Biên tập: BộtTất thảy giống như cách một đời không chân thực, vậy mà một câu “Làm hòa đi” cách đây như ngàn năm lại tới một cách bất ngờ, nhưng chính câu nói ấy cũng tri âm tri kỉ lại rõ ràng, tự nhiên như vậy. Cảm giác này như thể không phải bọn họ tách ra 9 năm, mà chỉ là một quãng thời gian khó chịu của năm đó mà thôi. Thế nhưng dấu vết tháng năm không lừa được người, bọn họ đứng trước mắt nhau lúc này là chân thực, và cũng là những người đã bôn ba nhiều năm. Thứ ánh lên trong mắt bọn họ không còn là thận trọng thăm dò nữa, mà là chân tình quang minh chính đại và thật lòng. Có lẽ những người xung quanh sẽ thấy bọn họ xa cách 9 năm mà vẫn còn được như lúc trước là rất hoang đường, nhưng chính hai người lại hiểu rõ rằng họ chưa từng buông bỏ đoạn tình cảm này xuống. Không những thế, tình cảm ấy trong mấy ngày này càng nồng đậm mà chân thành. Chúng cũng giống như những hũ rượu ủ lâu năm, càng để lâu lại càng đậm đà. Âm cuối của chữ “được” mà Tô An Hi nói ra còn chưa gãy gọn, thì cô đã bị Từ Úc đỡ gáy rồi chuẩn xác chiếm lấy bờ môi. Cô sửng sốt hai giây mới kịp phản ứng lại, sau khi cong môi cười một tiếng thì cũng bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh. Trên cơ thể người đàn ông còn vương mùi khói thuốc nhàn nhạt và hương vị mát lạnh chỉ thuộc về anh. Dù anh dùng sức không lớn nhưng vẫn cố định cô thật chặt, hai cánh môi hình cung hoàn mỹ trằn trọc lẫn nhau, hơi thở vẩn vít cũng dần nóng lên. Không phải chỉ là hôn lướt qua rồi dừng lại, mà đây là khát vọng của nam nữ trưởng thành. Đầu lưỡi anh vừa đặt lên môi Tô An Hi, cô đã chủ động hé miệng mời anh tiến vào. Hai đầu lưỡi linh hoạt xoắn chặt lấy nhau cực kỳ ăn ý. Hương thơm dịu nhẹ của quýt trộn lẫn với vị khói thuốc trong miệng anh rồi nhiễm cả vào nhiệt độ không khí, cả độ ẩm và mật độ… Một tay khác của anh trượt vào sau lưng áo của Tô An Hi. Từng dấu tay thô ráp quyến luyến quên lối trên tầng da thịt non mềm của cô. Anh cảm nhận được cô đột nhiên nổi da gà vì giật mình thì cong môi cười thành tiếng. Tô An Hi bị Từ Úc làm cho toàn thân ngứa ngáy, cô không chịu nhún nhường mà đưa tay chạm vào mái tóc ngắn của anh. Cảm nhận được xúc cảm vừa ngắn lại vừa cứng kia, cô hơi tách khỏi anh, sau đó nhẹ nhàng thở dốc qua khe hở nhỏ giữa môi hai người: “Cứng tay quá.” Từ Úc hơi tách ra rồi kéo tay Tô An Hi xuống, sau đó ấn chặt cô vào cổ mình, một tay khác lại luôn vào trong áo cô. Anh cười lưu manh nhìn cô, sau đó định cúi đầu tiếp tục ngậm môi cô thì Tô An Hi lại lùi ra sau nên hôn hụt. “Không muốn?” Tiếng nói của Từ Úc khàn khàn mà trầm đục, như thể sợ quấy rầy màn đêm đẹp đẽ này. Tô An Hi quan sát kĩ Từ Úc, khuôn mặt anh đã nhiễm một tầng dục vọng. Giờ đây anh đã trở thành một người đàn ông thực thụ mà trưởng thành rồi. Anh động tình, anh muốn. Dục vọng của anh cũng trắng trợn như vậy, thậm chí còn trần trụi đến