Biên tập: BộtNúi xanh cao vút liền kề với mây, vầng mây cũng chậm rãi bao bọc lấy chúng thật tương hòa. Đặng Khiết và Tô An Hi cùng hướng về phía hai người đàn ông kề vai sát cánh bên kia rồi nhìn nhau cười một tiếng. “Quen Từ Úc nhiều năm như thế mà khó lắm mới thấy dáng vẻ này của cậu ấy.” Đặng Khiết nói rồi thả Khâu Đồng xuống, sau đó nhìn bạn nhỏ chơi một mình như thế. Tô An Hi lại tò mò hỏi lại: “Dáng vẻ gì ạ?” Dường như Đặng Khiết suy nghĩ mấy giây, khi cô ấy đối mặt với gương mặt xinh đẹp của Tô An Hi thì tổng kết: “Giống… thê nô.” “Thật ạ?” Tô An Hi cười một tiếng, trái tim cũng trở nên mềm mại vì hai chữ này. “Ừ, chị làm ở cục dân chính nên tiếp xúc với rất nhiều người. Những năm này chị cũng giới thiệu cho Từ Úc rất nhiều cô gái, nói quá lên thì cô nào cũng vừa ý cậu ấy. Nhưng cậu ấy thì tốt rồi, gặp ai cũng từ chối lạnh như băng. Chị chưa thấy cậu ấy dùng vẻ dịu dàng 100 phần trăm như với em trước mặt người khác bao giờ.” Đặng Khiết nói xong thì dừng một chút, sau lại tiếp: “Lần nào hỏi cậu ấy cũng nói đừng hại con gái nhà người ta, chị nghe thế cũng khó hiểu. Chị cũng là quân tẩu, chị có quyền lên tiếng chứ? Đúng thế, làm quân tẩu khổ thì khổ thật, mệt cũng có mệt, năng lực chịu đựng cũng phải mạnh mẽ một chút, trừ chuyện đó ra thì cũng không nghiêm trọng như cậu ấy nói.” Đặng Khiết càng nói càng mập mờ mà nhìn Tô An Hi chằm chằm: “Về sau gặp em rồi mới biết không phải đầu óc cậu ấy chậm chạp, cũng không phải thờ ơ thật, càng không phải vì quốc gia song toàn gì, mà là cậu ấy cố chấp. Nghe lão Khâu nhà chị nói em là mối tình đầu cậu ấy nhớ mãi không quên à?” Tô An Hi liếc bóng lưng thẳng tắp của Từ Úc rồi gật đầu: “Vâng, bọn em lớn lên cùng nhau.” Đặng Khiết cũng cười theo: “Trùng hợp thật, chị và lão Khâu cũng thế, thế nên chị cũng hiểu khó mà tìm được kiểu tình cảm thế này. Bây giờ thấy trong mắt Từ Úc đều là em, chị cũng vui thay cho cậu ấy.” “Thật ra em rất bội phục chị dâu…” Tô An Hi liếc mắt nhìn Hỷ Lạc đang đùa nghịch với Khâu Đồng rồi cười ôn hòa: “Nhà em là gia đình quân nhân, mẹ em cũng là quân tẩu, nhưng bà ấy không trở thành quân tẩu không oán không hận như chị. Nhất là lần chỉ đạo viên Khâu trúng đạn, em biết tình huống cực kỳ nguy hiểm, nhưng nghe Từ Úc nói chị rất kiên cường. Chị chẳng những chăm sóc chỉ đạo viên Khâu, mà còn trấn an một nhà già trẻ nữa, đúng là không dễ dàng gì.” Đặng Khiết thầm thở dài, cô ấy xoay người nhìn Khâu Đông Viễn cách đó không xa mà biểu lộ cảm xúc: “Còn cách nào khác đâu, người kia muốn đi bảo vệ quốc gia, nếu vậy thì trách nhiệm bảo vệ anh ấy và gia đình nhỏ này sẽ rơi xuống đầu chị. Ai bảo trước nay người chúng ta yêu đều là quân nhân chứ?” Tô An Hi gật