- Dậy đi, giờ này mà còn ngủ à? - Giờ này là giờ nào cũng mặc, tránh cho bà ngủ. - Ơ bà hay nhỉ. Thế bà có thức không thì bảo? - Không! - Vậy bà ngủ đi nhé! Con đi ăn đây. - Thách mày dám bỏ bà nhé! Ngồi đó chờ bà ngủ xong rồi đi. -.... - Ờ giỏi. Cứ ở đó đi nhaaa.... Á... á.... cái tên nà... Hắn bò lên giường tôi, ôm tôi như ôm một cái gối. Mặc tôi vùng vẫy, hắn vẫn nằm im. Tôi ư, như thế thì còn ngủ nghỉ gì nữa chứ. Nhưng quả thực cảm giác nằm trong lòng hắn, được hắn chở che thật quá là ấm áp. Lúc sau, hắn ngồi dậy, rồi lại cúi xuống nói nhỏ vào tai tôi: - Thôi, em yêu dậy đi ăn sáng nào. Sướng rơn trong người ấy, mà vẫn giả vờ: - Em cái đầu mày. Tao muốn ngủ! - Ngủ ngủ hoài. Sắp giống con Pig rồi nhé! Tao qua rước mày đi là may rồi, còn ở đó mà trách à?! Tôi liếc hắn rồi mới vào nhà vệ sinh tắm rửa. Từ ngày trở thành “cục nợ” của đời hắn, hình như tôi lên cân thấy rõ. Sáng đi học bắt tôi phải ăn sáng uống sữa, trưa đi học cũng bắt phải ăn. Chủ nhật thì dắt nhau lê lết khắp chốn. Nói chung, cuộc sống quay theo guồng quay thường nhật của tôi đã bị hắn làm cho náo loạn. Những tiết trống không còn là những giờ ngủ gà ngủ gật trong lớp. Hắn bắt tôi phải ôn bài tiết sau, không thì dắt tôi trốn xuống căn tin. Chủ nhật thì đừng mong được ở nhà. Không đi ăn cũng đi uống. Bao giờ cũng vậy, tiền bọn tôi chia đôi. Hắn bảo khi nào hắn tự kiếm được tiền thì nhất định hắn sẽ khao tôi một bữa ra trò. Tôi không cần những lời hứa hẹn, tôi chỉ cần sống tốt cho hiện tại. Phút giây được ở bên hắn, tôi sẽ trân trọng, tôi sẽ cố sống trọn vẹn cho tình cảm này. *** - Yến, Thiên đâu rồi? Có tới không? - Không biết. - Ghệ mày mà mày vô tình vậy à? - Ai bảo Hai hắn ghệ em? - Nó. Tôi thật muốn giết người. - Nhóc yên tâm, anh đã hứa với người anh em tốt của anh là anh sẽ tác hợp cho hai đứa mà. Không méc ba mẹ, thề! Tự dưng tôi thấy anh tôi đáng yêu quá đỗi. Chả nhẽ giờ chạy lại thơm ổng một phát như thời còn bé tí?! - À mà Yến này.... - Gì Hai? - Chuyện Lâm... mày biết chứ?Tôi gật đầu. - Hai nói thẳng với anh ấy đi. Em không thích anh ấy đâu. - Tao đã nói rồi. Còn việc nó có bỏ cuộc hay không chúng ta không quản được. Đúng lúc đó Thiên đến. Anh Hai nháy mắt với Thiên, rồi nhìn tôi cười gian. Con người này, quả thật không bao giờ đáng yêu được quá 5 phút. *** Sáng tôi thất thiểu theo hắn vào lớp. Buồn ngủ chết được, thế mà cứ bắt người ta dậy sớm ăn sáng. - Nhanh nhanh hai đứa. Có biến! - Nhi hớt hải. - Chuyện gì? Nhi liếc tôi: - Mày từ ngày có trai thì quên hết mọi việc. Lúc tối mày có lên team của lớp trên Facebook không? - Không. - Mày thật là... con mê trai! Tôi phụng