Biên tập: BộtTô Chấp Lương tiễn Từ Úc xong rồi vào nhà thì thấy Tô An Hi xuống lầu. “Bố.” Tô An Hi nhìn bốn phía rồi nhỏ giọng hỏi thăm: “Người đâu rồi ạ?” “Đi rồi.” Tô An Hi nhanh chóng đi theo Tô Chấp Lương ra sofa như cái đuôi nhỏ. Cô cũng không vội nghe ngóng mà nhanh tay xum xoe bưng trà rót nước, gọt hoa quả và phục vụ chu đáo cho ông. Tô Chấp Lương cười thật hiền hậu, ông liếc mắt nhìn Tô An Hi đang gọt hoa quả rồi uống một ngụm trà, sau khi đặt chén trà xuống mới nói với giọng đầy bất đắc dĩ: “Nuôi con gái lớn như bát nước đổ đi, con xem dáng vẻ bây giờ của con đi.” “Dáng vẻ gì của con ạ?” Tô An Hi dùng mu bàn tay xoa xoa mặt mình, cô bỏ hẳn đồ trên tay xuống và rút khăn giấy lau tay, sau đó đứng dậy đi sang kéo tay lấy lòng Tô Chấp Lương: “Con không thích nghe lời này của bố đâu. Con gái vẫn mãi là con gái bố, tấm lòng này cũng luôn luôn hướng về bố mà.” “Ha.” Tô Chấp Lương vỗ một cái vào trán Tô An Hi: “Con là con gái bố, không lẽ bố không ra trong lòng con đang nghĩ gì?” “Vậy bố cho con ít tin tức đi, mẹ con có hồi tâm chuyển ý không ạ?” “Mẹ con ấy à!” Tô Chấp Lương nghe được tiếng bước chân phía sau nên lập tức nghiêm giọng mà bày ra vẻ ông bố nghiêm khắc: “Mẹ con cũng vì tốt cho con thôi, không biết thông cảm cho tấm lòng của mẹ gì cả.” Tô An Hi tự nhiên cũng hiểu 72 phép biến hóa và thay đổi khôn lường của thủ trưởng Tô nên vẫn luôn gật đầu phụ họa theo. Ông diễn ở bên này, còn cô ở phối hợp ở bên kia. Quả nhiên Lâm Thanh Thanh đi tới rồi ngồi xuống sofa, bà tự pha cho mình một chén trà, sau đó vừa uống vừa xem hai cha con nhà kia kẻ tung người hứng. “Tô An Hi.” Lâm Thanh Thanh đặt chén trà xuống rồi cắt lời hai cha con. “Dạ?” Tô An Hi xoay người nhìn về phía Lâm Thanh Thanh mà đáp lời. Lâm Thanh Thanh cũng không quanh co: “Mẹ nói với con thêm một lần nữa, con và Từ Úc muốn vụng trộm tới lui thế nào mẹ cũng sẽ không xen vào. Con lớn như thế rồi, mẹ không trói buộc được con.” Bà nói xong thì nhìn sang Tô Chấp Lương: “Cả ông nữa, lão Tô, ông ủng hộ hai đứa nó tôi cũng không có ý kiến gì. Có điều hai người đừng mơ tới chuyện lấy hộ khẩu từ chỗ tôi để đi đăng kí kết hôn.” Cha con hai người Tô An Hi nhìn nhau rồi đều thầm sụp đổ. Dù Lâm Thanh Thanh nói nhẹ nhàng là thế nhưng ý không cho thương lượng lại quá rõ ràng. Quả nhiên sự cố chấp và không nhân nhượng của bà vẫn rất cao. “Mẹ.” Tô An Hi nhìn Lâm Thanh Thanh rồi hơi nhíu mày: “Mẹ chuyên chế quá đấy.” Lâm Thanh Thanh đã tức đủ rồi, lúc này bà hơi trầm xuống mà đưa tay bưng chén, sau đó chậm rãi nhấp một ngụm rồi mới ngước mắt lên nhìn Tô An Hi: “Con nghĩ thế nào cũng được, có trách thì trách con là con gái của Lâm Thanh Thanh này. Mẹ có quyền quản con.” “Được.” Tô An Hi gật đầu rồi nói với vẻ kiên quyết: “Con cũng muốn nói lời này với mẹ, nếu đời này không phải Từ Úc con sẽ không gả.” Tô An Hi nói xong thì nổi giận đùng đùng lên gác trở về phòng, tiếp đó là dùng sức đóng sập cửa lại. Cùng lúc đó, Lâm Thanh Thanh cũng đặt chén trà xuống mặt bàn. Chè xanh trong chén hơi sánh ra ngoài nhưng lại tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn kia. “Bà nói xem, sao lần này cũng cụt hứng không vui thế này?” Tô