Biên tập: BộtLúc Từ Úc ôm Tô An Hi vào phòng ngủ thì một đầu ngón tay cô cũng không muốn cử động nữa, tất năng lượng trong cơ thể cô cũng đã bị người đàn ông này hút khô chứ không chừa lại chút nào. Trong đầu cô lúc này có một giọng nói lặp đi lặp lại: Tự tạo nghiệt không thể sống. Đúng vậy, đáng lẽ cô không nên chủ động nói làm một lần nữa, Mất trí rồi, đúng là mất trí rồi. Sau khi lưng được tiếp xúc với mặt giường mềm mại, cô mau chóng dùng phần sức nhỏ nhoi còn lại túm lấy chăn rồi bọc mình vào, sau đó bên tai cô đã vang lên tiếng cười khẽ đầy bất đắc dĩ của đàn ông. Cô không muốn nói chuyện, cười đi cười đi, anh muốn cười sao thì cười. Từ Úc chỉnh lại gối đầu cho Tô An Hi thêm lần nữa, từng sợi tóc đã khô từ lâu của cô mau chóng lọt qua kẽ hở của ngón tay anh mà rơi xuống gối đầu sạch sẽ. Anh đưa tay chỉnh lại chăn, sau đó cúi đầu tiến đến trước mặt Tô An Hi khiến hơi nóng phả vào mặt cô vừa ấm áp vừa ngứa ngáy, tiếp đến là tiếng nói trầm thấp mà dịu dàng giống như dỗ trẻ con. “Uống cốc sữa đã rồi ngủ tiếp.” “…” Tô An Hi nằm im không nhúc nhích, lúc này cô đã thành cái xác không hồn, ngay cả sức để hừ một hơi cũng không có. Một lúc sau, hơi thở đàn ông bên người cô đã rời ra xa một chút. Tô An Hi từ từ mở mắt liếc nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, sau khi trông thấy mấy con số AM 3:25 trên đồng hồ điện tử thì hơi giật mình. Cô nhắm mắt lại, trong lòng thầm oán thán: Chỉ còn mấy tiếng để ngủ nữa thôi. Nghĩ tới đây, cô mau chóng thôi miên chính mình, ngủ mau ngủ mau. Mẹ nó, không ngủ được. Từ Úc hâm nóng sữa rồi bê cốc đến, anh đi đến bên giường rồi đặt cốc sữa lên tủ đầu giường và gọi Tô An Hi. Trong căn phòng ấm áp ấy, tiếng nói của anh cũng trầm ấm như mặt trời mới mọc phía trời Đông. “Ngoan, uống sữa cho dễ ngủ.” Tô An Hi lắc đầu rồi vẫn nhắm mắt mà lầm bầm: “Không muốn uống.” “Nghe lời.” Từ Úc đưa tay sờ nhẹ lên gò má hồng nhuận của cô. Tô An Hi lẩm bẩm rồi cau mày nhẹ, cô tiếp tục lắc đầu, mặt còn hơi hờn dỗi. Từ Úc cười bất đắc dĩ rồi đưa tay bê cốc sữa đến, anh nhấp thử một ngụm rồi hạ cốc xuống. Sau đó anh nghiêng người, ngón cái tay phải và ngón trỏ vừa vuốt mặt Tô An Hi vừa hơi dùng sức khiến đôi môi đỏ của cô mở ra, tiếp đến anh cúi đầu hôn lên và đưa sữa trong miệng mình vào miệng của cô. Tô An Hi hoàn toàn không ngờ Từ Úc vì thực hiện được mục đích mà sẽ làm như vậy. Cô đã mở bừng mắt ra sau khi anh vuốt mặt mình rồi, nhưng tiếp đó khi cảm nhận được dòng sữa ấm chảy vào miệng mình thì cũng bất giác nuốt xuống. Sau khi bón một ngụm sữa này xong, Từ Úc buông Tô An Hi ra rồi còn tiện thể liếm sữa đọng lại trên khóe miệng cô. Anh cười xấu xa khi đối mặt với đôi con ngươi kinh ngạc của cô, sau đó lại vừa nhìn cô vừa tiếp tục đưa tay cầm cốc lên gần miệng mình. Lúc này không biết Tô An Hi lấy đâu ra sức mà vươn tay chặn tay anh lại, cô sợ cho uống thêm lần nữa thì lại khơi lên ngọn lửa trong anh mất. “Em tự uống.” Cô không chờ được nữa. “Anh thấy uống như