Về cơ bản, từ hai mươi lăm tầng trở lên ở Con thuyền Noah là khu vực nhân viên, lượng phòng trọ của hai mươi tầng lầu dành cho số khách hàng ít ỏi vốn quá dư thừa rồi. Có điều vì khách hàng là thượng đế, nên Thạch Phi Hiệp rất là hào sảng đồng ý yêu cầu của Lanca. Trên đường đi lên phòng, Asha theo sát kề bên bảo vệ Thạch Phi Hiệp chẳng khác gì vệ sĩ. Từ sau lần đầu tiên Thạch Phi Hiệp đón khách hàng bị uy hiếp, Asha đặc biệt chú ý đến an toàn của hắn. Raton thì y như người hầu nhỏ, ân cần loi nhoi quấn lấy chân Lanca. Mãi đến khi Lanca ở một ngoặt không cẩn thận đá phải mông hắn, hắn mới ngoan ngoãn quay lại đi bên cạnh Thạch Phi Hiệp. “Hughes ở nơi này đã quen chưa?“ Lanca lên tiếng nói. Hình như hắn mới là lính mới mà ta? Thạch Phi Hiệp cảm thấy vấn đề hắn hỏi rất không đáng bận tâm. “Hắn là người chỉ dẫn của ta. Ta nghĩ nếu nói về thích ứng, hắn chắc chắn vượt trội hơn ta nhiều.” Lanca nói: “Ngươi dường như không hoan nghênh ta?” Thạch Phi Hiệp nói: “Ngươi quá thẳng thắn.” Lanca mỉm cười nói: “Vậy ta đổi cách khác. Ngươi hình như không hề vui vẻ khi ta đến đây.” … Quả là đổi cách khác. Đổi cho câu dài hơn, từ dùng nhiều hơn, khó đọc hơn, còn lại thì tha không đổi. Thạch Phi Hiệp nói: “Ta nghĩ ngươi nhất định là đã hiểu lầm ta rồi” “Thật không?” Lanca quay đầu, sợi tóc màu nâu theo động tác của hắn mà nhẹ nhàng lướt qua dưới mũi Thạch Phi Hiệp, “Ta nghĩ người hiểu lầm là ngươi mới phải.” “Ắt xì.” Thạch Phi Hiệp cúi đầu hắt xì một cái, sau đó rất là ngây thơ vô tội ngẩng đầu lên nói, “Ngươi vừa nói cái gì vậy?” Lanca thản nhiên chuyển đề tài: “Là một người bình thường không biết gì về Cửu Giới, đột nhiên phải đến Con thuyền Noah này, hẳn ngươi rất căng thẳng nhỉ?” “Kỳ thật,” Thạch Phi Hiệp tặng hắn một nụ cười sáng lạng, “Ta không hẳn là cái gì cũng không biết. Loài người ít nhất vẫn còn có Kinh Thánh Ta biết Con thuyền Noah là cái gì, cũng biết cánh to chính là… khụ, thiên sứ, tai nhọn là tinh linh, có răng nanh chính là quỷ hút máu, thấp thấp là người lùn, cao cao là người khổng lồ.” Asha kháng nghị nói: “Ta là Titan.” “Ầy, khác biệt bởi người phiên dịch đó mà.” Lanca nói: “Vậy còn người trong suốt, ngươi có hiểu biết nào?” “Ta có một người bạn rất tốt vồn là người trong suốt tên là Hughes.” Thạch Phi Hiệp dừng bước, nghiêm túc nhìn hắn nói: “Không biết chừng đó hiểu biết theo ý Lanca điện hạ, đủ hay không đủ?” Lanca vẻ cười âu sầu nói: “Theo ý tộc người trong suốt, thế đã là vô cùng đủ. Thực ra chỉ cần riêng điểm đó, ngươi đã là bạn bè của tất cả người trong suốt.” Thạch Phi Hiệp nghi ngờ nhìn hắn, có vẻ đang cân nhắc