Biên tập: Bột Anh muốn em cam đoan với anh một chuyện. Vẫn hoàn cảnh ấy, vẫn câu nói ấy nhưng khoan thai tới chậm. Có điều giờ đây, giữa bọn họ lại là năm tháng dài đằng đẵng nhuộm đầy bụi bặm thời gian. Phải gần 10 năm rồi nhỉ? Vậy mà vẫn nhớ kĩ không sót một chữ. Năm đó là thiếu niên bá đạo lại đương nhiên, nói ra lời nhiệt liệt thuần túy. Bây giờ là người đàn ông lạnh lùng mà bình tĩnh, lời nói ra nhàn nhạt nhưng lại thâm sâu không lường được. “…” Tô An Hi chuyển mắt nhìn về phía Từ Úc. Từ Úc nhìn chằm chằm khuôn mặt bị ánh đèn hắt lên nửa sáng nửa tối của Tô An Hi. Đôi mắt kia vẫn lấp lánh như thế, nhưng lại thêm vẻ trấn định tới lạ thường. Anh cong môi cười khẽ: “Thế mà không dọa được em.” “Quen anh nhiều năm như vậy, em vẫn còn xác nhận được câu nào là thật, câu nào là giả.” Tô An Hi giả vờ trấn định, quả nhiên là lời nói bừa. Hai người liếc nhau, sau đó cùng nhanh chóng nhìn về phía màn ảnh lớn ở phía xa. Bên tai họ là bài hát hứa yêu trọn đời, bài hát ấy đã khiến rất nhiều người rơi lệ. Từ Úc nhìn mặt bên của Tô An Hi, bỗng nhiên anh đưa tay xoay vai cô lại. Anh cụp mắt nhìn cô, không giống như đang đùa: “Vậy cân nhắc một câu nữa.” Lần này Tô An Hi thấy tim mình nảy lên nhiều lần: “Câu gì?” “Anh vẫn còn yêu em.” Mỗi câu mỗi chữ vang lên như búa rền, từng chút từng chút gõ vào trái tim Tô An Hi, đầu óc cô ong ong lên từng hồi. Tô An Hi: “…” “Bác sĩ Tô.” “Lão Từ.” Một nam một nữ không hẹn mà lên tiếng, phá vỡ bầu không khí mấu chốt lúc bấy giờ. Cùng thời gian đó, một nam một nữ này cũng chạy tới trước mặt bọn họ. Y tá trực ban nói với Tô An Hi: “Bệnh tình của giường 6 chuyển biến xấu.” Khâu Đông Viễn nói với Từ Úc: “Tham mưu trưởng tới, muốn cậu lập tức tới báo cáo.” Tô An Hi nhìn Từ Úc, cô bỏ chiếc áo trên vai xuống bên cạnh anh. Cô không dám dừng lại mà xoay người chạy về phía phòng bệnh. “Quấy rầy hai người rồi?” Khâu Đông Viễn thấy sắc mặt trầm tĩnh của Từ Úc thì không nhịn được hỏi một chút. Từ Úc quay đầu nhìn lại, thân ảnh của người kia đã biến mất không thấy tăm hơi. Anh vừa mặc áo khoác vào vừa nói: “Đi thôi.” … Trong phòng chỉ huy tạm thời, ngồi ở vị trí chính là tham mưu trưởng Hàn Khai Vân, một bên là đồng chí của cục cảnh sát, một bên còn lại là phó đội trưởng Trình Khải. Từ Úc đứng nghiêm, chào Hàn Khai Vân: “Tham mưu trưởng.” Hàn Khai Vân gật đầu cười, sau đó vẫy tay với Từ Úc và Khâu Đông Viễn: “Tới đây ngồi.” Sau khi Từ Úc và Khâu Đông Viễn ngồi vào chỗ, Hàn Khai Vân mới giới thiệu hai người đối diện cho bọn họ: “Tiểu Từ, để tôi giới thiệu cho cậu một chút, vị này là đội trưởng Trần của đội cảnh sát hình sự huyện Vọng Lưu, còn vị này là đồn trưởng Lưu của đồn cảnh sát thôn Bát Giác. Ông nói xong rồi giới thiệu ngược lại về Từ Úc: “Đây là đội trưởng Từ Úc của đội đặc chiến vũ cảnh thành phố Phương Tuyền chúng tôi.” “Chào hai vị.” Từ Úc lễ phép