thế ngon lắm mà.” Từ Úc hơi nhướng đầu lông mày anh tuấn, giọng nói ra lại trầm thấp mà cực kỳ gợi cảm. Tô An Hi vừa cười lấy lòng vừa kéo cổ tay của Từ Úc lại, một tay khác trong chăn lại thầm đỡ eo để ngồi dậy, sau đó cô cầm lấy cốc sữa trong tay Từ Úc mà uống ừng ực một hơi cạn sạch. Từ Úc thong dong nhìn một loạt hành động của Tô An Hi, sau khi uống xong cô còn liếm môi khiến vòng sữa trắng cũng theo đầu lưỡi mà biến mất. Anh nhận lại cốc rồi để lên tủ đầu giường, sau đó tiện tay lấy mấy tờ khăn giấy lau miệng cho cô, sau khi làm xong anh mới nói: “Được rồi, ngủ đi.” “8 giờ em vào làm rồi, nhớ gọi em.” Tô An Hi nghĩ mình không dậy nổi nên chỉ có thể dựa vào vị đội trưởng Từ tác phong quy củ này thôi. “Được.” Từ Úc hầu hạ đại bảo bối của mình nằm xuống xong thì mới tắt đèn, sau đó anh đi sang một bên khác rồi lên giường. Tô An Hi cảm giác được nửa bên giường còn lại lõm xuống, chăn đắp trên người cũng bị xốc lên, mà cánh tay của người đàn ông đã luồn qua gáy cô. Từ Úc còn tiện tay vuốt lại tóc cho Tô An Hi, một cánh tay còn lại đặt lên eo cô, cả người anh cũng dán vào phía sau khiến cô có cảm giác an toàn cực độ. Tô An Hi lập tức xoay người rồi tiến vào lồng ngực rộng lớn kia. Cô đưa tay ôm anh và cảm nhận được cánh tay ai đó chậm rãi siết chặt lại. Cô cong môi cười rồi ngẩng đầu nhìn anh, đây quả thật là một gương mặt hoàn mỹ không tì vết biết bao. “Còn chưa định ngủ à?” Từ Úc rũ mắt nhìn ánh mắt dịu dàng của cô rồi thấp giọng hỏi. Tô An Hi đưa tay ra, ngón trỏ như vô tình lại cố ý chạm nhẹ vào cằm anh: “Không có em thì anh giải quyết thế nào?” Cô nghĩ đàn ông mà, dù có là người thanh tâm quả dục tới đâu thì cũng có nhu cầu sinh lý. Mà chưa nói đến quân nhân như anh, có thân thể cường kiện như sắt như thép thì lại càng mãnh liệt trong phương diện này. “Xem phim? Đọc truyện? Hay là có cách xử lý khác?” Tô An Hi thấy Từ Úc không trả lời thì ngẩng đầu nhìn anh. Từ Úc cười nặng nề một tiếng, sau đó lại dò xét cô: “Em nghĩ cả ngày bọn anh chỉ biết nghĩ đến mấy chuyện này thôi đấy à?” Tô An Hi nhớ lại sức chiến đấu của Từ Úc thì có đánh chết cô cũng không tin anh chưa từng nghĩ đến chuyện này: “Không tin, chắc chắn anh đã trông thấy không ít, nên…” Mới thành thạo như thế. “Tô An Hi, có phải em quên trước đây chúng ta suýt nữa đã làm rồi không? Lúc đó đã trông thấy rồi, cần gì phải chờ đến sau này nữa?” “Vậy mấy năm tham gia quân ngũ này anh không có nhu cầu sinh lý à?” “Có.” Từ Úc thở dài, anh đưa tay vuốt tóc Tô An Hi: “Hút điếu thuốc, dội nước lạnh là lại bình thường.” “Đơn giản thế thôi á?” Tô An Hi chớp mắt nhìn anh. Anh cười rồi giải thích: “Huấn luyện cường độ lớn rồi làm các loại nhiệm vụ nên hao sức ở đó hết rồi, cũng tự nhiên ít nghĩ đến những chuyện này, thỉnh thoảng nếu có thì sẽ tự giải quyết.” Lời này là thật, cường độ huấn luyện của đội đặc chiến bọn họ rất lớn. Từng người đàn ông độc thân ngày nào cũng mệt mỏi như trâu cày bừa, sau đó đâu còn tâm tư và khí lực nào khác