thực hư lời hắn. Dựa trên vô số kinh nghiệm bản thân và thực tế lịch sử đúc kết, hắn biết kẻ xấu thực sự luôn luôn có khuôn mặt hiền từ bác ái có thể dể dàng lừa gạt lòng tin của những người tốt. Về cơ bản, hắn vẫn nên xếp tên này vào phe địch. Lanca nói: “Tại sao không đi nữa? “Đã tới.” Thạch Phi Hiệp đưa tay mở cửa phòng. Lanca đứng trước cửa nhìn nhìn bốn phía, “Hughes ở chỗ nào?” Thạch Phi Hiệp chỉ chỉ lên trên, “Trên lầu.” Lanca nói: “Yêu cầu của ta, hình như là sát vách.” “Vách là một thứ đặt nằm ngang thì là trần nhà, dựng đứng lên thì là vách tường.Thế nên lúc người nằm xuống, ngươi sẽ thấy Hughes đúng là đang ở sát vách ngươi.” “…” Thạch Phi Hiệp xoa xoa hai bàn tay vào nhau: “Cần ta giúp ngươi giới thiệu phòng không?” Lanca nhún vai nói: “Nếu ngươi muốn.” “Đây là bồn cầu, đây là giường. Giới thiệu hoàn tất.” Thạch Phi Hiệp mỉm cười, “Ta nghĩ mấy loại đồ vật khác đối với Lanca điện hạ mà nói không có gì đáng chú ý.” Lanca nói: “Có một việc với ta mà nói có chút quan trọng, không biết ngươi có thể cho ta biết được không?” Thạch Phi Hiệp nói: “Ta nói rồi, phòng Hughes ở trên lầu.” “Ta muốn hỏi phòng ngươi ở nơi nào?” Thạch Phi Hiệp cảnh giác nhìn hắn, “Vì sao lại hỏi như vậy?” “Không có gì, ta chỉ muốn biết, phòng của loại người trong cuộc sống chỉ cần bồn cầu với giường thì sẽ ra sao thôi.” “…” Asha đột nhiên bật ra một câu, “Thế thì ăn cơm kiểu gì?” “…” Thạch Phi Hiệp hung hăng trằng một phát cho hắn câm mồm lại. Lanca tao nhã cười nói: “Đó còn phải xét cồn cầu với giường có chỗ nào giống nơi có thể cung cấp đồ ăn.” “…” Thạch Phi Hiệp giẫm một bước ra ngoài cửa, cười ác ý “Chúc ngài nghỉ ngơi vui vẻ!” Rầm! Cửa đóng sầm lại. Trong phòng. Asha, Raton nhìn Lanca tươi cười, một tên cười ngu, một kẻ cười gượng. Thạch Phi Hiệp đi đến ngã rẽ, một bóng người đột nhiên từ xó lao ra, một tay kéo hắn vào trong góc. … Thạch Phi Hiệp tim đập liên hồi vài cái, quay cổ lại, căm hận nói: “Ngươi có biết lúc nãy ta đã tính dùng đến “hắc hổ đào tim” với “hầu tử trộm đào” không?” (“đào” đầu là moi, móc; cái sau là chỉ quả đào) Gin nói: “Ngươi muốn đào lát ta cho ngươi đào. Bây giờ ngươi phải nói cho ta, Lanca vừa rồi có nói gì không? Vẻ mặt ra sao? Có nhắc đến ta không? “… Thạch Phi Hiệp quái đản nhìn hắn, “Chẳng lẽ lại là tình nhân cũ của ngươi?” “Ai bảo thế? Không phải, mà cái gì mà “lại là”…” Gin hít sâu một hơi, “Chuyện Dea đã qua mấy ngàn năm, thế mà ngươi lúc nào cũng treo trước miệng thế là sao?” Thạch Phi Hiệp cười giả dối nói: “Nếu  không phải nhờ ai đó luôn đem chuyện ra ngoài miệng, người sinh ra mới hai mươi mấy năm như ta