Biên tập: Bột “Tô An Hi.” Ngón tay thon dài của Từ Úc nhấn vào tai nghe rồi thấp giọng gọi một tiếng, nhưng không có ai trả lời. Những đội viên nhóm đột kích chưa bao giờ thấy đội trưởng Từ tức giận đến vậy, quanh thân anh như tản ra hơi lạnh thấu xương trước nay chưa từng có, như thể một giây sau họ có thể bị hơi lạnh này đóng thành băng. Anh đưa tay ra hiệu, đôi mắt sâu kia giờ phút này như chú chim ưng sắc bén, đường xương hàm bên dưới cũng căng ra: “Các tiểu đội đột kích chú ý, chuẩn bị tiến công.” “Đội trưởng Từ, bây giờ không thể tiến công được.” Phó cục trưởng ở trong xe chỉ huy nghe được lệnh này thì vỗ bàn đứng dậy, ông cũng không khống chế được giọng mà hô lên. “Toàn thể đội viên đội đặc chiến, nghe lệnh chuẩn bị.” Từ Úc nói xong thì tắt tín hiệu liên lạc với xe chỉ huy, sau đó rút bộ đàm chiến thuật sau lưng rồi nói với tiểu đội trưởng đội đột kích: “Chúng ta đổi kênh.” “Rõ.” Mấy chỉ huy trong xe thấy tín hiệu đầu kia bị cắt đứt thì từng khuôn mặt nghiêm túc chỉ biết đưa mắt nhìn nhau. Phó cục trưởng nhìn về phía tham mưu trưởng Hàn Khai Vân, tuy tức giận nhưng lại không dám bộc phát, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Tham mưu trưởng Hàn, làm thế nào bây giờ?” Hàn Khai Vân cũng muốn bộc phát, tên nhóc Từ Úc này trước nay không phải quá ngoan ngoãn. Tuy nhiên, mỗi lần làm nhiệm vụ, anh vẫn nghe theo lời chỉ huy, lần này vậy mà lại tự ý quyết định. Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì đời này của anh cũng coi như toi luôn. Ông ấy trầm mặt chỉ vào Hạ Tuấn Nam: “Hạ Tuấn Nam, tôi không cần biết cậu dùng cách gì, lập tức liên hệ lại với đội trưởng của cậu ngay.” Hạ Tuấn Nam dở khóc dở cười, thực sự coi cậu ta là máy tính siêu cấp muốn liên lạc là liên lạc sao? Có điều, cậu ta vẫn nghe lời: “Rõ, thưa tham mưu trưởng.” Cùng lúc đó, Tô An Hi trong phòng bệnh nghe thấy Từ Úc muốn tiến công thì đầu óc choáng váng lập tức thanh tỉnh. Cô nhẹ giọng mở miệng: “Tôi không sao.” Vừa dứt lời, cô hơi dùng sức chớp mắt một chút. Cô muốn lắc đầu nhưng xúc cảm lạnh buốt trên huyệt thái dương kia như muốn xuyên thủng đầu cô. Vì thế, cô không dám có thêm bất cứ cử động nào nữa. Nghe được ba chữ này, những lãnh đạo trong xe chỉ huy đang gấp gáp xoa hai tay vào nhau bỗng thở phào một hơi. Phó cục trưởng và cả tham mưu trưởng Hàn Khai Vân đều trở lại chỗ ngồi của mình. Mà Từ Úc nghe được tiếng trả lời như muỗi kêu này thì hơi nhếch môi, rồi anh hạ tay xuống, trầm giọng nói: “Tất cả chờ lệnh.” Ngay sau đó, bên tai anh là tiếng cười lạnh của gã đàn ông: “Ai mẹ nó hỏi mày có sao không, lại đây cho ông.” Vừa nói xong, hắn túm lấy gáy áo của Tô An Hi, dễ dàng nhấc người cô lên rồi đẩy ngã cô về phía giường bệnh vừa rồi. Xương đùi của Tô An Hi va vào thành xe lăn khiến cô đau điếng. Cô nhịn đau vịn vào xe lăn bên cạnh mình, sau đó nhìn về phía bác sĩ kia thì thấy tay cô ấy đang run run, vừa khóc vừa đo chỉ số cho tên nghi phạm trên giường bệnh. Tô An Hi tiến tới hỗ trợ, mau chóng cài thiết bị cho tên nghi phạm kia. Tất cả đều có thể thấy những chỉ số trên màn hình theo dõi bệnh nhân đều không ổn định, nhất là nhịp tim hỗn loạn và huyết áp cực thấp. “Cmn thế này là thế nào?” Tên mặt sẹo cũng nhìn ra được chỉ số dao động trên màn hình theo bệnh nhân không giống bình thường, hắn ta gắt gỏng chỉ vào màn hình rồi hỏi Tô An Hi. “Nhịp tim không đều, có phải anh em bị bệnh tim không?” Tô An Hi hỏi. Tô An Hi lập tức nhìn thấy vẻ hoang mang lóe lên trong mắt tên mặt sẹo. Hắn mau chóng trợn mắt nhìn cô: “Cứu ngay cho tao, tao đã nói rồi, không cứu sống được thì mày là chôn theo đầu tiên.” Tô An Hi cắn môi, hoảng hốt gật đầu, sau đó nhìn bác sĩ nữ bên cạnh: “Nhưng mà… Tôi… Tôi cần lấy ít thuốc. Ở đây không có thuốc, tôi đi lấy được không?” “Giở trò với tao đấy hả?” Gã mặt sẹo nhìn về phía Tô An Hi rồi lạnh lùng cười một tiếng, vì cười nên vết sẹo của hắn càng trở nên xấu xí: “Muốn ra ngoài hả, không có cửa đâu.” “Nhưng… em anh…” Tô An Hi chỉ vào thiết bị: “Bây giờ biện pháp nhanh nhất là để tôi đi lấy. Ở đây còn bệnh nhân và đồng nghiệp của tôi, sao tôi dám giở trò gì.” Tên mặt sẹo nhìn Tô An Hi, cô gái này rõ ràng rất hoảng sợ mà vẫn giả vờ bình tĩnh. Hắn lại chuyển mắt nhìn màn hình hiển thị thì thấy nhịp tim ngày càng thấp, tiếp đó lại nhìn tới bác sĩ nữ đang khóc sướt mướt kia. Hắn cầm súng chỉ vào bác sĩ nữ kia: “Mày cũng biết cần thuốc gì, mày đi đi.” Tô An Hi đã đạt được ý định nên nhìn bác sĩ nữ rồi ra hiệu bằng mắt với cô ấy, hi vọng cô ấy có thể hiểu rõ cô đã hao tâm tổn sức đến thế nào. Cuối cùng cô dùng giọng trịnh trọng nói với cô ấy: “Nhớ kĩ, nhất định DCB.” Từ Úc ở đầu bên kia cũng nghe được qua tai nghe, anh nghĩ về mấy chữ DCB này một lúc rồi mau chóng nói: “Hỏi viện phó Trương xem DCB là thuốc gì?” Phòng chỉ huy bên kia cũng nghe được nên cho người gọi viện phó Trương tới. Câu trả lời của viện phó Trương lại là: “Tôi theo nghề y mấy chục năm nhưng chưa nghe thấy tên thuốc này bao giờ.” Từ Úc nghe xong thì lông mày hơi nhăn lại, rồi anh chợt nhớ trước kia Tô An Hi thích dạy họ cách nhớ tiếng Anh nhanh hơn ra sao, sau khi móc nối với cụm chữ phía trước thì mắt anh mau chóng sáng lên. Anh lập tức dặn dò: “Sau khi bác sĩ kia ra, mau chóng đưa cô ấy tới vị trí an toàn.” Tiểu đội trưởng không hiểu rõ lắm nhưng bây giờ cũng không có cơ hội để hỏi nguyên nhân nên chỉ có thể tuân lệnh: “Rõ, Từ đội.” Ở đầu bên này, khi tiếng điện thoại trong xe chỉ huy vang lên, tất cả mọi người như ngừng thở. Phó cục trưởng nhận điện thoại, là tên phần tử cực đoan gọi tới. Tên mặt sẹo vừa thấy bác sĩ nữ kia đi ra đã nói: “Sau hai phút tao không thấy bác sĩ nữ kia trở lại, tao sẽ giết một con tin.” Tô An Hi thừa dịp tên mặt sẹo đang gọi điện thì giả vờ xem bệnh cho nghi phạm trên giường, nhưng một bên lại thấp giọng thì thào: “Chuẩn