đầu rồi nhìn hai người đàn ông đang hướng đến chỗ họ, cô dịu dàng nói: “Ai bảo đời này chúng ta chỉ yêu một người đàn ông như thế?” “Nói chuyện gì vậy?” Khâu Đông Viễn vừa tới đã hỏi. Đặng Khiết và Tô An Hi liếc nhau rồi cười nói: “Bí mật của phụ nữ.” Từ Úc cũng mò mò mà dùng ánh mắt hỏi thăm Tô An Hi. Tô An Hi lắc đầu rồi ra vẻ thần bí: “Đã bảo là bí mật của phụ nữ rồi mà.” Đặng Khiết cười cười rồi cũng hỏi ngược lại Khâu Đông Viễn: “Vậy hai người nói chuyện gì?” Khâu Đông Viễn lập tức trả thù: “Bí mật của đàn ông.” “…” Sau đó ai về chỗ nấy, Khâu Đông Viễn đưa vợ con đi dạo tiếp, còn Từ Úc và Tô An Hi đưa Hỷ Lạc về chuồng chó. Trên đường đi, Từ Úc luôn thấy ánh mắt Tô An Hi nhìn mình có gì đó, vì thế không nhịn được hỏi: “Làm gì mà nhìn anh thế, chị dâu nói gì với em?” “Ồ, cũng không có gì, chỉ nói những năm này anh được rất nhiều cô gái vừa mắt. Sức hấp dẫn của đội trưởng Từ đúng là tỏa khắp bốn phía nhỉ!” Tô An Hi liếc Từ Úc rồi cố nói với giọng bình phẩm. Từ Úc thầm nghĩ chị dâu đúng là hết chuyện để nói, kể những chuyện xa lắc xa lơ này làm gì? “Vậy thông tin này của em sai rồi.” Từ Úc đứng thẳng với vẻ anh đây cương trực công chính rồi giải thích cho mình: “Chị dâu nhiệt tình nên giới thiệu đối tượng cho anh, nhưng anh không để tâm, gặp cũng không gặp.” Tô An Hi hô dừng: “Gặp cũng không gặp, mà con gái người ta lại nhớ thương anh đến thế?” Từ Úc cười: “Có ảnh còn gì.” Tô An Hi cười như không cười mà gật đầu, định bụng vờ tức giận: “Thế còn gì nữa không?” Từ Úc nghe xong vẫn còn thì thầm nghĩ chị dâu đúng là nói không sót lại thứ gì hay sao? Khi nào về phải nói chuyện này với Khâu Đông Viễn mới được, đừng cái gì cũng kể cho vợ, nếu không sẽ hại chết người. “Không có.” Ánh mắt lại bất giác né tránh. “Ừm?” Bắt được rồi. “Cũng không có gì, chỉ là… Rất nhiều năm trước có một lần huấn luyện quân sự, mấy nữ sinh kia đưa thư tình cho anh. Nhưng anh không nhận lá thư nào cả, hẹn ăn cơm anh cũng không đồng ý.” Từ Úc chỉ hận không thể thề thốt, ánh mắt cũng cực kì kiên định: “Không tin em hỏi Khâu Đông Viễn xem, anh ấy cũng ở đó.” Tô An Hi ha ha trong lòng, vẫn cho là tức giận thật đấy: “Hết rồi à?” “Hết rồi.” Từ Úc chắc chắn gật đầu: “Lần này là hết thật.” “À.” Tô An Hi ngoài cười nhưng trong không cười: “Chị dâu cũng không kể với em chuyện anh làm huấn luyện viên, nhận thư tình và được mời ăn cơm. Xem ra đội trưởng Từ đúng là vàng, đặt bừa ở đâu cũng có thể sáng lấp lánh?” Trong lòng Từ Úc lộp bộp, mẹ nó, chưa đánh đã khai. “Nhưng đều không đồng ý mà.” Từ Úc cười đùa cợt nhả trước mặt Tô An Hi. Tô An Hi “hừ” một tiếng rồi thu lại ý cười và nhanh chân đi theo Hỷ Lạc, để lại Từ Úc nhìn chằm chằm theo bóng lưng một người