nữa. Có điều nhiều năm như thế thì cũng trở thành những người đàn ông trưởng thành cả rồi, khi không huấn luyện hoặc làm nhiệm vụ thì vẫn sẽ có nhu cầu sinh lý. Từ Úc không biết những người khác thế nào, nhưng nếu là anh thì bình thường sẽ hút vài điếu thuốc, còn không được nữa thì tắm nước lạnh. Cũng vì chưa thật sự chạm vào phụ nữ, chưa chân thật trải nghiệm nên vẫn dễ giải quyết hơn. “Nhiều năm như thế không mơ thấy em à?” Không biết Tô An Hi nhớ ra chuyện gì rồi chợt bật cười: “Em mơ thấy anh đấy, mơ thấy hồi cả hai còn nhỏ.” “Có mơ thấy, mơ thấy rất nhiều, mà tất cả đều là em.” Từ Úc nhìn Tô An Hi chăm chú bằng đôi mắt sâu như biển khiến người ta muốn trầm luân vào thật sâu. Ngón tay anh xuyên qua lọn tóc rồi trượt tới vuốt ve đầu vai trần của cô: “Trước đây cũng như bây giờ.” Tô An Hi nghe xong đã hiểu, cô mím môi rồi thầm cười một tiếng, chỉ sợ tiếp tục trò chuyện sẽ lại dẫn đến một vòng kịch chiến tiếp theo. Thế là Tô An Hi bắt đầu bỏ gánh giữa đường, cô thu tay lại và đặt trên ngực anh mà không sờ tới sờ lui nữa, đầu cũng chôn ở hõm vai anh rồi lí nhí: “Em buồn ngủ rồi.” “Ngủ đi, sáng mai gọi em.” “Vâng.” Từ Úc cúi đầu hôn lên trán Tô An Hi, trong lòng cũng tràn ngập cảm giác thỏa mãn. Cũng như lời anh vừa nói vậy, đã từng có lúc anh lặp đi lặp lại giấc mơ này trong đêm, khi tỉnh dậy toàn thân sẽ khô nóng, dục vọng cũng vì thế mà bất giác thức tỉnh. Những lúc ấy anh sẽ từ từ nhắm hai mắt rồi vừa nhớ lại dư vị có cô trong giấc mơ mà đưa tay giải quyết. Sau đó anh sẽ đứng dậy hút điếu thuốc bên cửa sổ rồi bình tĩnh nhìn cảnh núi xanh mờ mịt nơi xa mà tự cười giễu một tiếng. Lúc ấy anh chỉ coi đó là một giấc mộng của đời này thôi, vậy mà không ngờ cuối cùng giấc mộng ôm ôn hương nhuyễn ngọc của anh đã trở thành sự thật rồi. Hơi thở nhàn nhạt của cô phả vào cổ Từ Úc, anh cũng siết chặt hai tay rồi rũ mắt đầy nhu tình nhìn cô gái đã an tâm ngủ thiếp đi. Sau rồi anh cũng tì cằm trên đỉnh đầu cô rồi khép hai mắt lại. … Sáng hôm sau, Từ Úc không còn cách nào khác để gọi Tô An Hi dậy nữa. Từ lúc anh tỉnh cho đến khi làm bữa sáng đã gọi tới tới lui lui những năm lần mà cô gái trên giường vẫn ngủ say sưa đến thế. Giờ đã là 7 rưỡi, mà năm lần trước dịu dàng hôn chào buổi sáng cũng hôn rồi, bất đắc dĩ ôm chào buổi sáng cũng ôm rồi, thế nhưng vẫn hoàn toàn vô dụng. Từ Úc dựa vào cửa phòng, sau đó quyết định xử trí như lúc huấn luyện lính mới. “Tô An Hi, anh đếm đến 3, nếu còn không dậy nữa, anh sẽ tới đấy.” Giọng anh vang lên một câu hai nghĩa. Thật ra Tô An Hi đã tỉnh được một nửa rồi, nhưng toàn thân đau nhức khiến cô vẫn nhắm mắt không màng. Mà sau khi nghe thấy lời cảnh cáo này của Từ Úc thì tuyến thần kinh của cô lại mau chóng trở nên căng thẳng. Từ Úc thấy người trên giường vẫn không động đậy nên bắt đầu đếm: “1, 2… 3…” Vứt dứt lời, một cái gối đã bay vèo đến chỗ anh. Có điều anh nhanh tay lẹ mắt nên bắt được, lúc bỏ xuống thì đã đối diện với ánh mắt như đao của cô gái đang để trần đầu