Chấp Lương thở dài. Khó lắm Lâm Thanh Thành mới không cãi lại Tô Chấp Lương, lần này bà cũng thở dài nhìn ông: “Cũng vì con gái ông quá yêu Từ Úc thôi. Chín năm trước đã thành ra như thế rồi, chẳng lẽ 9 năm sau, ông vẫn định nhìn nó giẫm lên vết xe đổ à?” Tô Chấp Lương đứng dậy đi tới ngồi xuống bên cạnh Lâm Thanh Thanh. Ông nắm lấy bờ vai của bà rồi xoa nhè nhẹ, sau đó thong thả nói: “Sao bà biết chắc lần này hai đứa ở bên nhau sẽ không hạnh phúc? Nói cho cùng thì vẫn là bà quá cực đoan.” “Được rồi được rồi, không nói nữa.” Lâm Thanh Thanh liếc qua Tô Chấp Lương: “Càng nói càng loạn.” “Được được được.” Tô Chấp Lương cười thầm một tiếng, chỉ hi vọng thằng bé Từ Úc kia tự cầu nhiều phúc. … Lúc Từ Úc về nhà thì gặp thư ký Đường đang bưng chén trà trong tay. Anh ấy thấy anh thì cũng dừng tại chỗ mà ngạc nhiên hỏi: “Từ Úc, cậu về lúc nào thế?” “Hôm qua.” Từ Úc cười cười rồi đi tới, mắt lại nhìn ánh đèn trong phòng sách qua dư quang rồi hỏi: “Bố tôi ở trong phòng sách à?” Thư ký Đường gật đầu: “Xử lý công việc.” Từ Úc nhận chén trà trong tay thư ký Đường: “Để tôi đem vào cho.” “Được.” Thư ký Đường gật gật đầu: “Bố con hai người lâu ngày không gặp nhau, tôi không quấy rầy nữa.” Từ Úc cười gật đầu ra hiệu, sau đó bưng chén trà đi thẳng vào phòng đọc sách. Từ Thừa Vận đang cúi đầu làm việc nghiêm túc dưới ánh đèn dìu dịu của phòng đọc sách, dáng vẻ ấy chợt khiến người trông thấy tăng thêm vài phần kính sợ vô danh. Từ Úc cố gắng đi vào thật khẽ rồi để chén trà xuống bàn, tiếp đó anh đã nghe thấy chất giọng vang dội của Từ Thừa Vận: “Thư ký Đường, cậu về trước đi!” Ông không ngẩng đầu lên nên không biết người đến là ai. Khi thấy bóng người không di chuyển thì Từ Thừa Vận mới ngẩng lên, tiếp đó đã đối diện với đôi mắt chứa ý cười của Từ Úc. “Bố.” Từ Úc đứng nghiêm chỉnh. Mắt Từ Thừa Vận ánh lên vẻ vui vẻ: “Sao về mà không nói tiếng nào?” “Về hơi vội ạ.” Từ Thừa Vận nghe xong thì hơi trầm xuống: “Xảy ra chuyện gì?” “Không xảy ra chuyện gì ạ.” Từ Úc nhanh chóng báo cáo: “Lần này con về vì việc tư.” Từ Thừa Vận bê chén trà lên rồi ngước mắt nhìn Từ Úc, tiếp đó ông hỏi thẳng: “Chuyện của con và con gái lão Tô hả?” Từ Úc gãi gãi lông mày rồi gật đầu: “Vâng.” “Bố còn phải nói con chuyện này đấy.” Từ Thừa Vận nhấp một ngụm trà rồi cầm chén trà với vẻ lạnh lùng: “Người làm bố như ta mà phải biết chuyện của con trai từ miệng người khác, con nói xem thế là thế nào?” “Do con xử lý không tốt.” Từ Úc thừa nhận rồi mau chóng nhìn Từ Thừa Vận: “Thế nên lần này con mới về thưa chuyện với bố.” Từ Thừa Vận nghe xong thì bật cười, ông đặt chén trà xuống rồi chậm rãi nói: “Không giải quyết được dì Lâm của con hả?” “Một mũi tên trúng đích.” Từ Úc cũng cười cười. “Tính xấu của Lâm Thanh Thanh này vẫn không đổi đây mà.” Từ Thừa Vận nói xong thì đứng dậy, ông vừa đi về phía sofa bên kia vừa hừ mũi coi thường: “Không biết lão Tô thích gì ở bà ấy, càng quen tính càng thối.” Từ Úc cũng đi theo: “Dù sao cũng là con không đúng, dì Lâm làm mẹ cũng muốn tốt cho Tô An Hi thôi ạ.” Từ Thừa Vận nghe xong lại hơi tán thưởng mà quay lại, ông cười nhẹ rồi nói trái lòng mình: “Nhóc con, còn chưa phải mẹ vợ của con đâu, đã nói