U Minh Trinh Thám

Chương 7 : Người phụ nữ tự sát ( hạ )

Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đi theo cảnh sát cùng bác sĩ đi xuống thang lầu. - Người đàn ông kia là chồng của người phụ nữ đáng thương nọ, nghe nói bên ngoài có vợ nhỏ… Những người bên cạnh nghị luận. Trên mặt người đàn ông cũng không có quá nhiều bi thương, ngược lại có loại cảm xúc làm người ta cảm thấy khó hiểu. - Hắn có loại cảm giác giống như trút được gánh nặng. Hoài Tố nhỏ giọng nói với Minh Diệu. Vợ tự sát mà chồng lại có cảm giác như trút được gánh nặng sao? Minh Diệu nhíu mày: - Xem ra phải đến phòng chứa xác xem thi thể một chút, có phải là người phụ nữ ngày hôm qua hay không. - Có cần tôi đến hiện trường xem thử không? Hoài Tố ở bên trong chiếc nhẫn ngọc thời gian dài cảm thấy có chút buồn bực, liền quyết định tìm chuyện gì đó để làm. - Không cần, đợi cảnh sát rời đi đã, tôi đi với cô. Minh Diệu xoay người rời khỏi đám người, đi tới trong bụi cỏ ở phía sau tòa lầu. Xe cảnh sát cùng xe cứu thương mở còi cảnh sát rời khỏi tiểu khu, người đàn ông kia còn phải lấy lời ghi chép nên theo về cục cảnh sát. Đám người từ từ tản đi, dù sao xem náo nhiệt thì còn được, nhưng cũng không ai muốn ở lâu tại địa phương vừa có người chết, sợ chọc phải xui xẻo. - Đi hết rồi, đến phiên chúng ta làm việc thôi. Minh Diệu lấy ra ba trương phù màu vàng, một trương dán lên trán, hai trương dán lên lòng bàn chân. - Dán lên trán chẳng khác gì như một cương thi, anh dán lên lưng không được sao, dù sao người ở đây không nhiều lắm, chẳng qua là để ngừa vạn nhất mà thôi. Hoài Tố tựa hồ có ý kiến rất lớn đối với việc Minh Diệu không chú trọng hình tượng bên ngoài. - Dán ở đâu mà không phải là dán, dù sao dán lên người khác cũng nhìn không thấy, đừng nhiều ý kiến như vậy, một hồi mở cửa sổ nhanh một chút dùm tôi, hai trương Tật Hành Phù này tôi phải loại chu sa hàng vỉa hè vẽ ra, không tinh thuần, dùng lâu không tác dụng. Minh Diệu cũng không nói với Hoài Tố chuyện mình bị thương trên vai, tránh cho nàng hô to gọi nhỏ đòi tiêu độc cho hắn. Lần trước để Hoài Tố xử lý vết thương, thi độc còn chưa được giải ngược lại còn đau muốn chết, cho nên Minh Diệu kiên quyết không tiếp tục tin tưởng chuyện Hoài Tố tự xưng y thuật cao minh. Ngồi xổm xuống buộc lại dây giày, Minh Diệu thử dùng một chân bước lên trên vách tường tòa lầu, cũng không tệ lắm, đứng thật vững. Cứ như thế Minh Diệu cúi người xuống, từ trên vách tường đi thẳng tới trước cửa sổ phòng bếp nhà 402. - Tiểu Ngọc, tới phiên cô, giúp tôi mở khóa cửa sổ. Minh Diệu vỗ vỗ chiếc nhẫn ngọc trước ngực. - Hoài Tố Hoài Tố, gọi tôi là Hoài Tố, tôi không thích cái tên Tiểu Ngọc quê mùa như vậy. Hoài Tố thật không tình nguyện từ trong nhẫn ngọc vươn ra ngón tay, một bàn tay trắng nõn thon dài xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhẹ nhàng mở chốt khóa. - Ai nha, dù sao cô bị nhẫn ngọc vây bên trong, gọi cô Tiểu Ngọc mới nghe thân thiết chuẩn xác thôi. Minh Diệu không để ý tới lời kháng nghị của Hoài Tố, kéo cửa sổ chui vào. Minh Diệu ở lầu hai, còn cách một tầng với lầu tư, hình dáng các ngôi nhà trong các tầng lầu đều giống nhau, cho nên Minh Diệu rất quen thuộc với bố cục trong phòng ốc. Trong nhà cũng không bày biện nhiều gia cụ, góc tường phòng khách đặt vài thùng giấy màu vàng, xem ra hai người mới chuyển nhà chưa lâu, có rất nhiều thứ còn chưa kịp thu dọn, một mảnh vết máu thật dài kéo dọc theo phòng khách tới phòng vệ sinh. Minh Diệu cầm lấy khung ảnh đặt bên cạnh ti vi, trong tấm ản là một cô gái mặt mũi thanh tú đang ôm chặt người đàn ông vui vẻ mỉm cười, nhìn ra được cô gái này rất yêu thương chồng mình. Hẳn chính là nàng, mặc dù tối hôm qua lo cứu Tiểu Manh nên chỉ nhìn thoáng qua, nhưng Minh Diệu đối với năng lực nhận thức của mình hoặc nhận thức quỷ đều rất có lòng tin. Đặt khung hình xuống, Minh Diệu dọc theo vết máu đi tới phòng tắm, đẩy cửa ra, một cỗ máu tanh nồng đậm ập tới, toàn bộ gạch men màu trắng cùng mặt đất đều bị máu tươi nhuộm đỏ, trên tường còn phun máu tung tóe. Cô gái kia hẳn đã cắt cổ tay tự sát ngay nơi này. Minh Diệu ngồi chồm hổm xuống nhìn vào ống thoát nước, hẳn còn có không ít máu chảy xuống đường cống ngầm. Nếu là tự sát, sau khi cô gái kia cắt cổ tay xong vì sao lại muốn bò lên trên phòng khách? Minh Diệu vô cùng mê hoặc, trong phòng tắm rất nhiều máu, theo lý mà nói một người đã chảy nhiều máu như vậy hẳn đã sớm bị hôn mê, tại sao phải có vết máu kéo dài ra phòng khách? - Tiểu Ngọc, tiểu Ngọc? Minh Diệu gọi mấy tiếng nhưng Hoài Tố lại không có phản ứng gì. - Hoài Tố tiểu thư? Minh Diệu thử gọi một tiếng. - Hừ, làm gì? Không nhìn thấy được Hoài Tố nhưng chỉ luận theo thanh âm là có thể nghe ra được oán khí của nàng. - Có phát hiện được gì không? Minh Diệu cảm giác những điểm nghi ngờ càng ngày càng nhiều, nên muốn nghe thử ý kiến Hoài Tố một chút. - Anh không cảm thấy máu thật sự là quá nhiều hay sao? Hoài Tố nhảy ra khỏi nhẫn ngọc, bay tới trần nhà phòng tắm. - Hơn nữa nơi này còn có mùi vị rất kỳ quái. - Mùi vị gì vậy? Minh Diệu nhìn vào trần nhà trống rỗng, cũng không nhìn ra được gì. - Mùi vị của hắc ma pháp. Gương mặt Hoài Tố trở nên nghiêm túc. Minh Diệu cúi đầu, đôi mày cau chặt lại: - Xem ra thật phải đi đến phòng chứa xác của cục cảnh sát nhìn xem một chút.