bị tiến công.” Từ Úc cong môi cười một tiếng, sau đó sắc mặt lập tức trầm xuống rồi ra lệnh: “Các vị trí bắn tỉa, đột kích nghe lệnh, chuẩn bị hành động.” “Mày đang nói gì?” Gã đàn ông luôn để mắt tới Tô An Hi kia thấy cô mở miệng lẩm bẩm thì đi đến đối diện rồi chĩa súng về phía cô. Tô An Hi giơ hai tay lên rồi lùi dần về phía sau: “Tôi không nói gì… Không nói gì cả…” Lính bắn tỉa ở vị trí số 2 là Trương Trung, vị trí xuyên qua lỗ hở kia có hai bóng người đang cử động. Trong ống ngắm là tên phần tử cực đoan cầm súng chĩa vào bác sĩ Tô. Dù khe hở này không lớn, nhưng đối với anh ta mà nói thì như vậy là quá đủ rồi. Anh ta lập tức báo cáo lại: “Từ đội, đã ngắm chuẩn mục tiêu.” “Làm gì đó?” Tên mặt sẹo cúp điện thoại vào thấy đồng bọn của hắn đang chĩa súng vào Tô An Hi nên lớn tiếng hỏi. Cũng vào thời khắc ấy, Từ Úc nhắm mắt nín thở, thấp giọng nói với Tô An Hi: “Tô An Hi, cẩn thận.” Ngay sau đó anh mở mắt ra, một tay vung lên như con sói đầu đàn dồn sức chờ phát động, đồng thời ra lệnh: “Hành động.” Viên đạn từ phía xa bắn xuyên qua phòng bệnh đã chính xác bay thẳng vào mi tâm gã đàn ông đang chỉ vào Tô An Hi. Tên mặt sẹo thấy đồng bọn trừng mắt rồi ngã xuống đất thì cũng không quan tâm mà nhanh nhẹn tránh sang một bên. Hắn lập tức nhận ra mình bị lừa rồi. Hắn phẫn nộ giơ súng lên, không do dự mà nhắm thẳng vào Tô An Hi. Tô An Hi xoay người một vòng, sau đó lật xe lăn ra chắn đạn. Cô thuận tay lấy khẩu súng giấu dưới xe lăn, sau đó nhanh chóng mở chốt an toàn. Thấy tên mặt sẹo đang chĩa súng về phía con tin, cô thẳng tay nổ súng về phía hắn nhưng hắn lại trốn được vào sau tường. Cô quay đầu hô lên với hai người bệnh đang bị dọa sợ: “Trốn đi.” Chớp mắt đó cũng như một trận hỗn chiến, súng trên tay cô bị tên mặt sẹo đạp rơi bằng một đạp, cả người Tô An Hi nhanh chóng mất hết sức lực rồi bị đối phương bóp cổ. Tay phải của cô cũng đang run lên phát đau. Cũng chính trong những giây phút này, rất nhiều chuyện đã xảy ra. Lúc ấy, nhóm đội viên đội đặc chiến phá cửa sổ xông vào, cùng với đó là các cảnh sát, tất cả đều tiến vào bao vây tên mặt sẹo, mà Tô An Hi lại trở thành dê đợi làm thịt trên tay hắn. Tất cả mọi chuyện đều xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức chính Tô An Hi cũng không biết mình bị hắn bắt lại thế nào. Thế nhưng cô có thể khẳng định một chuyện là võ nghệ của tên mặt sẹo này rất giỏi. “Tất cả lùi ra sau ngay, nếu không tao sẽ bắn.” Lời thoại cưỡng ép con tin kinh điển được tên mặt sẹo áp dụng. Cây súng kia thật có duyên có phận mà lần thứ ba ghì vào huyệt thái thương của Tô An Hi. Tô An Hi vừa ngước mắt đã trông thấy Từ Úc. Sắc mặt anh trầm tĩnh như biển không gợn sóng, thế nhưng cô lại nhìn thấu đôi mắt đen như dời sông lấp biển kia. “Thả con tin ra, mày chạy không thoát đâu.” Đội trưởng Trần cầm súng chĩa vào tên mặt sẹo rồi cảnh cáo hắn. Tên mặt sẹo dùng sức ghì súng vào huyệt thái