Biên tập: BộtBuổi chiều, nhóm nhân viên y tế của đội điều trị thu dọn đồ dùng cá nhân rồi cho lên xe, chuẩn bị trở về. Dưới ánh mặt trời vàng óng là dòng người nhốn nháo nối đuôi nhau, trông họ có vẻ bận rộn nhưng mặt người nào người nấy đều mang nụ cười thả lỏng rõ rệt. Những chật vật, khổ sở, nặng về và căng thẳng của vài ngày trước đều đã qua đi. Mặt trời vẫn sẽ mọc như thường lệ, bốn mùa vẫn sẽ tiếp nối tuần hoàn như cũ, ngay cả thôn Bát Giác gặp thiên tai nghiêm trọng nhất cũng sẽ được trùng tu tốt hơn. Tai vạ chỉ có thể tạm thời cướp đi sự tươi đẹp trước mắt, mà không thể cướp đi sự đội ơn của lòng người trên mảnh đất này. Viện phó Trương và lãnh đạo bệnh viện huyện vừa nói vừa đi ra ngoài, họ nói rất nhiều rất nhiều, tất cả đều là để cảm tạ tình nghĩa của mọi người. Mà Tô An Hi và bác sĩ Bảo ở bên kia cũng đang chìm trong trạng thái tạm biệt. “Chuyện chôn chung của bà cụ và con gái bà ấy phải phiền bác sĩ Bảo rồi.” Tô An Hi mỉm cười lễ phép, đôi mắt trong veo của cô lóe lên ánh nước. Khuôn mặt xinh đẹp ấy của Tô An Hi cũng khiến người đi qua cũng không nhịn được mà quay lại rồi nhìn tới không dời mắt. Bác sĩ Bảo gật đầu nhẹ, anh ấy rất tán thưởng bác sĩ Tô xinh đẹp, tài giỏi lại hiền lành này, vì thế chắc chắn sẽ không khước từ lời nhờ vả của cô: “Yên tâm đi, việc này thuộc trách nhiệm của tôi rồi.” “Cảm ơn.” Nụ cười của Tô An Hi thêm sâu, cô chủ động đưa tay ra thể hiện sự cảm kích. “Không cần khách khí thế đâu, tôi nhất định không thể lạc hậu trong chuyện lấy việc giúp người làm niềm vui này được.” Bác sĩ Bảo cũng vươn tay bắt lấy tay cô, sau đó lắc nhẹ giữa không trung một chút. Sau lúc này, cả hai mới đồng thời buông ra. “Tô An Hi, lên xe thôi.” Nhóm nhân viên y tế dưới bậc thang đang lần lượt lên xe. Liêu Chí Bình đứng ở cửa xe cũng phất tay ra hiệu với Tô An Hi. Tô An Hi xua xua tay với Liêu Chí Bình, sau đó nhìn về phía bác sĩ Bảo: “Sau này anh có thời gian đến Du Giang, nhớ phải liên hệ với tôi nhé.” “Được, hẹn thế nhé.” Bác sĩ Bảo gật đầu mỉm cười. “Tôi đi đây.” Tô An Hi giật giật ba lô trên vai rồi bước đi. Bác sĩ Bảo gật đầu: “Nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe.” Tô An Hi vừa đi đến bên cạnh Liêu Chí Bình đã bị anh ta lấy cùi chỏ chọc chọc vào người, sau đó còn hớn hở mà cười đến quái gở: “Lại làm tổn thương trái tim một người đàn ông nữa rồi à?” “Có bệnh thì đi khám đi!” Tô An Hi liếc Liêu Chí Bình: “Tôi và bác sĩ Bảo chỉ là đồng nghiệp, có mỗi cậu ngày đêm hóng hớt thôi.” Liêu Chí Bình cười ha ha: “Được được, tôi hóng hớt, thế Từ Úc của cậu đâu rồi? Sao không thấy đâu?” Tô An Hi cũng cười ha ha, sau đó quăng ba lô lên xe rồi hỏi: “Nhà cậu ở bờ biển (1) à?” (1) Ở bờ biển: nhiều chuyện Liêu Chí Bình “ơ” một tiếng, lời này chẳng phải lời lúc trước anh ta nói với cô à? Ha, ý chí trả thù mạnh mẽ lắm, còn trả lại nguyên cả câu cho anh ta nữa chứ. Lại nói đến Từ Úc, thật ra lúc quay về, anh nói muốn lên chỗ công an huyện một lát nên bảo cô chờ anh về. Mà giờ đã là lúc nào rồi, sao anh còn chưa về? Viện phó Trương đi đến, ông nhìn bốn phía mà không thấy Từ Úc đâu nên hỏi Tô An Hi: “Tiểu Tô, chú tưởng đội trưởng Từ sẽ đi với chúng ta? Sao không thấy người đâu.” “Cháu gọi điện hỏi thử xem.” Tô An Hi nói xong thì sờ điện thoại. Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, bỗng nhiên có một chiếc xe Jeep màu xanh bộ đội lái tới rồi vững vàng đỗ vào khu đất trống. Chiếc xe đi tới nên khơi lên một lớp bụi mù khiến mọi người bất giác quay đầu nhìn sang. Cửa ghế lái bị đẩy ra dưới ánh sáng và lớp bụi đất tung bay. Sau khi lớp bụi đất tan đi, ánh nắng vẫn chiếu xuống như cũ, mà đập vào mắt mọi người là đôi giày thể thao màu trắng, sau đó là quần bò bao lấy đôi chân dài đáp xuống dưới đất. Cuối cùng, cửa xe bị đóng lại “ầm” một tiếng. Lúc này dáng vẻ của người đàn ông anh tuấn mới xuất hiện hoàn chỉnh trước mắt mọi người. Anh nện bước chân thẳng tắp xuống đất rồi chậm rãi đi tới chỗ họ dưới cái nắng gay gắt. Bên tai Tô An Hi là giọng nói không khống chế nổi vẻ si mê của mấy người y tá Tiểu Vương: “Woa, đẹp trai quá đi mất…” Liêu Chí Bình đưa tay ấn đầu đang nhô ra y tá Tiểu Vương vào, sau đó liếc nhìn Tô An Hi đang cười bình tĩnh rồi nói với bọn họ: “Người “woa” cũng không phải các cô đâu.” Y tá tiểu Vương lại ló đầu ra rồi chỉ vào giày thể thao trên chân Tô An Hi, sau đó than khóc: “Bác sĩ Tô, cô và đội trưởng Từ làm lành xong đã thể hiện rồi nhé. Hai người còn mặc đồ đôi ngược cẩu nữa, quá đáng lắm.” Hai y tá khác nghe xong cũng gật đầu tán thành. Thật ra Tô An Hi và Từ Úc cũng không để ý việc mặc thành thế này. Lúc trước họ cũng vì muốn ăn ngon miệng mà thôi, không ngờ lại thành ra mặc đồ đôi. Lúc mua bộ quần áo này thì được tặng thêm đôi giày thể thao khá tốt nên họ không nghĩ gì mà thay luôn. Bây giờ y tá Tiểu Vương nhắc tới, thì hình như đúng là giống thế thật. Viện phó Trương nghe được tiếng oán thán váng trời của y tá Tiểu Vương thì đi qua nhìn hai người trong cuộc một chút, lúc này ông mới nở nụ cười mập mờ rồi trêu ghẹo họ. “Ừm, người nhà này của cháu cũng không tệ.” Tô An Hi dở khóc dở cười khi thấy người trước nay nghiêm túc như viện phó Trương mà cũng bắt đầu trêu chọc người khác. “Viện phó Trương, sao chú cũng nói bừa giống mấy cô ấy vậy?” Từ Úc đi tới cạnh chỗ mấy người họ, anh chào viện phó Trương trước, sau đó mau chóng nhận ra tình hình ở đây rồi còn hào phóng nói: “Vết thương của bác sĩ Tô vẫn chưa ổn, để cô ấy ngồi xe của tôi cho rộng rãi.” Khóe miệng Tô An Hi thầm giật giật, lí do xằng bậy thế này mà họ tin được mới lạ đó. Nhưng không ngờ viện phó Trương lại tin thật mà nói với Từ Úc: “Được được được, bác sĩ Tô của chúng tôi hỗ trợ các cậu bắt người nên mới bị thương, cũng nên làm vậy.” Liêu Chí Bình nghẹn cười tới sắp nổ tung, hốc mắt anh ta chất chứa ý cười như sắp trào ra ngoài. Từ Úc thong dong gật đầu tán thành, sau đó anh nhìn Liêu Chí Bình: “Bác sĩ Liêu có ngồi cùng bọn tôi không?” “Không đâu.” Liêu Chí Bình từ chối như chém đinh chặt sắt, sau đó thầm oán hận trong lòng: Hai người không chê tôi vướng víu, tôi còn ngứa mắt hai người đó? Có chết tôi cũng không nhìn hai người ân ân ái ái đâu. Tô An Hi nhìn viện phó Trương rồi định mời ông ấy lên xe, nhưng cô còn chưa nói đã bị viện phó Trương đưa tay ngăn lại. “Thôi khỏi, chú không quen ngồi xe Jeep.” Tô An Hi chỉ biết ngẩn người, cái cớ này cũng khiên cưỡng quá đi mất. Viện phó Trương nói xong thì cười cười rồi xoay người rời đi. Liêu Chí Bình nghiêng người kéo ba lô của Tô An Hi ra rồi nhét vào trong tay cô, sau đó còn nói với vẻ ghét bỏ: “Định chờ tới lúc mặt trời xuống núi mới về chắc?” Viện phó Trương bên kia cũng đang hô hào mọi người lên xe để chuẩn bị lên đường. Từ Úc chậm rãi vươn tay xách