Edit: Tsuki Beta: Hiên Tuy rằng Isfel rất đẹp, nhưng cứ nhìn mãi một giờ liên tục cũng chán, nên Thạch Phi Hiệp chạy xuống lầu dạo quanh một vòng. Chạy đến cửa nhà ăn, vừa lúc nhìn thấy Raton và Asmar một lùn một cao dẩu mông dòm lén qua khe cửa. “Các ngươi làm gì ở đây?” Asmar và Raton cùng quay đầu nhìn hắn, biểu tình như thường, “Xem kịch.” Asmar bổ sung: “Lần này ngươi đừng hòng lừa chúng ta tránh ra chỗ này.” “Vì sao ta phải lừa các người?” Thạch Phi Hiệp khó hiểu nhíu mày. Asmar cười quỷ dị kiểu  “ta biết ngươi quá mà”. Thạch Phi Hiệp lách qua hắn, đi thẳng vào. ..... Asmar và Raton đồng thời há hốc miệng. Tại nhà ăn, Lanca thỏa mãn nhìn Hughes từng ngụm từng ngụm xử món thịt bò chocolate chanh. Gin ngồi đối diện hắn, sắc mặt thối y như vải bó chân mấy trăm năm không thèm giặt(1). Thạch Phi Hiệp sau khi đi vào, còn chào bọn họ một cái, sau đó quay người nói với cái cửa không có bao nhiêu tác dụng, còn dùng volume đủ để cả thiên đường địa ngục cùng nghe được: “Nơi này hình như là chỗ công cộng có thể quanh minh chính đại đi vào nhỉ?” Asmar, Raton: “.....” Thạch Phi Hiệp ngồi ở đằng sau bàn Lanca, ở góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy rõ biểu cảm của Lanca và Hughes, cả cái ót của Gin nữa. Mười giây trôi qua, Asmar và Raton cuối cùng cũng quang minh chính đại tiến vào, một trái một phải ngồi bên cạnh Thạch Phi Hiệp. Asmar thấp giọng nói: “Ta cá, Gin nhất định sẽ ra tay đó!” Raton gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy” Thạch Phi Hiệp thở dài nói: “Các ngươi thật sự không hiểu Gin.” Asmar ngờ vực nhìn hắn, “Có ý gì?” “Lấy cá tínhcủa  Gin nếu bùng nổ đã sớm bùng nổ rồi, làm sao có thể chịu trơ mắt ngó thế này?” Thạch Phi Hiệp vuốt cằm nói, “Ta nghĩ là, giữa bọn họ nhất định đã có thỏa thuận ngầm nào đó, hoặc là đã cùng hiểu ngầm điều gì đó.” Asmar và Raton trăm miệng một lời: “Thỏa thuận gì?” Thạch Phi Hiệp mỉm cười: “Muốn biết?” Hai cái đầu ngoan ngoãn gật lên gật xuống. “Đến hỏi bọn hắn đi.” Thạch Phi Hiệp cười vô cùng thân thiết, “Hỏi xong nhớ nói cho ta biết.” Asmar, Raton: “.....” “Đúng rồi, các ngươi có cảm thấy không, trên bàn chúng ta thiếu cái gì đó?” Thạch Phi Hiệp lấy ngón tay gõ gõ trên mặt bàn ngoài bình hoa ra thì cái gì cũng không có. Asmar nói: “Muốn ăn gì thì tự đi mà lấy.” “Tiện thể tự đem cơ hội một mình với Antonio giữ luôn đúng không?” Thạch Phi Hiệp mới nói đến chữ ‘giữ’, Asmar đã đứng lên chạy vào phòng bếp. Raton thấp giọng hỏi: “Có phải ta đã bỏ lỡ gì không?” “Ừ.” “Bỏ lỡ cái gì?” Từ khi có Thạch Phi Hiệp, tính hóng hớt tiềm ẩn trong hắn hồi sinh toàn diện. “Rất nhiều. Ví dụ như cơ hội cao lên.” “.....” Tuy rằng miếng thịt bò chanh chocolate rất lớn, tuy rằng Hughes cắt từng miếng có chút xíu, tuy rằng hắn ăn cũng không nhanh lắm, nhưng cuối cùng cũng đã bị xử xong rồi. Lanca nhìn Hughes, nhưng lại nói với Gin, “Ta muốn đi bây giờ.” Gin không đồng ý: “Sớm vậy sao? Không phải nói