đỡ cho người ta rồi đấy à?” “Sớm muộn gì cũng thành mẹ vợ.” “Lại đây.” Từ Thừa Vận vẫy tay với Từ Úc: “Đánh ván cờ đã, nói bố nghe xem dì Lâm chia rẽ đôi uyên ương thế nào nào.” Từ Úc cười bất đắc dĩ rồi đi đến ngồi đối diện Từ Thừa Vận, cuối cùng nhận lấy hộp cờ ông đưa tới. Đêm Đông gió rền, sương mù lượn lờ, nhiệt độ ngoài và trong phòng chênh lệch nhau rất lớn. Cửa sổ trong suốt như đôi mắt bị phủ sương mờ, chia cách trời và đất thành hai ngưỡng riêng biệt. Quân cờ trắng đen chiếm mỗi bên của bàn cờ, sau đó lại vây chặt lấy nhau, rồi thế cờ cũng càng ngày càng quyết liệt. Từ Úc nói sơ qua tình hình chung với Từ Thừa Vận, ông lại chỉ đặt quân cờ màu trắng xuống rồi nói: “Bố muốn nghe ý kiến của con.” “Con đã nghĩ đến việc chuyển nghề, nhưng Tô An Hi không đồng ý.” Từ Úc đặt quân cờ màu đen xuống rồi nói tiếp: “Cho nên về lâu về dài thì nơi ở lại thành vấn đề lớn. Con muốn xin thuyên chuyển về Du Giang.” “Nên thuyên chuyển về từ sớm rồi.” Từ Thừa Vận cười một tiếng: “Mấy năm trước Du Giang bên này tìm con như thế, còn phải chạy tới tổng đội mời mà thằng nhóc con vẫn thờ ơ. Bây giờ con lại muốn về, coi như lại ê mặt đi nói khó với người ta.” Từ Úc nhìn thế cờ chung cuộc thì thấy Từ Thừa Vận lại chậm rãi đặt một quân cờ màu đen xuống làm đòn phản sát. “Vâng.” Anh vừa suy tính nước đi vừa cười: “Thế nên con mới về bàn bạc với bố.” “Nuôi con trai lớn rồi cũng tót theo vợ.” Từ Thừa Vận nhìn Từ Úc rồi cố tình cằn nhằn: “Bây giờ biết tìm bố rồi hả?” Từ Úc đặt quân cờ đen xuống: “Cái chính là xem bố có chịu giúp không ạ.” “Có giúp được không thì còn phải xem bản lĩnh của con.” Từ Thừa Vận hạ một nước định thắng thua, Từ Úc gật đầu cười: “Con thua.” “Mấy ngày trước có đánh cờ với em rể tương lai của con, tài đánh cờ cũng tốt như con vậy.” “Cận Thời Xuyên ạ?” Từ Úc vừa nhặt cờ trên bàn cờ vừa tò mò: “Lai Lai không nói chuyện này với con, bố vẫn phản đối từ đầu mà? Sao bây giờ lại đồng ý rồi?” “Em gái con thích lắm rồi, cộng thêm đứa nhỏ Cận Thời Xuyên này đúng là nhân tài khó gặp. Bố cũng đâu phải dì Lâm ngoan cố không đổi của con.” Từ Úc nghe xong thì ngước mắt nhìn Từ Thừa Vận: “Xem ra bố và con bé Từ Lai kia đã giải quyết hết khúc mắc rồi.” Tay bưng trà của Từ Thừa Vận khựng lại, sau đó ông lại cười nhàn nhạt: “Phải lập gia đình rồi, cũng nên thu bớt tính tình trẻ con lại.” “Lai Lai oán trách bố nhiều năm như thế, thật ra con thấy con bé có quyền được biết.” Từ Úc nói đến đây thì cũng phải thở dài. “Trong lòng em gái con thì mẹ hai đứa là người mẹ tốt nhất trên đời. Trên thực tế, sau khi mẹ sinh em con xong cũng cố gắng hết sức để trở thành một người mẹ, một người vợ hợp cách. Nhưng từ đầu đến cuối bà ấy vẫn không quên được bố ruột của con, một mặt khác lại thấy có lỗi với bố, bà ấy cũng đau khổ lắm.” Từ Thừa Vận nhấp một ngụm trà mà ngồi dưới quầng sáng dịu nhẹ như nghĩ về năm đó, ông nói với giọng không thể làm thế nào hơn: “Bố từng nghĩ không để mẹ con đi, nhưng thấy bà ấy tra tấn mình như thế lại sợ bà ấy xảy ra chuyện, vì thế chỉ có thể chọn buông tay.” “Con hiểu suy nghĩ của bố, bố sợ Lai Lai biết con bé không phải kết tinh tình yêu của hai người.” Từ Úc dừng một chút, bầu