dương của Tô An Hi: “Cùng lắm thì chết chung, có bác sĩ nữ thông minh, xinh đẹp thế này lên đường cùng, ông đây cũng không lỗ.” Từ Úc thấy tuy trán Tô An Hi sưng đỏ nhưng mặt cô vẫn cố gắng trấn định thì tay cầm súng của anh càng siết chặt hơn, bình tĩnh chờ thời cơ. Tên mặt sẹo dừng lại một chút, sau đó dùng giọng điệu thưởng thức nói với Tô An Hi: “Bác sĩ, tao còn thực sự coi thường mày cơ đấy, tất cả sợ hãi của mày trước đó đều là giả đúng không? Không đi đóng phim thật đáng tiếc.” “Mạo hiểm để chạy tới đây cứu em trai chứng tỏ anh cũng là người nặng tình, đầu hàng đi!” Tô An Hi nhàn nhạt mở miệng. Đầu óc cô váng vất vô cùng, nhưng nhất định phải kiên trì. “Ha ha ha ha, đầu hàng, từ khi sinh ra ông đây đã không biết hai chữ đầu hàng viết thế nào rồi.” Tên mặt sẹo ngày càng cuồng vọng, cũng ngày càng dùng sức ghì lấy đầu Tô An Hi. Đội trưởng Trần vẫn tiếp tục thuyết phục hắn, còn Từ Úc nhân cơ hội này hỏi Trương Trung: “Trương Trung, có nắm chắc không?” Từ lúc bắt đầu, Trương Trung đã ngắm bắn vào đầu gã kia, nhưng tính toán lại thì khả năng cao sẽ ngộ thương đến bác sĩ Tô. Cuối cùng anh ta điều chỉnh vị trí bắn rồi nói: “Từ đội, với tình hình trước mắt thì chỉ có thể bắn vào cánh tay thôi.” “Bắn vào tay cầm súng của hắn, tuyệt đối đừng làm bác sĩ Tô bị thương.” Từ Úc dặn dò. “Rõ.” Trương Trung ngắm chuẩn rồi bóp cò súng. “Pằng” một tiếng, tay tên mặt sẹo bị trúng đạn. Hắn thế nhưng vẫn muốn bóp cò súng, một tay khác còn liều mạng bóp cổ Tô An Hi, như thực sự muốn đưa cô đi chết chung. Lại “pằng” một tiếng nữa, Tô An Hi chỉ thấy ù tai cùng với cảm giác đau đớn xông lên. Đầu cô ong ong lên từng hồi, bàn tay to bóp cổ cô bỗng nhiên buông lỏng, cả người cô cũng chao đảo rồi ngã xuống. Cô giống như người rơi từ hàng nghìn mét trên không trung xuống mà không cảm nhận được lực hút của trái đất, cũng không nắm được vào thứ gì nên chỉ có thể để bản thân rơi tự do. Cuối cùng, cô thấy mình rơi vào một vòng ôm ấm áp như thảo nguyên tự do, rộng lớn, hơn nữa còn có hương cỏ xanh nhàn nhạt. Cô cố gắng mở to mắt, sau đó mông lung híp mắt lại để nhìn. Người đang ôm cô là một chàng hoàng tử thảo nguyên có trang bị vũ trang. Anh vẫn luôn gọi tên cô, nhưng cô lại không nghe thấy gì, dù có cố gắng mở rộng tai lắng nghe thế nào cũng không nghe thấy được. Chờ tới lúc cô phản ứng lại được rồi mờ mịt nhắm mắt lại thì không thấy thảo nguyên nào nữa, mà chỉ còn một căn phòng màu trắng, tất cả mọi người xung quanh đều đang vây quanh lại một chỗ. Người ôm cô càng không phải chàng hoàng tử thảo nguyên gì, mà chính là Từ Úc. Vào thời khắc này, tất cả kí ức đều ồ ạt ùa về. Cô biết rõ cô là ai? Cô ở đâu? Và cô đang làm gì? Nhất là… Cô đưa tay nắm lấy cổ áo huấn luyện của Từ Úc, sau đó đột nhiên nổi lên tính trẻ con mà nói với anh: “Anh đỡ em, em phải đạp chết tên khốn sờ mông em lúc nãy.” Nói xong, hai mắt cô nhắm lại rồi hoàn toàn rơi vào hôn mê.