và khiêm tốn gật đầu ra hiệu với hai người bọn họ. “Đã sớm nghe qua danh tiếng lừng lẫy của đội trưởng Từ thuộc đội đặc chiến vũ cảnh thành phố Phương Tuyền, đúng là trăm nghe không bằng một thấy!” Trần Thuật cười rồi nói tiếp: “Quả là tuổi trẻ tài cao!” “Phải phải phải.” Hàn Khai Vân gật đầu cười, ông nhìn về phía Từ Úc rồi trở lại chuyện chính: “Là thế này, không phải trước đó các cậu cứu được một cô gái bị bắt cóc sao, có nhớ không?” Từ Úc gật đầu: “Còn nhớ, lúc ấy bác sĩ Tô của đội điều trị đã hỗ trợ cứu người.” Khâu Đông Viễn nghe xong thì thầm cúi đầu cười một tiếng. Lúc ấy anh ta không có ở đó, về sau luôn nghe được mấy người Trương Trung kể lại chuyện này. Họ khen bác sĩ Tô không thôi, anh ta thấy thật đáng tiếc! Hàn Khai Vân ra hiệu cho đội trường Trần tiếp tục: “Đội trưởng Trần, phiền anh nói rõ tình hình trước mắt cho mọi người một chút.” Đội trưởng Trần nghe xong thì hai tay tự nhiên đan vào nhau, mắt nhìn mấy vị chiến hữu vũ cảnh trước mắt, nói: “Tình hình là thế này, sau khi các đồng chí cảnh sát ở thôn Bát Giác nhận được tin báo nguy thì mau chóng tới nơi chữa bệnh tìm cô gái kia. Theo báo cáo được ghi lại, cô ấy nói mình là người huyện Vọng Lưu, sau khi tan làm về nhà thì bị người ta bắt cóc. Lúc tỉnh lại đã gặp được bác sĩ Tô, còn lại thì cô ấy không biết gì cả.” “Đồn trưởng Lưu ý thức được tính nghiêm trọng của tình hình nên đã kịp thời thông báo cho đại đội cảnh sát hình sự chúng tôi. Qua mấy ngày điều tra, đó lại đúng là một số phần tử phạm tội vượt biên chúng tôi đang truy tìm. Hôm trước có người dân báo phát hiện một thi thể ở thôn Thanh Lâm. Đó là người dân trong thôn Thanh Lâm, bị một phát súng trí mạng. Vết bắn rất chuẩn, nên chắc chắn phần tử phạm tội này thừa dịp thiên tai loạn lạc rồi trốn về huyện Vọng Lưu, đồng thời mang theo vũ khí có tính sát thương, là một nhân vật cực kì nguy hiểm. Chúng tôi đã bố trí trạm kiểm soát ở các cửa khẩu ra vào, nhưng không biết chính xác trong tay chúng có con tin hoặc những nhân tố không thể kháng cự khác không. Để xử lý chu toàn, chúng tôi muốn mời đội đặc chiến các anh cùng liên hợp hành động.” Từ Úc đã nắm rõ tình hình sơ lược, có điều bây giờ bọn họ là tới cứu trợ nên không mang theo bất kì trang thiết bị tác chiến nào. Nghĩ đến đây, anh nhìn về phía tham mưu trưởng Hàn Khai Vân. Hàn Khai Vân càng hiểu rõ hơn Từ Úc, ông lập tức nói: “Không cần lo lắng về trang thiết bị, trước đó tôi đã báo cho trung đội trưởng của các cậu rồi.” “Được, nói một chút về kế hoạch tác chiến đi.” Từ Úc gật đầu, sau đó nhìn về phía đội trưởng Trần: “Chúng tôi nhất định sẽ toàn lực phối hợp.” Đội trưởng Trần nghe xong thì lập tức trải bản đồ địa hình của huyện Vọng Lưu ra, một nhóm người mau chóng đứng vây quanh nơi đó. “…” … Tô An Hi đứng ngây ra nhìn xe cứu thương rời đi trong đêm. Vừa rồi cô vã mồ hôi toàn thân, bây giờ mới cảm thấy hơi lạnh. Bệnh nhân ở giường bệnh số 6 kia không phải ai khác, mà chính là bà cụ hôm trước nhận nhầm cô thành con gái. Về sau cô mới biết thì ra bà cụ có tiền sử bệnh tim, mấy ngày trước đột phát bệnh tim được cấp cứu thành công. Không ngờ tới hôm nay lại tái phát một lần nữa, mà tình huống lại không quá lạc quan. Qua trao đổi, mọi người quyết định để bác sĩ ngoại khoa bảo đảm cùng lên xe, đưa bà cụ lên huyện tiến hành điều trị. Về phần phí tổn, mọi người đều biết bà cụ lẻ loi hiu quạnh một mình, vì vậy tất cả cùng góp một phần sức của mình để quyên tiền. Tô An Hi góp vào một phần lớn nhất. Nhìn nơi xa trống trải và tĩnh mịch, màn vải màu trắng cô tịch treo ở nơi ấy cũng khiến núi xanh thêm loang lổ một màu. Một trận gió thổi tới lại như con dao cứa trên mặt cô. Cô ôm chặt hai tay, đã lâu rồi không có tâm trạng khổ sở, muốn khóc như vậy. Những ngày này bà cụ lúc thì đưa nước, lúc thì đưa cơm nóng canh ngọt cho cô, lúc lại kéo cô ra ngồi xuống nghỉ ngơi, rất sợ cô bị mệt. Bà mở miệng là gọi một tiếng con gái, hai tiếng con gái, khuôn mặt tươi cười ấy thật hiền hòa và đơn thuần biết bao. Thế nhưng cô chỉ sợ bà không qua được, rồi tới cả người chăm sóc cũng không có. Liêu Chí Bình đi ra thì thấy Tô An Hi đang chết chân ở bãi đất trống bên ngoài điểm chữa bệnh. Anh ta âm thầm thở dài rồi đi tới. “Đúng là nữ kim cương dũng mãnh phi thường, không biết lạnh thật sao?” Liêu Chí Bình cố ý nói lời trêu chọc, chỉ chỉ chỗ nổi da gà trên tay cô, chậc chậc hai tiếng: “Lạnh thế này rồi còn không đi vào, cậu không muốn sống nữa sao.” Tô An Hi dùng sức vỗ mạnh vào mặt mình, cô hít thật sâu, lúc này mới quay sang nói với Liêu Chí Bình: “Cậu mặc kệ tôi, tôi như vậy mới không muốn khóc.” “Tô An Hi, chính cậu từng nói chúng ta là bác sĩ nhưng cũng là người. Chúng ta không có năng lực nắm giữ sinh tử của người khác trong tay. Cậu đưa tiễn nhiều bệnh nhân như vậy, đã trải qua nhiều lần thế rồi, lần này cũng có thể thôi.” Ưu điểm lớn nhất của Tô An Hi là tự áp bức bản thân mình. Khổ sở cũng được, áp lực cũng không sao, bản thân cô đều có thể điều tiết tất thảy. Thế nhưng, lần này lại không giống như thế. Bác sĩ không thể có tình cảm với bệnh nhân, bởi một khi có tình cảm rồi sẽ rất phiền phức. Cho tới nay, Tô An Hi luôn xa cách và khách khí với bệnh nhân. Ai biết nghìn năm đạo hạnh lại đi đời nhà ma trong phút chốc thế này. “Lão Liêu, để tôi yên tĩnh một mình, được không?” Tô An Hi khẩn thiết nói với Liêu Chí Bình. Liêu Chí Bình không thể làm gì khác ngoài gật đầu, sau đó nói với cô: “Đừng để bị lạnh.” Tô An Hi cố nặn ra nụ cười: “Yên tâm, tôi sẽ không tự tạo rắc rối cho bản thân.” “Tôi vào đây.” “Ừm.” … Lúc Từ Úc đi tới, từ xa anh đã thấy có người đang ngồi xổm bên ngoài điểm chữa bệnh. Lúc đến gần nhìn thì thấy là Tô An Hi. Cô cầm một viên phấn trong tay rồi cứ thế vẽ xuống