không khí lúc này khá nặng nề: “Bố có nghĩ có lẽ mẹ cũng yêu bố, nếu không thì sẽ không…” Nói đến đây, nụ cười của Từ Thừa Vận dần đắng chát, ông đưa tay cắt ngang: “Được rồi, nói cho cùng thì vẫn do bố ích kỉ, dù có thế nào cũng muốn giữ lại con và Lai Lai. Do bố hi vọng một ngày nào đó mẹ con hồi tâm chuyển ý về tìm bố, ai ngờ lại có trận động đất kia. Nếu biết kết cục như thế, bố nhất định sẽ không để mẹ con rời đi.” “Thiên tai hại người, thế sự vô thường, việc này không thể trách bố được.” Từ Úc nhìn Từ Thừa Vận rồi đột nhiên phát hiện những năm này bố mình đã già đi thật rồi. Anh đậy nắp hộp cờ lên rồi nói lời hòa hoãn bầu không khí: “Bây giờ thì tốt rồi, bố vừa có con rể lại có con dâu, hai năm nữa là được ôm cháu nội cháu ngoại thôi.” Từ Thừa Vận cũng thu lại cảm xúc mà hừ lạnh: “Con giải quyết mẹ vợ tương lai trước đi đã rồi lại tính.” … Từ Thừa Vận phải làm việc tiếp nên Từ Úc không dám quấy rầy nhiều nữa. Anh về phòng thay quần áo thì Tô An Hi gọi điện đến. Từ Úc cắn điếu thuốc trên miệng rồi đẩy cửa kính để ra ban công. Anh nửa dựa vào bên rìa vừa cảm nhận gió lạnh thổi tới từ phía sau, điện thoại vừa kết nối đã cười: “Nhớ anh à?” “Nhớ.” Tô An Hi ngồi xếp bằng trên giường, vừa chống cằm mà cười nói nhẹ nhàng. “Muốn gặp không?” Từ Úc hỏi. Tô An Hi nhìn cửa rồi than thở: “Mẹ em ngồi canh ở phòng khách, anh nghĩ em ra được không?” Từ Úc nghe xong thì xoay người dập thuốc trong gạt tàn. Anh cầm áo khoác và mở cửa xuống nhà, vừa đi còn vừa hỏi: “Cãi nhau với mẹ à?” “Anh bảo có phải người làm mẹ trên đời này đều cố chấp như thế không?” Tô An Hi nghĩ đã buồn bực. “Mẹ nhà khác thì anh không biết.” Từ Úc ra khỏi nhà, một tay vừa cầm áo khoác vừa nói: “Anh chỉ biết sức chiến đấu của mẹ vợ tương lai đúng là thuộc cấp sử thi.” Tô An Hi bị chọc cười: “Nhưng anh là đội trưởng đội đặc chiến vũ cảnh đấy, sức chiến đấu của anh cũng là cấp kỷ nguyên.” “Nhưng anh là đàn ông chân chính.” Từ Úc thấp giọng cười một tiếng: “Đối phó với mẹ em có phải không ổn lắm không?” “Ồ.” Tô An Hi thu lại ý cười rồi trịnh trọng nói: “Thế chúng ta đừng chống cự nữa, chia tay đi, đàn ông chân chính!” Tô An Hi nói xong thì đầu bên kia không còn tiếng gì nữa nhưng vẫn không tắt máy, lúc này cô chỉ nghe được tiếng va chạm mơ hồ không rõ từ bên kia mà thôi. “A lô, Từ Úc?” “A lô, a lô…” Sau đó đầu bên kia bỗng truyền đến giọng trầm thấp của Từ Úc: “Dám nói chia tay trước mặt anh hả?” Tô An Hi nhịn cười nhưng khóe miệng ngày càng cong hơn, cô còn phối hợp gật đầu: “Dám, năm đó nói chia tay đúng là không sai.” Cô vừa dứt lời, cửa kính ở ban công phòng ngủ đã vang lên tiếng gõ, trong điện thoại lại là lời ít ý nhiều của Từ Úc: “Mở cửa.” Tô An Hi nghe xong thì đứng dậy cầm điện thoại ra mở cửa sổ. Lúc này đập vào mắt cô là khuôn mặt anh tuấn nửa ẩn ánh sáng mơ hồ ánh ra từ phòng ngủ. Đôi mắt tĩnh mịch hơn sương mù ban đêm kia đang nhìn cô chăm chú, đôi môi mỏng của anh cũng hơi cong lên với vẻ vô lại mà thản nhiên. Tay phải của anh cầm điện thoại đặt bên tai, người thẳng tắp như bước trên mây mà đến, tiếp đó chất giọng lười biếng ngấm hơi đêm chầm chậm truyền vào tai cô. “Nào, nói lại lần nữa trước mặt anh xem.”