một chó mà cười khổ. Người này nhà anh cũng là bình giấm chua. Nhưng anh oan, oan hơn Đậu Nga. (1) (1) Oan Đậu Nga: là vở ca kịch nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên, tác phẩm được sáng tác dựa trên câu chuyện có thật về nỗi oan khuất “Đông Hải Hiếu Phụ” trong “Liệt Nữ truyện”. Truyện kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng. Vở kịch được cho là sự đặt định về khái niệm người tốt người xấu và nhân quả báo ứng trong cuộc sống không bao giờ sai. Sau khi thu xếp xong cho Hỷ Lạc rồi, Từ Úc còn phải dỗ vợ. Nhân dịp không có ai, anh đưa tay về phía ngực vò vò. “Sắp sang năm mới rồi, đừng giận nữa!” Tô An Hi vốn chỉ đùa anh thôi, không lẽ cô còn không hiểu cá tính từ nhỏ tới giờ của anh chắc? Có điều nghe xong trong lòng cô lại hơi mâu thuẫn, bây giờ nhìn vẻ mặt xin khoan dung này thì lại không nhịn được cười. Cô quay đầu, vừa đưa tay chọc chọc vào ngực anh vừa hỏi: “Ồ, thì ra em trong lòng anh nhỏ mọn thế à?” Từ Úc nhìn đã biết mình lại lo lắng quá mức rồi, quả nhiên tình yêu khiến người ta choáng váng đầu óc. Bây giờ nghĩ lại thì Tô An Hi sao có thể tức giận với anh vì chuyện này được. Nóng ruột quá váng đầu, váng đầu rồi. Nghĩ đến đây, anh cong khóe môi vô lại rồi nắm chặt tay cô, nói nhỏ: “Cũng không đến nỗi nhỏ mọn, nhưng không ai sánh được với đầu óc cơ mưu này.” Tô An Hi hơi nhếch đuôi mắt rồi cười chân thành: “Đương nhiên rồi, dù sao em cũng phải đối phó với đội trưởng Từ.” “Tô An Hi.” “Ừ?” “Đêm nay gặp trên giường.” “Không gặp.” Có cảm giác sẽ chết rất thê thảm. “Không được.” Em nhất định phải chết. … Năm giờ chiều bắt đầu liên hoan, vị trí MC do Hạ Tuấn Nam đầu óc tốt lại nhanh miệng và văn thư trung thực đảm nhiệm. Một nhóm chiến sĩ và quân nhân, quân tẩu ngồi dưới sân khấu tán thưởng. Lúc đầu là quốc ca, tất cả đứng xếp hàng thẳng tắp khí thế ngất trời như thế. Sau đó, hội diễn văn nghệ mới chính thức bắt đầu. Đèn đuốc trong hội trường sáng trưng, thiết bị âm thanh cũng không tệ, họ chuẩn bị các tiết mục rất kỹ, tiết mục này sau náo nhiệt hơn tiết mục trước. Ca ca hát hát, khiêu khiêu vũ vũ, còn có cả tấu nói, các quân tẩu chuẩn bị tiết mục đặc biệt cũng lên sân khấu khiến các chiến sĩ vỗ tay hò reo. Đừng thấy ngày thường họ huấn luyện khổ cực, làm nhiệm vụ nghiêm túc, cẩn thận là thế, nhưng lúc vui đùa cũng sẽ phát huy hết sức hết lực. Đây… chính là quân nhân. Sau khi các tiết mục tiến hành được một nửa, tiếp theo là đến trò chơi, bình thường mục này được chỉ định cho những người có người nhà. Hạ Tuấn Nam cũng rất vui vẻ, cuối cùng cũng đến lượt đội trưởng có người nhà rồi. Khó lắm mới có cơ hội này, bình thường cậu ta bị phạt thế nào thì lúc này sẽ có oán báo oán, có