làm sao biết được chuyện mấy ngàn năm trước chứ?” Gin bị hắn chặn họng á khẩu. “Nếu hắn với ngươi không phải nhân tình nhân ngãi gì, sao ngươi phải đề phòng hắn dữ thế?” “Hắn tuy không liên quan đến ta, không có nghĩa là hắn không liên quan đến người khác.” Mặt Gin lạnh căm căm, “Hắn cho rằng mình che giấu rất khá, nhưng từ lần đầu tiên hắn đến thăm Hughes, ta đã biết ngay hắn không đơn thuần với Hughes thôi đâu.” Thạch Phi Hiệp bóp cổ tay: “Sớm biết thế lúc nãy ta đã không đối xử với hắn như vậy.” Gin cảm động ôm vai hắn nói, “Thế sao? Đúng đó, ngươi không nên đối tốt với hắn làm gì.” “Không phải. Ý ta là lúc nãy đáng ra ta nên lễ phép hơn một chút, hiền lành hơn một chút, thân thiết hơn một chút,” Thạch Phi Hiệp ảo não lắc đầu nói, “Cả năm mới xuất hiện người muốn giúp Hughes thoát khỏi bể khổ, nào có dễ.” “…” Gin lập tức đẩy hắn ra xa ba thước. Thạch Phi Hiệp nhân cơ hội chuẩn bị vọt lên lầu, Gin lại đến ngăn trước mặt hắn. “Anh em à....  Ngươi muốn thế nào” Thạch Phi Hiệp bất đắc dĩ nhìn hắn. “Ngươi còn chưa cho ta biết Lanca rốt cuộc đã nói gì?” “Hắn chỉ hỏi Hughes đang ở nơi nào. Thế thôi.” Gin lật đật hỏi ngay: “Ngươi có nói cho hắn biết không?” Thạch Phi Hiệp thành thật gật đầu nói: “Nói.” Gin bất mãn nói: “Ngươi sao lại nói cho hắn chứ!” “Dù sao ngươi toàn lừa Hughes đến phòng ngươi ở, phòng hắn làm gì có ai. Ta nói hay không nói có gì khác nhau?” “Đúng nhỉ.” Gin đắc ý cười. “Thế bây giờ ta đi được chưa?” “Ngươi có thấy, hắn nhìn giống đang bệnh không?” Thạch Phi Hiệp rất thành khẩn trả lời: “So với ngươi mà nói, hắn bình thường vô cùng.” Gin không để tâm tới lời trào phúng của hắn, còn dặn dò: “Đúng rồi, ngươi ngàn vạn lần không được nói cho Hughes biết Lanca đang ở đây.” Thạch Phi Hiệp nhướn mày, “Ngươi gạt hắn?” “Đây là thủ đoạn tất yếu đối phó tình địch. Chờ ngươi lớn lên sẽ hiểu.” “…” “Nhớ rõ đó, ngàn vạn lần không được nói. Yên tâm, về sau nếu đến lượt Isfel bị nhòm ngó, ta cũng nhất định sẽ giúp ngươi canh chừng.” Thạch Phi Hiệp gượng cười: “Chân thành cám ơn cái miệng quạ đen của ngươi.” “Đúng rồi, còn có một việc....” Thạch Phi Hiệp đẩy gã nhiễu sự sang một bên, vừa chạy lên lầu vừa nói: “Ta mắc tè. Còn việc gì ngươi viết vào di thứ nhá.” … Gin đối với hành lang trống không, lẩm bẩm nói: “Ta chỉ muốn nói, Isfel đang ở trong phòng hội nghị, không ở trong phòng thôi mà.” “Sao ngươi không nói sớm!” Bóng Thạch Phi Hiệp đột nhiên xuất hiện ở cửa cuối cầu thang, rồi vội vã phóng qua trước mắt hắn. … Gin ngẩn ra: “Sao như vậy mà hắn vẫn nghe được?” Trước khi đến phòng họp, việc đầu tiên Thạch Phi Hiệp làm là cuỗm