phịu: - Không, tao không mê trai, tao mê mày thôi! Yêu Nhi! Nhi à... Nhi đẩy tôi ra: - Dẹp mày đi. Kể cho nghe nè, Quý Hào với Bảo Anh cuối cùng cũng happy ending rồi. Tôi sửng sốt: - Là... quen nhau rồi sao? - À há! Ôi cha mạ ơi hai con người đó... Không thể tin được. Thật là quá.... quá đáng yêu! Kể từ đó lớp tôi trong tiết Mỹ thuật tràn ngập bánh gato. Hai người tuy là chỉ trao đổi qua ánh mắt, nhưng cái cách mà họ nhìn nhau cũng khiến người khác cảm nhận được sự ngọt ngào. Chúng tôi tuyệt nhiên giữ kín bí mật. Đây là chuyệ̣n tuyệt mật của nội bộ lớp 9A2. Dù sao thì Bảo Anh vẫn mang danh là học trò của Quý Hào tuy khi không ở trường họ gọi nhau là anh- em. Người ngoài hẳn sẽ có những suy nghĩ không tốt về hai người họ, nhất là ảnh hưởng đến danh dự của thầy Quý Hào. Ai bảo người gì vừa đẹp trai lại vừa tài giỏi để thiên hạ dòm ngó. Thỉnh thoảng tôi vẫn mắng yêu ông thầy soái ca của tôi như thế, và cứ mỗi lần như vậy hắn lại ném cho tôi một cái liếc chẳng mấy thiện cảm. Hờ hờ, chọc hắn ghen cũng là sở thích của tôi ấy chứ! *** Tôi lững thững ra trước cổng trường chờ hắn. Hôm nay lại có chuyện gì mà bọn con gái tụm năm tụm ba thế kia? Chẳng đợi tôi mở miệng hỏi, nhỏ Thanh đã nhanh nhẩu: - Ê, chiếc xe đó kìa. - Xe? Rồi sao? - Cái anh trên xe đó kìa. - Anh trên xe? Rồi sao? - Nhìn đi con ngốc. Là trai đẹp đó!!!!!! Tôi cũng tò mò bước lại gần, ghé mắt nhìn vào kính chiếu hậu để xem cái anh trong xe đẹp thế nào. Ôi trời, không phải vậy chứ? Là cái người tôi tránh mặt mấy tuần nay - Lâm. Lâm bước xuống xe, vuốt vuốt tóc, nở nụ cười tỏa nắng sáng chói. Nghe rõ tiếng tim của con gái bốn phương tám hướng đập đến muốn rớt ra ngoài, chỉ có tôi là không biết nên trốn hay đứng yên. - Chào em. - Lâm lại gần tôi. - Ơ... chào... chào anh. - Tôi cười méo xệch. Lâm mở cửa xe - chiếc xe hôm trước đã cứu tôi và Thiên, mời tôi lên. Bao nhiêu ánh mắt với cả 50 sắc thái chĩa vào tôi: ngưỡng mộ, hiếu kì, ngạc nhiên, và trên hết là cái ánh mắt liếc xéo của “hội bánh bèo“. Ôi trời, tại sao tôi không thể sống yên ổn được lâu thế này? - Xin lỗi anh, em đang đợi bạn. - Tôi lịch sự từ chối. - Anh đưa em về. - Em đã có hẹn với bạn rồi. - Thì có sao. Tôi thật tức chết, nhưng khi định quay đi thì bị Lâm kéo lại. Nhìn thì có vẻ tình cảm lắm, nhưng thật sự thì đau bome đây này. Tôi la lớn: - Buông tôi ra! Đúng lúc đó Thiên bước đến. Thấy tôi và Lâm, hắn vội dựng xe, chạy đến gỡ tay Lâm ra, quát: - Làm gì vậy hả? Lâm nhìn Thiên cười khẩy rồi lên xe chạy đi. Thiên nhìn theo một lúc rồi giục tôi về. Trước khi tạm biệt, hắn dặn tôi: - Sao này không được đi đâu một mình, nhớ chưa?