hận báo hận. Cậu ta hắng giọng rồi cười thật sau: “Nào nào nào, quy định cũ quy định cũ, cuối cùng mục khiến người người kích động mỗi năm một lần cũng đến rồi đây. Tiếp theo mời các vị chiến hữu đưa theo người nhà lên sân khấu tham gia trò chơi, vỗ tay hoan nghênh nào.” Tiếng vỗ tay trong hội trường vang động như sấm, lần này còn vang dội hơn bất kì lần nào. Từng chiến sĩ ngồi thẳng tắp và vỗ tay không ngừng, sau đó còn hò reo như chính mình cũng có vợ vậy. Đã có rất nhiều cặp yêu nhau lên sân khấu, Tô An Hi ghé ra trước mặt Từ Úc: “Ai đặt ra quy định cũ này thế, còn mỗi năm một lần nữa?” Từ Úc chậm rãi đứng dậy rồi bình tĩnh trả lời: “Anh.” Anh nói xong thì kéo Tô An Hi đi lên phía trước, vừa đi còn nghe thấy cô ghé vào tai trêu chọc mình: “Em có thể hiểu đây là bê đá đập vào chân mình không?” “Có thể nói là như vậy.” Từ Úc liếc Tô An Hi rồi cười bất đắc dĩ. Ban đầu vì Khâu Đông Viễn nên mới lập ra quy định bất thành văn như thế, ai ngờ thời thế thay đổi, hôm nay lại chĩa thẳng về phía mình thế này. Trò chơi rất đơn giản, tất cả đều là kiểm tra độ ăn ý, có điều mỗi năm sẽ chơi mỗi kiểu khác nhau. “Năm nay chúng ta chơi tao nhã đi, vẽ tranh thì sao?” Hạ Tuấn Nam hỏi các chiến sĩ. “Được.” “Rất đơn giản, mỗi tổ chơi một lần trong thời gian ba phút. Một người vẽ một người đoán, đội nào đoán được ít nhất sẽ bị phạt.” “Được.” Tiếng vỗ tay lại vang lên lần nữa. Tô An Hi nhìn mấy đôi phía trước thì thấy câu hỏi cũng không quá khó, chỉ cần vẽ đơn giản là giải quyết được, thỉnh thoảng có một hai câu khó cũng không ảnh hưởng tới tổng thể. Cô tràn đầy tự tin mà nói với Từ Úc: “Em vẽ, anh đoán, thắng chắc.” Từ Úc dùng ánh mắt em quá ngây thơ mà nhìn cô gái của mình rồi nói: “Chơi mà thôi, lát nữa đừng tức tới nhăn nhó là được.” Giọng của Hạ Tuấn nam vang lên: “Tiếp theo mời Từ đội và chị dâu.” Tô An Hi đi đến bên cạnh hạ Tuấn Nam rồi ngồi xuống ghế, tay phải cầm bút, tay trái cầm giấy chuẩn bị, còn Từ Úc đứng một mét đối diện cô. Hạ Tuấn Nam cho Tô An Hi xem câu hỏi, ha ha chết lặng. Yêu… Ma… Quỷ… Quái? Cô dở khóc dở cười lườm Hạ Tuấn Nam mà muốn lật bàn. Hạ Tuấn Nam không bị lay động mà nhắc Tô An Hi: “Chị dâu, thời gian có hạn.” “Bỏ qua.” Tô An Hi nghiến răng nghiến lợi. Câu thứ hai, Hư Dữ Ủy Xà (2) Tô An Hi vẽ một lúc thì vẽ được một đường dài, sau đó vẽ thêm đầu rắn. Từ Úc trả lời: “Lươn?” Tô An Hi nhanh chóng vẽ thêm cái lưỡi cho rắn, sau đó ra hiệu có bốn chữ. Từ Úc thấy không phải lươn thì bắt đầu nghĩ thành ngữ liên quan tới rắn: “Đánh rắn động cỏ?” Tô An Hi lắc đầu rồi nháy mắt với anh. “Rắn… Vẽ rắn thêm chân?” “Bỏ qua.” Tô An Hi từ bỏ. (2) Hư Dữ Ủy Xà: nghĩa là đối với người chỉ giở hư chiêu, hư tình giả ý, xã