hai bình rượu ngon trong quầy bar của Gin, rồi mới giả bộ gõ cửa nói: “Cần rượu làm đồ uống không?” Sau cánh cửa vừa dày vừa nặng, một mảng yên lặng. Thạch Phi Hiệp nghĩ nghĩ, lén lút đẩy ra một khe hở nhỏ. Đây không phải lần đầu tiên hắn đến gian phòng này nhưng cảm giác chấn động như thế này thì đúng là lần đầu tiên. Tám người và tám bóng phản chiếu lên bức tường đối diện cửa chính,ai cũng khí thế ngùn ngụt, oai nghiêm khiến lòng người rung động. Bọn họ hẳn là nhận ra động tĩnh ở cửa, một thanh âm yếu ớt như thều thào vang lên mang theo tiếng cười: “Hình như có một con cá nhỏ lẻn vào. Isfel, con thuyền Noah  của ngươi càng ngày càng thú vị.” … Thạch Phi Hiệp đang chuẩn bị lui thân thể ra phía sau, cửa liền tự động mở. Isfel đưa lưng về phía hắn, ngồi nghiêng trên sô pha, tư thế tựa như lúc hắn đang đọc sách. “Ta chỉ là đi ngang qua.... ” Thạch Phi Hiệp lắp bắp nói. Isfel không quay đầu lại nói: “Không phải đưa đồ uống sao?” Thạch Phi Hiệp sửng sốt một chút, mới phát hiện chính mình trong tay còn cầm hai bình rượu, “Ta hình như quên lấy ly.” “Không sao, bọn họ không uống.” Isfel nói. Abaddon cười vang nói: “Isfel, ngươi tiếc rẻ với chúng ta sao?” Thạch Phi Hiệp lúc này mới phát hiện, trong tám người này, hắn biết được hai tên. Ngồi ở vị trí bên phải gần trung tâm nhất là Abaddon, ngoài cùng phía bên phải là Omedeto. Có điều bọn họ vón ở những nơi khác nhau, hẳn nhiên bối cảnh tám người đều không đồng dạng. Nam tử tóc dài vàng kim bên trái Abaddon cực kỳ xinh đẹp, nhất là lúc hắn nở nụ cười chăm chú nhìn hắn, dường như toàn bộ thế giới đã hòa tan vào nụ cười đó, “Hẳn ngươi chính là sứ giả Con Người trên Con Thuyền Noah năm nay?” Abaddon bật cười nhạo: “Rafael, ngươi nói cứ như hát. Đúng là hát ca ngợi thần lắm quá, không nói chuyện bình thường được rồi.” “Nếu nói chuyện bình thường là chỉ miệng đầy lỗ mãng, vậy ta thà rằng vĩnh viễn không thể.” Rafael dừng lại một chút, tiếp tục mỉm cười nói, “Có lẽ ngươi hy vọng ta có thể dạy dỗ Bogi thành được như thế?” Vừa nhắc đến con tin, Abaddon đã lập tức á khẩu không trả lời được. Isfel tiếp nhận bình rượu trong tay hắn. Bên cạnh Rafael là một người trung niên mặt trắng bệch như giấy, môi đỏ tươi như máu nói: “Isfel, không giới thiệu anh bạn nhỏ này một chút sao?” Thạch Phi Hiệp nhận ra âm thanh này chính là của người đầu tiên cất tiếng. Bởi vì cách hít thở như lúc nào cũng sắp tắt thở này quá đặc trưng muốn không nhận ra cũng không nổi. Omedeto nói: “Nhìn người nào cũng chảy nước miếng. Leslie, đã nhiều năm như vậy, thói quen của ngươi chẳng thay đổi chút nào.” Làn môi như lưỡi dao