U Minh Trinh Thám

Chương 4 : Trình Tú kỳ quái

- Còn năm phút, còn năm phút nữa… Trong miệng cắn bánh quẩy vừa mua, Diệp Tiểu Manh chạy dọc theo hành lang lớp học, mái tóc thắt kiểu đuôi ngựa xinh đẹp vung vẩy sau lưng, phảng phất như tràn đầy sức sống. - Kịp rồi kịp rồi, ai nha… Vừa rẽ góc hành lang còn chưa kịp dừng chân, Diệp Tiểu Manh liền đụng mạnh vào thân thể một người. - Đau quá, thật xin lỗi, tôi không nhìn thấy. Diệp Tiểu Manh xoa đầu gối, vội vàng xin lỗi người bị nàng đụng phải. - Nhớ kỹ, không nên chạy nhanh trên hành lang. Thanh niên vừa bị đụng vào đỡ mắt kính nói: - Thế nào, không té bị thương chứ? Thanh niên vươn tay ra định dìu Diệp Tiểu Manh. - Không sao không sao, thầy Lưu, tôi đã trễ, xin đi trước. Tiểu Manh vội vàng đứng dậy, tránh né tay của thầy Lưu, vội vàng chạy về hướng phòng học. Thầy Lưu quay đầu lại nhìn thoáng qua bóng lưng Diệp Tiểu Manh, đỡ lấy mắt kính gọng vàng, liền xoay người đi về phòng giáo viên. - Hô, đụng vào ai không đụng, lại đụng vào hắn. Ngồi lên trên ghế, Diệp Tiểu Manh vừa thở hổn hển vừa nói thầm. Thầy Lưu mới chuyển tới ba tháng trước, vóc người vừa suất khí vừa trẻ tuổi, nói chuyện khôi hài hóm hỉnh, ở trong trường học rất có nhân khí. Không chỉ mấy cô giáo còn chưa xuất giá thích nói chuyện cùng hắn, có rất nhiều nữ sinh trong trường cũng xem hắn như thần tượng. Nhưng không biết tại sao Diệp Tiểu Manh không ưa hắn, cũng không nói được nguyên nhân vì sao, chỉ cần đi tới gần hắn chừng năm bước thì trong lòng nàng luôn có một cảm giác rét lạnh trào ra, toàn thân đều nổi lên da gà. - Hoàn hảo hoàn hảo, không bị trễ. Tiết thứ nhất hẳn là học địa lý đi. Bà cô giáo dạy địa lý luôn chỉ thích nhìn vào sách mà đọc, có ai nghe hay không cũng không quan tâm, vừa lúc nàng có thể bổ túc bụng đói còn chưa kịp điền đầy của mình. Cuối cùng chịu đựng tới cuối giờ, Diệp Tiểu Manh cảm thấy thật buồn ngủ, nghe được tiếng chuông tan tiết học, cả người lập tức liền thanh tỉnh, không đợi cô giáo địa lý xoay người rời khỏi phòng học, nàng đã nhảy dựng lên khỏi ghế từ cửa sau phòng học xông ra ngoài. - Trình Tú, Trình Tú! Diệp Tiểu Manh đứng ngay trước cửa phòng học tứ ban hô to. - Hôm nay nàng không có đi học, hai người ở chung một nhà mà cô không biết sao? Một nam sinh học trong tứ ban nhìn thấy Diệp Tiểu Manh, liền đi ra ngoài trả lời. Hắn cũng biết Diệp Tiểu Manh là bạn thân của Trình Tú, hai người còn ở chung một nhà, ngay cả tan học cũng quấn quýt, cho nên mặc dù không học cùng lớp nhưng trong tứ ban ai cũng biết Diệp Tiểu Manh. - Không đi học sao, kỳ quái, ngày hôm qua nàng không về nhà ngủ, tôi còn tưởng cô ấy qua ngủ nhà bạn học khác. Diệp Tiểu Manh chà chà lỗ mũi, khí trời đã lạnh, xem ra cần phải mặc thêm quần áo. - Khẳng định không ở cùng bạn học trong lớp chúng tôi, thầy cô có hỏi rồi, ai cũng nói không biết. Nam sinh cũng rất có ý tứ với Diệp Tiểu Manh, vì thế trả lời thật ân cần. - Bỏ đi, không biết nha đầu kia lại chạy điên ở nơi nào rồi, để tan học gọi điện cho nàng vậy, cảm ơn mọi người. Diệp Tiểu Manh xoay người chạy trở về phòng học của mình, ném lại nam sinh còn đang có rất nhiều chuyện muốn nói đứng ngây ngốc ở cửa. Nơi khúc quanh, thầy Lưu yên lặng nghe những lời nói chuyện vừa rồi, không biết trong lòng đang suy nghĩ chuyện gì. - A, thầy Lưu, thầy ở đây làm gì? Đột nhiên truyền tới thanh âm của nữ sinh cắt đứt dòng suy nghĩ của thầy Lưu. - A, không có gì, chỉ suy nghĩ chút chuyện mà thôi, sắp vào lớp, nhanh vào phòng học đi. Nói xong thầy Lưu liền xoay người rời đi. - Thật là suất khí, ngay cả lúc ngẩn ra cũng thật suất khí. Nữ sinh còn đang đứng tại chỗ mê mẩn nhìn theo. Tiết thứ hai là vật lý, tất cả mọi người đều rất thích học tiết của thầy Lưu, Diệp Tiểu Manh cũng rất nể tình tỏ vẻ như rất thật tình lắng nghe, chẳng qua thừa dịp thầy giáo đang viết bảng lại lén lút làm chuyện khác. Không biết có phải do ảo giác hay không, Diệp Tiểu Manh cảm giác hôm nay thầy Lưu tựa hồ đặc biệt chú ý tới mình, ánh mắt thỉnh thoảng còn liếc nhìn qua chỗ nàng. - Không phải chỉ vì buổi sáng lỡ đụng hắn một cái lại mang thù đi, đàn ông nhỏ mọn. Trong lòng Diệp Tiểu Manh không khỏi ác độc nghĩ. - Uy, Tiểu Manh, ngày hôm qua bài viết tiếng Anh cô còn chưa nộp đó, mau đưa đây. Trong giờ học tiết sau, tổ trưởng lại thúc giục nộp bài, vẻ mặt giống như địa chủ đi tìm tá điền đòi tiền thuê ruộng. - A, xong đời, tôi quên mất, chắc lại bị lão sư dạy Anh Văn mắng một bữa. Diệp Tiểu Manh ôm đầu, thật đáng chết, ngày hôm qua là ngày 14 tháng 7, làm gì cũng không có tâm tình, trong lòng chỉ biết sợ hãi, làm sao còn nhớ rõ phải làm bài tập về nhà.