giao có lệ. Vì có chữ “xà” nên Tô An Hi vẽ rắn. Câu thứ ba, câu thứ tư đều là thành ngữ. Dù trước đó có nói không khó đến thế, nhưng Tô An Hi vẫn yên lặng bỏ qua, bỏ qua, bỏ qua. Cuối cùng Từ Úc và Tô An Hi đặt được “thành tích tốt” 0 điểm mà tất cả mọi người mong đợi. “Hạ Tuấn Nam, cậu chơi xấu. Của bọn họ đều là từ ngữ, sao đến tôi lại biến thành thành ngữ?” Tô An Hi không phục rồi đưa bút cho cậu ta: “Cậu vẽ yêu ma quỷ quái tôi xem.” Hạ Tuấn Nam cười khà khà rồi trả lời với vẻ em đây rất công bằng: “Chị dâu, đây là vận may thôi, ai biết vận của chị không tốt thế, gặp toàn thành ngữ.” Tô An Hi ném ánh mắt như đao qua. Hạ Tuấn Nam giả vờ không nhìn thấy rồi hỏi các chiến sĩ dưới sân khấu: “Các đồng chí, mọi người bảo trò chơi hôm nay có công bằng không?” “Công bằng.” Âm thanh hô hào của tất cả vang quanh hội trường một lần. Từ Úc thấy thế thì hơi cười rồi cảnh cáo Hạ Tuấn Nam: “Cũng thế cả thôi, đã được lời còn khoe mẽ.” “Này.” Khâu Đông Viễn lập tức đến làm làm vệ sĩ: “Từ đội, có chơi có chịu mà!” Tô An Hi nghe xong thì mới hiểu ra nên hỏi Từ Úc: “Anh biết từ trước rồi à?” Từ Úc không thể làm gì mà chỉ nói hai chữ: “Báo ứng.” Hạ Tuấn Nam chú ý hai người rồi lại thực hiện công việc MC nhiệt huyết: “Cũng không làm khó Từ đội và chị dâu đâu, dù sao đây cũng là lần đầu tiên chị dâu đến ăn Tết với chúng ta. Phạt cũng nhân văn lắm, được lựa chọn, được lựa chọn.” Cậu ta bị hai người nhìn chăm chú thì nghĩ nếu không nói chắc sẽ bị lườm chết, thế nên mới nhanh chóng nói: “Lựa chọn 1, Từ đội và chị dâu ôm hôn nhiệt tình kiểu Pháp. Lựa chọn 2, Từ đội và chị dâu cùng diễn một tiết mục.” Từ Úc nghiêng đầu ra hiệu với Tô An Hi: “Em chọn đi.” Tô An Hi cười nhạo: “Còn chọn gì nữa, đây là bắt chúng ta biểu diễn tiết mục còn gì.” Đương nhiên là thế rồi, không lẽ ôm ôm hôn hôn, lại còn kiểu Pháp trước mặt hàng trăm chiến sĩ sao? Hạ Tuấn Nam cười hì gì: “Vậy xin hỏi Từ đội và chị dâu chuẩn bị diễn tiết mục gì?” Từ Úc lấy điện thoại ra tìm một bài nhạc đệm cho Tô An Hi xem thử. Tô An Hi không nhịn được nở nụ cười rồi gật đầu. Tuyệt, đủ tuyệt. Từ Úc vừa đưa di động cho Hạ Tuấn Nam vừa nói: “Đây là nhạc đệm, tôi và chị dâu cậu sẽ hát bài này.” Hạ Tuấn Nam nhận điện thoại xem thử thì suýt phun ra một búng máu, “Không Quên Sơ Tâm” này là cái quái gì? (3) (3) Bài Không Quên Sơ Tâm thường được diễn trong các chương trình cuối năm. Tô An Hi mỉm cười nhìn vẻ mặt sợ hãi của Hạ Tuấn Nam: “Phấn chấn lòng người thế mà, mau đi lấy micro và bật nhạc đệm đi.” Âm nhạc chậm rãi vang lên, khắp nơi là giai điệu chảy trôi. Thế nhưng các chiến sĩ phía dưới nghe được giai điệu chảy trôi này thì cũng như Hạ Tuấn Nam khi biết tên bài hát, tất cả đều nhìn