một tháng nữa sao?” “Lễ lên ngôi và hôn lễ đều cần chuẩn bị rất nhiều. Ta phải quay về lo liệu.” “Thế cứ về trước đi.” Gin đưa tay cầm lấy bàn tay đặt trên bàn của Hughes. Lanca ôn nhu nhìn Hughes nói: ” Ta có rất nhiều việc phải chuẩn bị, vô cùng bận rộn, ngươi có thể giúp ta không?” Hughes gật đầu không chút do dự. Gin trừng mắt hắn, “Không còn người trong suốt nào nữa sao? Nguyên Thù giới không còn tộc nào nữa à? Vì sao Hughes nhất định phải đi? Hơn nữa hạn nghỉ phép ở chỗ này không có dài như vậy!” Lanca thản nhiên trả lời: “Thứ nhất, tuy rằng không thiếu người trong suốt khác hỗ trợ, nhưng Hughes là người em duy nhất của ta. Thứ hai, hôn lễ của ta, Hughes có quyền ưu tiên hỗ trợ. Thứ ba,  bởi vì ta muốn Hughes đi. Thứ tư, ta đã thông báo cho Isfel, Hughes hai nghìn năm qua rất ít khi nghỉ, nếu tính gộp lại, có thể quay về Nguyên Thù giới đến mấy năm.” Bàn tay Gin cứng lại, cố chấp giữ chặt Hughes: “Đừng đi.” Hugehs khó xử: “Nhưng đây là hôn lễ của Lanca ca ca...” “Vậy ở lại tham gia hôn lễ của ta!” Gin buột miệng. Lanca mỉm cười nói: “Ồ? Cô dâu là vị nào? Ta muốn tặng một bộ áo cưới khảm đá quý và hoa hồng tặng cho cô dâu.” “Đương nhiên là Hughes.” Gin đưa bàn tay của Hughes đặt lên môi, nhẹ nhàng mân mê, nghiêm túc nhìn hắn nói, “Ở lại, làm cô dâu của ta.” Hughes xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, hận không thể chui luôn vào quần áo trốn đi. Lanca nói: “Việc này, hẳn là phải hỏi trước trưởng bối của Hughes chứ?” Gin ngạo mạn nói: “Ta sẽ tự nói chuyện với Mani.” Lanca nói: “Một tháng sau ta sẽ là tân giới chủ  Nguyên Thù giới, sao ngươi không hỏi ta? “Đó là chuyện một tháng sau. Ngay bây giờ ta sẽ kết hôn với Hughes!” Gin bắt đầu chơi xấu. “Người được đến Con Thuyền Noah đều do Giới chủ các giới chọn. Ta hy vọng ngươi còn nhớ rõ điều ấy.” Hắn ngấm ngầm uy hiếp. “Ta đến Con thuyền Noah không phải vì Cain đại nhân yêu cầu ta đến, mà là ta muốn đến. Cho nên ta tự do.” Gin cười lạnh nói, “Nếu có cơ hội mang Hughes quay về Huyết tộc, ta sẽ phi thường vui vẻ.” Lanca nhìn hắn, tiếu lý tàng đao. Gin ngửa đầu, không để vào mắt. Raton dịch lùi dịch lùi về phía Thạch Phi Hiệp, một chút lại thêm một chút. Thạch Phi Hiệp nhịn không được nâng tay lên nói: “Ngươi có muốn ngồi vào lòng ta không?” Raton do dự hỏi: “Được không?” “Đương nhiên là được. Lỡ có tên bay đạn lạc gì, chắn được tý nào hay tý đó.” Thạch Phi Hiệp tươi cười hớn hở. ...... Raton nhanh chóng duy trì khoảng cách một cánh tay với hắn. Hugehs quay trái nhìn Gin, quay phải nhìn Lanca, nhìn qua nhìn lại nửa ngày không chịu nổi nữa mở miệng nói: “Gin.....” Gin nghiến răng nói: “Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn vứt bỏ ta để đi với hắn?” Mặt hắn lúc này có thể so với ống khói cỡ bự, oán khí đen thùi không ngừng phun ra. Hughes khó xử nói: “Chỉ một tháng.” “Cái gì là chỉ một tháng?” Gin nổi trận lôi đình, “Chẳng lẽ ngươi không biết ta chỉ cần không nhìn