mức khiến cô phải ngượng ngùng. Cô cắn môi cười rồi hỏi: “Đêm nay anh không đi à?” Từ Úc đưa tay véo cằm Tô An Hi rồi thấp giọng hỏi lại: “Nhớ anh lắm hả?” “Không phải ý đó.” Dưới ánh đèn chân không, gương mặt của Tô An Hi càng lộ vẻ hồng nhuận. Cô nhẹ nhàng chớp mắt như phản xạ có điều kiện, bóng lông mi chiếu lên da thịt cũng sinh động như thật. Cô nói: “Sợ lỡ việc của anh.” “Vừa rồi trêu chọc thoải mái thế sao không sợ lỡ việc của anh?” Từ Úc hơi dùng sức nắm bóp Tô An Hi, thấy cô bị đau rồi lườm mình mới đắc ý cười một tiếng. Tô An Hi đưa tay nhẹ nhàng phác họa sống mũi cao của Từ Úc. Đầu ngón tay cô hơi lạnh khiến lòng người ngứa ngáy khó nhịn, bên tai anh là giọng nhắc nhở của cô: “Đây là bệnh viện.” Từ Úc nghe xong mới buông cằm cô ra, nào biết vừa rũ mắt xuống một chút đã thấy “phong cảnh”. Cổ áo bệnh nhân của cô rất rộng, xương quai xanh dưới cần cổ nhỏ dài như ẩn như hiện, kết hợp với hô hấp của cô lại càng dụ hoặc hơn nữa. Xuống chút nữa là khe rãnh như ẩn như hiện kia, vừa rồi suýt chút nữa anh đã chạm được tới nơi đó. Anh muốn hoàn toàn có được cô. Có điều cô nói rất đúng, nơi này là bệnh viện, thêm việc cô bị thương nên đúng là không thể nóng vội được. Thế nhưng dáng vẻ thẹn thùng lại muốn ra vẻ bình tĩnh của cô lại trêu chọc khiến lòng anh khô nóng khó nhịn. “Cô gái của anh trưởng thành thật rồi.” Anh ngước mắt lên nhìn cô, sóng ngầm trong lòng cuộn trào mãnh liệt. Tô An Hi ngưng tay ở chóp mũi Từ Úc rồi nhìn thẳng vào mắt anh. Cũng vì thế mà cô nhìn thấy toàn bộ cuồng phong bão táp trong đôi mắt sắc bén ấy. Anh thực sự không có ý định che giấu nội tâm của mình chút nào. Dù cô biết anh sẽ không tiến thêm bước tiếp theo, nhưng bầu không khí này vẫn khiến cô chịu không thấu. “Trước đây đúng là không nhận ra.” Cô đỏ mặt nói với anh. “Không nhận ra cái gì?” Giọng Từ Úc vẫn khàn khàn như cũ. Tiếng nói đặc giọng mũi của anh càng thêm gợi cảm khi đặt trong không gian tĩnh mịch của phòng bệnh này. Tô An Hi khịt mũi coi thường: “Đúng là người làm lính, không còn giống trước kia nữa.” Từ Úc vậy mà lại hào hứng hơn nên cười rồi hỏi ngược lại: “Sao lại không giống?” Tô An Hi gật đầu nhẹ rồi trêu anh: “Không háo sắc thế này.” … Sau khi tốt nghiệp cấp 3, Từ Úc và Tô An Hi chính thức ở bên nhau. Bạn học của họ không biết gì cả, nhưng mấy người bạn chơi từ nhỏ thính hơn mũi chó vẫn còn đó. Cũng do rảnh tới nhàm nên ngày nào bọn họ cũng tán gẫu trong đại viện. Lúc thấy hai người mắt qua mày lại thì đã đoán được 7 – 8 phần, vì thế họ đưa hai người ra nghiêm hình bức cung, Từ Úc và Tô An Hi cũng nhận tội rất thẳng thắn. Mùa hè năm đó, một nhóm người vừa thành niên lên kế hoạch đi du lịch sau tốt nghiệp. Nhưng vì Tô An Hi và bố mình là Tô Chấp Lương giấu Lâm Thanh Thanh việc không đăng kí thi Thanh Hoa nên khi mọi chuyện kết thúc, Lâm Thanh Thanh vô cùng tức giận, bà cũng không