vai ngồi trên giường kia. “Bác sĩ Tô, báo cho em biết, trừ thời gian đi lại thì em còn chưa đến 20 phút để đánh răng rửa mặt.” Từ Úc thả gối lại trên giường rồi ngồi xuống phía chân cô, sau đó vừa cười nhàn nhạt vừa nói. Tô An Hi quay ra nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, sau đó cô gãi gãi tóc mà tìm quần áo khắp nơi. Nhưng rất nhanh sau đó cô chợt nhớ ra quần áo hôm qua đã bị người đàn ông này xé gần hết rồi, vì thế cô đưa tay vỗ lên vai Từ Úc. “Nhìn gì nữa, lấy quần áo cho em đi.” Từ Úc đứng dậy đi mở tủ quần áo, anh kéo ngăn kéo ra rồi đưa tay cầm một bộ đồ lót mà nhìn đi nhìn lại: “Màu đen viền ren à? Anh thích cái này.” Sau đó một cái gối đã đánh thẳng vào lưng anh, tiếp đến là giọng nghiến răng nghiến lợi của cô: “Đồ lưu manh.” … Tô An Hi đánh răng rửa mặt xong thì thay quần áo và lê dép đi trong nhà ra ngoài. Từ Úc dọn bữa sáng lên bàn, tiếp đó hai người họ phải dùng tác phong quân nhân ăn cơm không nói chuyện để nhanh chóng giải quyết bữa sáng rồi vội vã ra cửa. Từ Úc đưa Tô An Hi đến cổng bệnh viện vũ cảnh, lúc đứng ở cửa khoa cấp cứu anh buông tay cô để nhìn đồng hồ, sau đó cong môi cười: “Còn hai phút.” “Hôm nay anh làm gì?” Tô An Hi nhìn Từ Úc rồi hỏi thử. “Chờ em tan làm.” Từ Úc đưa lưng về phía đầu gió mà đối mặt với Tô An Hi, cũng vì thế mà cản được từng cơn gió lạnh trong dịp Giáng Sinh này giúp cô. Dù anh chỉ đứng đó thôi nhưng những người đi tới đi lui ở đây vẫn không rời mắt được khỏi người đàn ông đẹp trai này. Họ vừa đi vừa nhìn nên suýt chút nữa còn đâm cả vào người đối diện. Quầy đón tiếp của bệnh viện lúc đầu còn thong thả giờ cũng đã sôi trào. Một y tá nhỏ không rõ tình hình vừa đi làm đã thấy bác sĩ Tô đi làm cùng một người đàn ông nên không kịp chờ mà buôn chuyện ngay tại quầy. “Bác sĩ Tô có bạn trai rồi à?” “Không biết, sao vậy?” “Tôi vừa thấy bác sĩ Tô tay trong tay với một anh siêu đẹp trai chân siêu dài.” “Nhìn nhầm đấy à? Bác sĩ Tô miễn dịch với đàn ông mà?” “Thật mà, không tin thì lát nữa cô hỏi bác sĩ Tô mà xem.” “Hỏi tôi đây này!” Y tá Tiểu Vương cầm giấy chẩn bệnh rồi để lên bàn, sau đó ra vẻ bà đây biết hết mười mươi. Hai y tá vội nhìn y tá Tiểu Vương: “Cô biết à?” “Đương nhiên, trông thế mà tôi là nhân chứng đó.” Y tá Tiểu Vương đắc ý, trên mặt cũng khó kiềm được vẻ buôn chuyện. Sau đó cô ấy để hẳn hai tay lên quầy đón tiếp mà chuẩn bị diễn thuyết: “Các cô không biết đâu, chuyện kinh thiên động địa này á…” “Ồ, sáng ra y tá Vương đã bình luận sách à?” Sau lưng cô ấy là giọng du dương của Tô An Hi. Y tá Tiểu Vương xoay người cười hì hì rồi vẫy tay: “Chào buổi sáng, bác sĩ Tô.” Tô An Hi vẫn tươi cười, mà vẻ tươi cười này lại khiến cả mấy cô y tá sợ hãi: “Y tá trưởng đâu rồi? Để tôi tâm sự với y tá trưởng của các cô một chút.” Cô nói xong thì cũng nhẹ nhàng rời đi, mà hai y tá còn lại hơi chột dạ nên ra hiệu cho y tá Tiểu Vương đuổi theo. Y tá Tiểu vương cười ha ha rồi co chân đuổi theo: “Bác sĩ Tô, Giáng Sinh vui vẻ!” Hết chương 55.