ba lô trong ngực Tô An Hi qua, sau đó cố ý nói với cô: “Đi thôi!” Tô An Hi cũng nhẹ nhàng gật đầu rồi mỉm cười với Từ Úc: “Đi thôi!” Liêu Chí Bình nhìn hai bóng người một cao một thấp đang đi về phía xe Jeep, cả hai đều mặc áo phông, quần bò, đi giày thể thao, muốn bao nhiêu thanh xuân đều có bấy nhiêu thanh xuân. Bỗng nhiên giữa lúc đó, hình tượng trước mắt Liêu Chí Bình lại như đường hầm của cỗ máy thời gian mà trở về năm lớp 12 kia. Khi đó cũng có ánh sáng mặt trời chói lọi thế này, hai người mặc đồng phục giẫm lên bóng nắng dưới cây ngô đồng, bọn họ trêu chọc lẫn nhau rồi cười cười nói nói. Hình ảnh ấy xinh đẹp như một bức tranh vậy. Khi đó trong đầu anh ta sẽ nảy ra một cụm từ —— Một cặp trời sinh. Liêu Chí Bình thầm thở dài rồi nở nụ cười nhu hòa. Tô An Hi, cuối cùng cậu cũng chờ được tình yêu của mình rồi. Chúc mừng cậu, quanh đi quẩn lại vẫn là anh ấy. Trong lúc Liêu Chí Bình đang suy nghĩ miên man, y tá Tiểu Vương đã xách túi xuống định chạy theo Từ Úc và Tô An Hi. Liêu Chí Bình tóm lấy cô ấy rồi hỏi: “Cô đi đâu đó?” Y tá tiểu Vương cười hì hì: “Mọi người đều không đi thì để tôi sang ngồi xe đội trưởng Từ.” “Cô bị thương à?” Liêu Chí Bình dò xét cô ấy. Y tá Tiểu Vương gật đầu: “Đúng vậy.” Liêu Chí Bình nhìn trên dưới: “Chỗ nào nào? Để tôi xem thử.” Y tá Tiểu Vương chỉ tim mình rồi tội nghiệp nói: “Tim này, tim vỡ thành trăm mảnh rồi.” Liêu Chí Bình nghe xong thì không nhịn được mà nở nụ cười. Anh ta lườm y tá Tiểu Vương rồi tóm cô ấy vào trong xe, sau đó vừa kéo cửa vừa nói: “Bệnh của cô là bệnh nan y, không chữa nổi đâu.” Sau đó cả xe mau chóng vang lên một tràng cười. … Từ Úc ném ba lô của Tô An Hi vào ghế sau, lúc anh chuẩn bị  đóng cửa thì thấy Tô An Hi kéo cửa ghế lái ra rồi đi lên. Anh bĩnh tĩnh gại mũi một chút, sau đó trở tay đóng cửa ghế sau. Lúc này anh mới mở cửa ghế phó lái rồi ngồi lên trên. “Tới đường núi đổi thành anh lái.” Từ Úc vừa cài dây an toàn vừa dặn dò Tô An Hi. “Sao, không tin khả năng lái xe của em à?” Tô An Hi đã cài dây an toàn vào từ lâu rồi, lúc này cô đang nghiêng đầu nhìn Từ Úc với vẻ khiêu khích. Từ Úc để khuỷu tay phải tì lên khung cửa xe, sau đó anh cũng không trả lời mà nghiêng đầu cười như không cười mà nhìn Tô An Hi. Mấy giây sau, anh nhấn mở dây an toàn nhanh như chớp rồi chồm người qua. Tô An Hi bị giật mình nên rụt lại phía sau theo phản xạ có điều kiện. Quả nhiên, lúc sau bên tai cô đã vang lên tiếng cười trầm thấp của đàn ông. Anh duỗi cánh tay dài ra rồi linh hoạt kéo tấm chắn nắng xuống, cũng vì thế mà một phần ánh nắng bị che lại. Từ Úc cũng không vội ngồi lại chỗ của mình mà lúc này anh cười khẽ rồi nói một câu hai nghĩa: “Kỹ thuật lái xe ấy à, phải thử mới biết có được hay không.” (2) Nếu tớ không nhầm thì cái vụ lái xe này còn một nghĩa bóng là chuyện giường chiếu.  Tư thế, biểu cảm và giọng điệu này khiến Tô An Hi chỉ cần một giây đã hiểu ý nghĩa trong lời nói của anh. Tô An Hi bỗng thấy tai mình nóng lên, vì thế cô đẩy anh ra, giọng nói cũng mang theo mệnh lệnh: “Ngồi xuống, thắt dây an toàn vào.” Từ Úc nhìn cô gái đang buộc tóc đuôi ngựa nên không thể che nổi vành tai đỏ lựng thì ý cười càng sâu. Cuối cùng, anh vẫn nghe lời trở lại chỗ của mình, thắt chặt dây an toàn, kéo tấm chắn nắng rồi bình tĩnh nhìn Tô An Hi quen tay nổ máy, lên số, đạp ga rồi về số. Ồ, vẫn còn ổn định lắm. Hết chương 36.