cho cô đi du lịch mà bắt về nhà ông bà ngoại. Đáng ra kế hoạch du lịch đã hoàn thiện rồi, nhưng vì Tô An Hi không muốn Lâm Thanh Thanh tức giận thêm nên chỉ còn nước đồng ý về nhà ông bà ngoại, còn hội Từ Úc vẫn đi du lịch với nhau. Quê ngoại Tô An Hi ở vùng sông nước, khách du lịch tới đây du lịch rất đông. Mà nhà họ Lâm làm Đông y ở đây lại cực kì nổi tiếng. Về nhà ông bà ngoại được hai ngày thì hôm nào cô cũng nấu cháo điện thoại với Từ Úc. Dù sao họ cũng đang trong thời kì yêu đương nồng nhiệt, một ngày không gặp tựa 3 năm. Trong hai ngày này, cả hai người ai cũng đều không nỡ cúp điện thoại trước. Đến ngày thứ 3, Tô An Hi theo ông ngoại học xem bệnh. Lúc cô đang ngồi ngán ngẩm nhìn điện thoại thì thấy số điện thoại của Từ Úc hiện lên, số này chỉ khác một số cuối với số điện thoại của cô mà thôi. Số điện thoại cô đã làm vào lúc mua điện thoại di động với Từ Úc. Lúc ấy tên kia sợ phiền nên chọn hai số liền nhau, về sau mới biết đây là số điện thoại đôi. “A lô?” Tô An Hi chạy đến sau cửa như kẻ trộm, cô nhìn dòng người đi vào y quán không dứt mới nhẹ nhàng lên tiếng. “Đang làm gì thế?” Âm thanh dễ nghe của Từ Úc truyền tới từ điện thoại. Tô An Hi cười nói: “Anh đoán xem.” Từ Úc cũng cười: “Anh đoán em đang như mèo con trộm dầu không chùi mép, trốn ở cửa nhìn lén chủ nhà.” “Sao anh biết?” Tô An Hi vừa thốt ra câu này rồi quay lại thì đã thấy thiếu niên đang đứng ở cây cầu bên phố đối diện, anh lười biếng đút tay trái vào trong túi quần, tay phải giơ điện thoại lên rồi cười nhìn cô. Cô cúp điện thoại, quay đầu nhìn y quán rồi lại nhìn Từ Úc. Người ta đang giang hai cánh tay ra chờ sẵn, biểu cảm kia như đang nói: “Còn không qua đây?” Thế là cô không quan tâm gì nữa mà chạy thẳng qua, sau đó được thiếu niên dịu dàng ôm vào lòng. Cùng lúc đó cũng có mấy người nhảy ra từ phía sau khiến Tô An Hi sợ tới mức buông Từ Úc ra ngay. Lúc nhìn lên thì lại là mấy người Hàn Phóng. Thì ra vì Từ Úc bảo đến đây du lịch nên mới có tình cảnh trước mắt này. Nguyên nhân sâu xa thì vì cái gì đây, mọi người vì anh em nên cũng không dị nghị gì cả. Tô An Hi nhìn bạn nam đẹp trai nhà mình thì vui tới chết luôn rồi. Mấy người họ vốn định ra khách sạn ở nhưng ông Lâm biết mấy người bạn chơi từ nhỏ của cháu ngoại đến du lịch, nên nói gì cũng muốn họ tới ở trong nhà. Tứ Hợp Viện này rất lớn, bây giờ ngoài dì nhỏ của Tô an Hi ở đây thì không có trưởng bối nào khác. Có điều, sau khi qua năm mới, tất cả đều về đây ở nên sẽ rất náo nhiệt. Bởi thế, ở đây còn rất nhiều phòng trống. Trong khoảng thời gian này, ban ngày Tô An Hi đưa bọn họ ra ngoài đi chơi khắp nơi, ban đêm đi mọi hang cùng ngõ hẻm ăn quà vặt. Thỉnh thoảng họ sẽ xem văn hóa trung y cổ truyền ở y quán, bởi mấy tên nhóc bọn họ lại rất hứng thú với thứ này. Tô An Hi và Từ Úc luôn thích tách đoàn, hai người nắm nắm tay nhỏ, hôn hôn miệng nhỏ, những