mười ngày nữa là độc sẽ hoàn toàn được giải rồi. Dương Phi Long hỏi ta khi nào thì TIểu Chiêu mới tỉnh lại, ta nói với hắn là phải kiên nhẫn một chút, chờ độc rút hết tự nhiên sẽ tỉnh lại thôi. Tuy kinh mạch của hắn đã bắt đầu liền lại, nhưng võ công đều bị phế. Dương Phi Long thẳng thắn đáp, không sao, võ công phế đi cũng tốt, hắn có thể nuôi Tiểu Chiêu cả đời, chỉ cần tỉnh lại là được rồi. Nghe hắn nói thế, ta thực sự không chịu nổi, ta mặc kệ họ, trở lại phòng của mình, vừa về phòng ta liền nhìn ra ngoài cửa sổ, sống ở đây ngoài việc xem bệnh, pha dược, ta thích nhất là nhìn ngắm cảnh ngoài cửa sổ. Nhìn ra ngoài cửa sổ, ta sẽ nghĩ đến gương mặt của cha và Tử Quỷ phụ thân. Gần đây, ta thường xuyên viết thư cho cha và Tử Quỷ phụ thân, nhưng ta không có gửi thư đi, toàn bộ thư ta viết đều giấu vào hộp thuốc. Ta viết cho họ một lá thư, viết xong liền gửi, trong thư chỉ ngắn gọn sáu từ “Mạnh khoẻ, chớ niệm (đừng nhớ, cũng đừng lo lắng ^^). Nhiễm Trần” Mà ngược lại, những lá thư được ta giấu trong hộp thuốc lại tràn đầy nỗi nhớ xót xa. Nhưng ta không dám nói ra, vì ta nói ra rồi cha sẽ đau lòng. Ta nhìn những đám mây phía chân trời, một đám, hai đám, ba đám đang trôi đi, thật buồn, không hiểu tại sao. Không lâu sau đó, Tiểu Chiêu đã động đậy cơ thể, nhưng vẫn chưa có tỉnh táo lại. Dương Phi Long vẫn như trước kia, ngày nào cũng miệng đối miệng cho Tiểu Chiêu uống thuốc, uống nước, cả uống cháo. Ta lại thấy đau khổ, nhìn Tiểu Chiêu ngày một khoẻ dần, trong lòng ta cũng thoải mái được một chút. Hai ngày sau, Tiểu Chiêu đã hoàn toàn tỉnh lại. Mạch rất tốt, hơi thở cũng rõ ràng hơn, hơn nữa nội lực không những không giảm mà còn tăng lên, ta biết Dương Phi Long đã truyền cho Tiểu Chiêu chân khí. Trong lúc bọn họ ở bên nhau, dù là ai cũng không thể chen chân vào. Ta rất mong được như hai người họ. Ta cùng Dương Phi Long đương nhiên là không thể, đợi khi Tiểu Chiêu hoàn toàn tỉnh lại, ta sẽ giúp y điều trị thêm vài ngày, sau đó liền rời đi. Dương Phi Long lại rất ngập ngừng trước quyết định này của ta, suy nghĩ rất lâu, ta lại bắt đầu ôm mộng tưởng. Cuối cùng hắn phun ra một câu, ngươi phải cam đoan bằng hữu của ta sẽ khoẻ lại, nếu không ta sẽ không để ngươi đi. Mộng tưởng của ta lập tức tan biến. Ta gật đầu, ta nói với hắn nếu Tiểu Chiêu không ổn, thì cứ vào cung tìm ta. Sắc mặt của hắn liền trở nên khó coi, cứ như là ta đang lừa hắn vậy. Vậy là ta càng chắc chắn một điều hắn không nhận ra ta, ta là Úc Nhiễm Trần, từ lâu ta đã biết hai chữ Tiểu Chiêu đã khắc sâu vào tâm hắn, không cách nào xoá đi được. Ta không ôm mộng tưởng nữa, cứ để mộng tưởng này cứ thế mà kết thúc đi. Trước kia khi ta uống thuốc độc, lúc thấy hắn vội vã, ta đã ôm mộng tưởng hắn thích ta, nhưng thật ra hắn vẫn chỉ yêu một mình Tiểu Chiêu mà thôi. Trước kia thấy Ngưng Vương tốt với ta, ta biết rõ bản thân là thế thân của Tiểu Chiêu, ta cũng ôm mộng tưởng Ngưng Vương sẽ thích ta, nhưng mà Ngưng Vương vẫn một lòng yêu Tiểu Chiêu. Có nhiều chuyện thật tức cười, ta chỉ là tiểu cẩu ven đường suốt ngày chỉ biết ôm mộng tưởng, một con tiểu miêu nhìn ta một cái ta liền nghĩ nó cũng thích ta? Không phải, tất cả đều không phải, yêu như thế thì chỉ là yêu một cách hèn hạ, yêu một cách tuỳ tiện. Ai tốt với ta, ta đều đã yêu. Nhưng hoá ra ta làm vậy cũng chỉ muốn đối phương biết ta yêu người đó, họ biết thì sao? Biết cũng vô dụng, mỗi lần ta mang ra tấm chân tình của mình, tình yêu của ta có được đáp lại đâu? Vậy là, cứ mỗi khi viết thư cho cha và Tử Quỷ phụ thân, lòng ta lại càng buồn hơn. Mỗi ngày ở trong phòng, ta đều gạch một gạch lên miếng gạch hoa, ta đếm từng ngày một, vài ngày nữa thôi, ta có thể lập tức rời đi chỗ này rồi.