đất. Tới gần nhìn mới thấy đó là một đống công thức toán học. “Tô An Hi.” Từ Úc gọi một tiếng. “…” Không có phản ứng. “Tô An Hi.” Từ Úc đi thẳng tới trước mặt cô rồi lại gọi một tiếng nữa, lần này giọng điệu đã mạnh mẽ hơn đôi chút. Tô An Hi thấy đôi giày màu đen đột ngột dừng trước mặt mình, lúc này mới ngẩng đầu lên, cười cười với Từ Úc: “Hết bận rồi?” Từ Úc thấy Tô An Hi có chút không ổn, vì thế cũng ngồi xổm xuống nhìn về phía cô: “Em sao vậy?” “Không sao!” Tô An Hi hít hít mũi vài cái, thật mẹ nó lạnh mà. “Khi có tâm sự, em sẽ viết công thức.” Từ Úc dừng một chút, lại nhìn về phía Tô An Hi: “Lời nói kia của anh làm em khó xử?” Tô An Hi nhìn Từ Úc, bây giờ anh đang chờ câu trả lời của cô. Môi mỏng của anh hơi nhếch lên, đôi mắt thâm sâu như biển kia đang nặng nề nhìn cô, nhìn tới chăm chú mà nghiêm túc. “Không.” Tô An Hi lắc đầu. “Anh có nhiệm vụ phải xuất phát ngay, tới đây báo với em một tiếng.” Từ Úc nói, anh dừng một chút rồi tiếp: “Tô An Hi, đợi anh trở về, cho anh biết đáp án của em.” Tô An Hi bị Từ Úc kéo lên, cô nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, đột nhiên nước mắt không kiềm được nữa mà lã chã rơi xuống. Cho tới nay, cô là một thân kim cương bất bại trong miệng Liêu Chí Bình, dù có gặp chuyện gì cũng sẽ không rơi nước mắt trước mặt người khác. Cô cũng cảm thấy mình kiên cường tới đáng sợ, đáng sợ tới mức không biết yếu mềm là gì. Nhưng thật ra không phải như vậy, thì ra trước mặt người này, cô sẽ mất đi tất cả kiên cường, chỉ còn lại yếu mềm mà thôi. “Tô An Hi, không đến mức đó chứ? Anh đâu có ép em, em lại trả lời anh bằng nước mắt.” “Từ Úc, anh sẽ chết sao?” Tô An Hi nghẹn ngào hỏi. Lúc đầu Từ Úc định hóa giải bầu không khí một chút, cuối cùng câu nói này của Tô An Hi lại khiến không khí trở về như cũ. “…” Anh không trả lời được. Mỗi lần làm nhiệm vụ đều là ẩn số, mà anh lại không muốn lừa dối cô. “Năm đó anh cũng nói chờ anh trở lại, nhưng em chỉ chờ được di thư của anh.” Câu nói này giống như một cây kim nhỏ, một kim rồi lại một kim đâm vào lòng người khiến nỗi đau cứ kéo dài tới vô tận. Từ Úc chăm chú nhìn cô gái trước mắt, bộ dạng nước mắt như mưa này khiến người ta thật đau lòng. Anh không để ý gì nữa mà đưa tay kéo cô vào lòng rồi ôm thật chặt. Anh cúi đầu, sau đó dịu dàng mà kiên định nói bên tai cô: “Chờ anh trở về.” Nói xong, anh buông Tô An Hi ra, đưa tay sửa tóc và cười một tiếng với cô, sau đó quay người nhanh chân chạy đi. Tô An Hi nhìn theo bóng lưng cao lớn mà rắn rỏi kia. Cô đưa tay lên lau khô nước mắt, sau đó tiếp tục đưa mắt nhìn bóng dáng đã bị màn đêm nhấn chìm. Mười năm kiếp sống trong quân lữ, một thân quân trang thẳng tắp mà cương nghị, một lòng bảo vệ tổ quốc. Anh đã sớm không phải Tiểu Bá Vương năm đó phấn đấu quên mình vì tình yêu nữa rồi. Tô An Hi thở phào một hơi, giờ đã thoải mái hơn rồi. Hết chương 22.