thấy ngươi một giờ đã khổ sở lắm rồi sao?” Vành mắt Hughes đã có chút ươn ướt. Lanca nhịn không được nữa: “Ngươi rốt cuộc là đang lo lắng cái gì?” Gin oán hận trừng mắt nói: “Ngươi.” Lanca không nói lời nào với người đã bị ghen tỵ và phẫn nộ thiêu đốt đến không còn lý trí, quay đầu nhìn Hughes nói: “Hughes, tự ngươi quyết định. Rời khỏi hắn trong một tháng để tham gia hôn lễ một đời của ta và chị dâu, hay là... Ngươi tự chọn đi.” Gin hừ lạnh nói: “Nếu lựa chọn, ít nhất cũng phải có hạng mục lựa chọn chứ?” Lanca nói: “Ta cho rằng với chỉ số thông minh của Hughes, hạng mục này có thể bỏ. Đương nhiên nếu chỉ số thông minh của ngươi không thể hiểu được, ta lấy làm tiếc!” Khói lửa hai bên càng lúc càng dày, pha lẫn với lòng ghen tỵ Gin phóng ra lúc trước, khiến không khí ngột ngạt bao phủ khắp nhà ăn. “Ta quyết định rồi.” Tiếng nói của Hughes như một luồng thánh quang, làm cho hai bên đồng thời hóa thành chờ mong, “Ta muốn đi giúp Lanca ca ca.” ...... Phản ứng hoàn toàn bất đồng của hai người trước mặt làm cho Thạch Phi Hiệp rốt cuộc cũng biết được cái gì gọi là kẻ ăn cả người về không. Hughes nhìn Gin còn muốn nói gì đó, mau mắn mở miệng: “Gin, coi như ta xin ngươi.” Lanca nhíu mày, nhưng trước ánh mắt Hughes nhìn Gin, tự kiềm chế lại Sương giá trên gương mặt Gin không chịu nổi ánh mắt của Hughes, tan biến không còn dấu vết, “Chỉ một tháng đó.” Hughes rạng rỡ gật đầu. Gin bất đắc dĩ thở dài nói: “Nếu quá một ngày, ta sẽ đến Nguyên Thù giới cướp ngươi về.” Hughes liếc sang Lanaca, thấy hắn không nói gì, lập tức gật đầu. “Còn nữa, mỗi ngày phải liên lạc với nhau.” Gin nói, “Nếu dừng một ngày, ta cũng tới Nguyên Thù giới đem ngươi về.” Hughes giơ ngón út lên, “Ngoéo tay.” “Này giống con nít quá?” Nói thì nói vậy, Gin vẫn nhanh chóng vươn ngón út ngoéo tay với Hughes. Từ cửa sổ sát sàn của nhà ăn trông ra tiền sảnh, Thạch Phi Hiệp than thở nhìn về phía ba người Hughes: “Phim bộ đã đến tập cuối rồi.” Raton thấy Gin vẫn nhất nhất không buông, không khỏi mong chờ: “Ngươi bảo có thể xảy ra khả năng đúng phút chót, tình thế đảo ngược, Gin lại nuốt lời không?” Thạch Phi Hiệp nói: “Căn cứ vào kinh nghiệm của ta, chuyện đó là không thể nào. Trừ phi xuất hiện một tên thích khách nào đó đem Hughes... khụ khụ, phì phì phì.” Raton ghê tởm nhảy tránh ra vài bước: “Ngươi bẩn quá, tự nhiên lại phun mưa xuân tùm lum.” Thạch Phi Hiệp: “... Đây là một thói quen của chúng ta, cho miệng bớt thối.” Raton nhíu mày: “Ý của ngươi là, tất cả con người đều có thói quen phun mưa xuân vậy hả?” “......” Thạch Phi Hiệp lập tức lảng sang chuyện khác, “Đúng rồi, Asmar sao vẫn chưa đến?” Raton nói: “Có lẽ Antonio làm chưa xong, chắc hắn đang chờ ở nhà ăn.” Antonio và Asmar đang ở nhà ăn? Trong đầu Thạch Phi Hiệp lập tức hiện lên mấy hình ảnh không lấy gì làm trong sáng, “Chúng ta đi xem đi.” Hắn rất tý tởn lò dò chạy đến, đang định ló đầu vào, thì bị Asmar xông ra tông cho bổ nhào, “A. Mau mau mau, không kịp rồi!” Thạch Phi Hiệp xoa thắt lưng, “Không kịp cái gì?” “Chứng Trăng Điên chuyển biến xấu. Bây giờ tuy chưa đến mười lăm, nhưng đã có người sói hóa điên trước thời hạn, không còn cách nào khác phải đến Con Thuyền Noah sớm hơn thường lệ.” Asmar vừa nói vừa chạy ra ngoài, “Chúng ta mau đi tiếp khách!” Thạch Phi Hiệp tâm ko cam tình không nguyện đứng dậy nói: “Cho dù là như vậy, cũng đừng tông bậy người ta chứ?” Raton nằm trên mặt đất thở hồng hộc, tức giận nói: “Ta, bị đè, còn chưa nói gì, ngươi... phàn nàn cái gì?” Thạch Phi Hiệp nói: “Phàn nàn trên người ngươi không có chỗ nào có thể so sánh với sô pha.” Raton: “.....” Hai người vừa đấu võ mồm(2) vừa chạy đến tiền sảnh, đúng lúc thấy một loại phương tiện giao thông hao hao với xe lửa từ xa bay đến. Asmar líu lưỡi: “Không thể nào. Đông vậy?” Gin nhíu mày: “Ngươi nghe tin này ở đâu?” Asmar nói: “Trưởng lão tộc người sói Phương Đông Pracka, anh Dea nói trước kia vẫn liên lạc với hắn.” Gin còn muốn nói gì đó, nhưng xe đã đến ngay trước mặt. Cửa xe mở ra, một tờ giấy thông hành lớn từ trong cửa đưa tới. Asmar đưa tay nhận, xem xét xong, gật gật đầu. Người sói lập tức từ trong xe nối đuôi nhau bước xuống. “Từ từ!” Gin đột nhiên nói, “Trưởng lão Pracka của các ngươi đâu?” Theo tập quán của người sói, đi đầu phải là trưởng lão mới đúng ——————– (1)  Hẳn nhiều bạn đã biết về tập tục bó chân của Trung Quốc, cho các cô gái luôn có bàn chân nhỏ như hoa huệ. Chuyện bó chân này ngoài những đau đớn ban đầu, còn là một việc suốt đời, vì bàn chân đã bị bẻ gẫy đó luôn luôn phải bó, vừa vì thẩm mỹ, vừa giữ cố định cho bàn chân dập nát. Nói dông dài lại lạc đề rồi, trong chương truyện này, các bạn chỉ cần biết vải bó chân là thứ 24/24 phải quấn chặt lấy bàn chân người phụ nữ, có khi còn lâu hơn. Nó là một thứ tất dày có thể so sánh với một cái khăn cỡ nhỏ và kín mít còn hơn cả giày thể thao. Hẳn thế các bạn đã hiểu hậu quả của việc không giặt giũ nó ha. Tóm lại là một từ thôi “Rất thối” (2)  *吐槽 – Từ “Phun tào” là một từ chỉ ‘hội thoại truyện tranh’ của Nhật (cùng nghĩa với talkshow bên Trung quốc) trong 突っ込み [tsukkomi – đâm sâu vào (Tsu: Mình thề là lúc học cái này cái đầu nó ứ có trong sáng =))]. Trong tiếng Hán phổ thông không có từ nào diễn tả được hết 突っ込み, nhưng tiếng Đài tiếng Mân Nam đã có từ ‘phun tào’, cho nên Đài Loan liền dịch thành ‘phun tào’, sau đó đại lục cũng bắt đầu dùng. Mặt chữ có ý là “hướng vào bát người ta mà nôn”, nghĩa rộng là không chừa mặt mũi cho đối phương, ý vạch trần ngay trước mắt. ‘Phun tào’ cũng có nghĩa là, trong khoảng thời gian ngắn, đối với chuyện lạ xảy ra mà không phù hợp với lẽ thường, logic, … liền thắc mắc, thế nhưng chỉ mơ hồ, bởi vì trong suy nghĩ của họ lại cũng không rõ ràng, chỉ cảm thấy có đều gì đó khác với bình thường, do đó không rõ mình cụ thể vạch ra được điều gì. (Theo Hudong) Do đó, mình quyết định lấy ‘đấu võ mồm’ thay cho từ này.