của Leslie nhếch lên một chút, cười như thể không cười: “Ta chỉ là cảm thấy, nếu đối đầu Nghịch Cửu hội là Cửu giới, vậy hẳn là Con Người cũng nên có ghế ở chỗ này. Mà rõ ràng cho tới giờ, nhân loại duy nhất chúng ta có thể tìm được chính là anh bạn nhỏ trước mắt này.” … “Thì ra Nhân Loại còn nhỏ nhắn xinh xắn hơn cả hình trogn sách nha.” Nữ tử thô lỗ ngồi tận cùng bên phải nhìn thấy Thạch Phi Hiệp tấm tắc lấy làm kỳ. Mặc dù nàng cũng đang ngồi, thế nhưng thân hình rõ ràng cao hơn người khác cả một khúc. “Hừ.” Người lùn nhỏ bé ngồi ở tận cùng bên trái đối với mấy từ “nhỏ nhắn xinh hắn”  hẳn nhiên là không thích thú gì. “Đương nhiên, ta tuyệt đối không phải ám chỉ ngươi đâu. Thấp lùn và nhỏ nhắn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.” “Ta thấy thật may mắn tộc ta tìm không thấy người phụ nữ nào có thể dùng từ ‘tráng kiện’ để mô tả.” “Mau mắn chỗ chúng ta không tìm thấy nam nhân nào có thể dùng từ ‘thấp bé’ để mô tả.” … Abaddon nói: “Lần họp nào cũng biến thành tiệc trà cả. Thật vô nghĩa.” Rafael nói: “Thô tục vĩnh viễn không thể lĩnh hội được ý nghĩa của thanh cao, bởi vì nó trèo cao không nổi.” … Một nồi cám bắt đầu tự đảo tung trời. Thạch Phi Hiệp thấy mà trợn mắt há mồm. Isfel tập mãi thành quen, thấp giọng hỏi: “Thu xếp cho khách hàng ổn thỏa chưa?” Thạch Phi Hiệp cũng thâp giọng trả lời: “Ừm. Ở dưới phòng Hughes.” Hắn dừng một chút nói, “Ầy, đồ uống đưa đến rồi, ta đi ra ngoài trước.” Thạch Phi Hiệp thật sự nhức đầu với đám âm thanh ồn ào kia, hắn rất bội phục Isfel còn có thể duy trì bình tĩnh như thế. Isfel gật gật đầu. Thạch Phi Hiệp lén lút đi ra, đang muốn khép cửa, đột nhiên nghe thấy hai giọng nói dễ chịu như thanh âm từ thiên đường đồng thời vang lên, giống như hai dải ngân hà từ trên trời dội xuống, trong chớp mắt đem âm thanh chung quanh hắn bao phủ. “Còn chưa có kết quả sao?” “Lại chưa có kết quả sao?” Âm sắc một trong trẻo, một trầm thấp, nhưng đều phi thường dễ nghe. Bên trong yên tĩnh, Đột nhiên, tất cả mọi người đứng lên, thần thái cung kính. Rafael cùng Abaddon đồng thời lui về phía sau. Hai vị trí chính giữa đều tự xuất hiện một quầng sáng so với ánh bình minh càng thêm rực rỡ, so với hoàng hôn càng thêm xán lạn, so với mặt trời chói chang càng thêm chói lọi thay thế vị trí ban đầu của hai người. Một bạch một kim, cao cao tại thượng, làm cho người khác không dám ngước nhìn. Thạch Phi Hiệp cúi đầu đã thấp càng thấp, giống như liếc mắt xem một cái cũng xem là khinh thường. “Lucifer đại nhân.” “Micheal đại nhân.” Cửa chậm rãi đóng lại, thanh âm truyền bên trong không còn khả năng lọt ra ngoài.