tháng ngày này trôi qua tùy ý lại thật vui vẻ. Nhưng chơi gần nửa tháng rồi cuối cùng cũng phải đi. Đêm hôm đó, Tô An Hi gửi tin nhắn chúc Từ Úc ngủ ngon. Sau đó chính cô lại không ngủ được nên ra cửa rót nước uống. Cô vừa mở cửa ra đã thấy Từ Úc đứng như cây cột ở cửa, đầu óc nóng lên nên cô đưa tay kéo anh vào phòng. Trời tối người yên, cô nam quả nữ trong phòng cứ anh nhìn em rồi em nhìn anh mãi thôi. Ánh đèn ấm áp trong phòng chiếu xuống khiến bóng của ai người in lên tường. Từ Úc gãi lông mày nói: “Không ngủ được nên đến xem em. Gặp được người rồi, đi đây.” Tay anh vừa đặt lên cửa thì cơ thể thiếu nữ sau lưng đã dán lại. Anh xoay người, cúi đầu đỡ lấy mặt cô rồi hôn xuống. Cô lùi về phía sau liên tục, anh lại từng bước ép tới. Cuối cùng tới mép giường thì cả hai đều ngã xuống, hai thân thể vừa mới thành niên mẫn cảm tới mức chạm thử vào thôi cũng run lên. Áo ngủ của cô bị anh cởi tới một nửa, cô cũng vốn cho rằng hai người sẽ đi tới bước tiếp theo. Nào ngờ Từ Úc đột nhiên dừng động tác, anh vò vò đầu tóc rối bời rồi cài lại áo ngủ cho cô. Anh hôn lên trán Tô An Hi, nhẹ nhàng vuốt lại tóc cho cô rồi nói: “Đợi thêm một chút.” Về sau, bọn họ cũng thường xuyên ở riêng với nhau, tới lúc tình nồng cháy đượm vẫn sẽ tìm tới những nơi mẫn cảm của nhau, rồi cứ một lần lại to gan hơn một lần. Nhưng dù là vậy, lý trí vẫn sẽ phanh Từ Úc lại. Mỗi lần anh đều dịu dàng nói với cô: “Đợi thêm một chút, đợi thêm một chút.” Đến mức Tô An Hi còn phải hoài nghi mà hỏi: “Có phải anh không được không đấy?” Từ Úc lại cong môi cười tới vô lại: “Được hay không? Về sau sẽ cho em thể nghiệm kĩ càng.” Ai ngờ được cái chờ thêm một chút này lại là 9 năm như vậy. … Từ Úc nghe Tô An Hi nói ra mấy chữ này thì trong mắt tràn ra tia nguy hiểm. Anh nhíu mày cười một tiếng, sau đó xích lại gần cô mà cười tới mê hoặc. “Ồ? Người làm lính nên háo sắc? Quân y Tô, đừng quên em cũng là quân nhân.” “Em nói đàn ông các anh kìa.” Tô An Hi phản bác. Từ Úc nhìn chằm chằm đôi môi đỏ của Tô An Hi, sau đó ngước mắt, khàn giọng nói: “Tô An Hi, tuổi anh không còn nhỏ nữa, vì thế cũng có nhu cầu cơ bản của đàn ông, hửm?” Tô An Hi gật đầu cười khúc khích. Lúc cô chuẩn bị rướn lên hôn Từ Úc thì anh đã đứng thẳng người dậy, sau đó đưa mắt nhìn về phía cửa ra vào. Cùng lúc đó, Liêu Chí Bình đẩy cửa ra rồi nói: “Tô An Hi, cậu xem ai tới này?” Tô An Hi và Từ Úc cùng nhìn về phía cửa, sau đó thấy một người đàn ông anh tuấn bước tới từ sau lưng Liêu Chí Bình. Hết chương 30.Lời của tác giả: Hai người ở bên nhau là nước chảy thành sông, vì đều có tình cảm với nhau rồi nên tôi tuyệt đối không xen ngang vào. Bọn họ không giống như đôi của Xuyên cưa, không cần giày vò lẫn nhau, ừm ~~~ P/s: Mọi người đoán xem ai đến? Bột: Thời hai người mới yêu nhau sến thế =)) Cuối cùng cũng lết đến chương 30 TwT Từ tuần sau  không để mọi người chờ lâu ~~~