đôi trai gái trên sân khấu kia như gặp quỷ. Còn tưởng hát tình ca đối đối đáp đáp, anh anh em em chứ, sao lại là… Coi đây là tiết mục cuối năm thật hay sao? Tô An Hi đã lấy điện thoại tìm lời bài hát rồi, lúc này cô nhìn màn hình rồi chậm rãi hát: “Muôn sông nghìn núi không quên lối, máu tươi đổ xuống thành hoa tổ quốc, gắn bó sinh tử chỉ vì lời hẹn kia, báo đáp anh là lời thổ lộ duy nhất của em.” Từ Úc cũng nâng micro lên rồi vừa nhìn lời bài hát trong điện thoại vừa hát theo nhạc: “Cây cao nghìn mét bén rễ màu mỡ, em là mặt đất che chở đủ đày cho anh, vẫn luôn tiến lên vì phần phó thác ấy, không sợ gió mưa nghênh đón mặt trời.” Rò ràng hai người nhìn lời mà hát như trong KTV, nhưng lại khiến tâm trạng người nghe thật thư giãn. Điệp khúc cuối du du dương dương, giọng nam nữ lại hòa nhã khiến các chiến sĩ cũng dần bộc lộ vẻ hâm mộ ra mặt. Bọn họ biết Từ đội nhà mình hát hay rồi, nhưng không ngờ bác sĩ Tô hát cũng hay đến thế. Rõ ràng là một bài hát khó mà hai người lại cực kỳ ăn ý, chưa qua luyện tập mà sao lại phối hợp tốt tới vậy? Hạ Tuấn Nam đứng ở một bên lại chỉ muốn khóc, có phải ông trời quá ưu ái hai vị này rồi không? Ngoại hình đẹp, gia cảnh tốt, tính cách cũng tốt, đến giờ hát lại hay như thế. Sao cậu ta đột nhiên lại có cảm giác như mình bị chỉnh vậy? “…” “Không quên sơ tâm, tiếp tục hướng về phía trước.” “Muôn sông nghìn núi, đẹp nhất là tổ quốc ta.” “Muôn sông nghìn núi, đẹp nhất là tổ quốc ta.” Sau khi sân khấu hoàn mỹ kết thúc, toàn bộ hội trường vang động tiếng vỗ tay như sấm. Tiếng vỗ tay sau cao hơn tiếng vỗ tay trước, mà tuấn nam mỹ nữ trên sân khấu cũng nhìn nhau cười một tiếng tràn ngập yêu thương. Lần này bọn họ không phải thiếu niên thiếu nữ nhìn nhau thật xa trong buổi khai giảng trên bãi tập nữa, không phải bị toàn trường và thầy cô ép thành vai phụ nữa. Mà lần này bọn họ sóng vai đứng trên sân khấu, chuyển mắt lấp lánh đều là nhau, cũng để mọi người đều biết rằng bọn họ đã thực sự trở thành vai phụ của hai người. Từ Úc nắm tay Tô An Hi đứng trên sân khấu mà nhìn về phía các đội viên, các chiến hữu, các anh em của mình. Sau đó anh đưa tay trái cầm micro lên nói với bọn họ: “Các đồng chí, con đường tương lai còn rất dài, hi vọng mọi người cũng như tiêu đề của bài hát này: Dù có đi tới mọi nẻo đường của tổ quốc, cũng hãy nhớ kĩ bốn chữ này, không quên sơ tâm.” Vừa dứt lời, tất cả các chiến sĩ đều đứng dậy đưa tay chào hướng về sân khấu rồi trăm miệng một lời: “Rõ.” Từ Úc nhìn Tô An Hi rồi buông tay cô ra, sau đó cũng đưa tay phải lên chào theo kiểu quân đội chuẩn nhất. Tô An Hi không mặc quân trang nên không chào theo kiểu quân đội mà chỉ hướng mắt chăm chú nhìn các chiến sĩ, Hết chương 88.