Edit: Tsuki813 Beta: Hiên Tia sáng yếu ớt cuối cùng cũng xuất hiện sau màn đêm dằng dặc. Theo tốc độ cực nhanh của xe ngựa, đốm sáng dần dần mở rộng, rồi biến thành một tòa nhà chót vót không thấy đỉnh. Ánh sáng vàng nhạt hắt ra chiếu rọi tiền sảnh càng lúc càng rõ ràng. Thạch Phi Hiệp chợt nhớ tới gian phòng mình, nhớ tới thức ăn ngon của Antonio, nhớ tới các đồng nghiệp trên Con thuyền Noah, cảm giác ấm áp chợt ùa lấy hắn. Asmar chỉ về phía tiền sảnh: “Kìa, có người ra đón chúng ta!” Thạch Phi Hiệp ló đầu ra, nơi tiền sảnh quả là có bóng người nho nhỏ. “Ngươi nhận ra hắn không? Hắn là ai vậy?” Asmar khó nén nổi hưng phấn. Thạch Phi Hiệp nói: “Ngươi cứ nhìn chiều cao là đoán ra mà.” “...... Người lùn Raton?” Asmar trước khi nhậm chức, đã được Dea giới thiệu sơ về tình hình Con thuyền Noah. Thạch Phi Hiệp gật đầu. Asmar thất vọng. “Không phải ngươi nói trên con thuyền Noah có rất nhiều thần tượng của ngươi sao?” Thạch Phi Hiệp nhịn không được trêu chọc hắn. Asmar nói: “Thần tượng của ta là Gin, Isfel, Antonio. Liên quan gì đến hắn” Nghe đến tên Isfel, tim Thạch Phi Hiệp đột ngột khua trống ngực thình thịch. Chỉ sau vài câu nói, xe ngựa đã dừng xuống trước tiền sảnh. Thạch Phi Hiệp nhảy xuống xe, ôm lấy Raton quay một vòng rồi mới buông ra, “Sao chỉ có ngươi ra đón chúng ta?” Raton tức giận: “Đợt này tự dưng đống khách qua, chúng ta đều đang bận muốn chết rồi.” Tuy nói thế, nhưng trong ‘chúng ta’ đó hiển nhiên không bao gồm hắn, hắn là kĩ sư, thế nên những việc cần đến hắn trên Con thuyền Noah thật sự không nhiều. Hắn hiếu kỳ quay sang đánh giá Asmar, “Hắn là đại biểu tới thay thế Dea sao?” Asmar cũng học theo Thạch Phi Hiệp tới ôm hắn, xoay một vòng rồi mới buông ra, vươn tay nói: “Ta là Asmar, tam vuơng tử Tinh Linh giới.” Thực ra Raton bị một tinh linh xa lạ ôm kiểu đó long vốn đang khó chịu, nhưng nghe đến hắn là tam vuơng tử Tinh Linh giới, lập tức đá khó chịu đi xa tít mù khơi, “Ồ, thì ra là vương tử điện hạ. Thứ cho đã không nghệnh đón từ xa” Asmar cười cười, “Sau này còn cần ngươi chỉ giáo nhiều a.” “Nào dám nào dám. Vương tử điện hạ là một trong những người kế thừa Tinh Linh giới, tất nhiên là học rộng tài cao, tới nơi này làm việc quả là uổng phí nhân tài rồi. Sau này ta mới là người cần xin ngài chỉ giáo.” “Ta mới đến, còn rất nhiều chuyện cần đến Raton tiên sinh chỉ bảo.” “Vương tử điện hạ quá khiêm tốn rồi.” “Raton tiên sinh đừng khách khí.” Thạch Phi Hiệp nghe bọn hắn lời qua tiếng lại, đẩy đưa nhau đến muốn nổi hết cả da gà, vội vàng nói “Ngươi vừa nói bận muốn chết, vì sao lại bận muôn chết?” Raton còn đang hăng say cơn liến thoáng, liếm liếm môi: “Bởi vì đột nhiên có rất nhiều người sói tới ở trọ” “Hả? Cả đoàn du lịch sao?” Không ngờ chuyện khi xưa hắn bảo Dea mời chào khách đi đoàn lại thành hiện thực. Raton thở dài: “Bởi vì càng ngày càng có nhiều người sói bị nhiễm chứng điên trăng rồi.” … Thạch Phi Hiệp khó khăn nuốt nước miếng một cái: “Nói cách khác, hiện nay ở trên Con thuyền Noah, có rất nhiều người bị cái chứng cứ nhìn đến ánh trăng là nổi điên muốn ăn thịt uống máu người?” Raton nói: “Là sáu mươi bảy người.” Thạch Phi Hiệp đi vào đại sảnh của khách sạn, quả là gặp rất nhiều người sói lạ mặt nhàn nhã dạo chơi tới lui. “Chứng Điên trăng đó người ta nói là bệnh di truyền, không bị truyền nhiễm cơ mà, sao lại có nhiều người bị như thế nhỉ?” Asmar đứng ở phía sau hắn thì thào. Thạch Phi Hiệp quay đầu nhìn hắn, “Sao ngươi lại ở đây?” Asmar trả lời rất đương nhiên: “Đi theo ngươi.” “… Vì sao?” “Chờ ngươi phân phòng cho ta.” Asmar nói, “Không phải ngươi là quản lý tiền sảnh sao, chuyên môn là phân phối phòng cho khách? Dea đã nói cho ta thế mà. Chẳng lẽ hắn nói sai?” “Không, hắn không hề sai.” Lâu lắm không được sờ đến máy tính, chỉ được động đến đống giấy mềm oặt của khách sạn, hắn suýt nữa quên trách nhiệm và quyền lực của nhân viên quản lý tiền sảnh mất rồi. “Ngươi muốn gian phòng như thế nào?” “Phòng sát phòng Gin.” … Sẽ không xảy ra cảnh một tinh linh bám lấy Gin, giành giật tình cảm với Hughes chứ? Thạch Phi Hiệp nghiêm khắc nhìn hắn, “Gin là người đã có gia đình. Phòng cạnh phòng hắn là bạn đời hắn ở, ngươi tốt nhất đừng chen ngang.” Asmar tròn mắt lên, rồi nụ cười gian ra: “Aha, là thế giới hai người phải không, ta hiểu rồi. Vậy thì, ta muốn ở cạnh phòng Isfel.” … Cạnh phòng Isfel? Thạch Phi Hiệp cố kiềm chế cảm giác lợn cợn trong lòng, thản nhiên nói: “Sát phòng hắn chỉ có một cái bể bơi lớn. Nếu ngươi là mỹ nhân ngư, ta sẽ xem xét chuyện nuôi ngươi trong đó.” “Vậy sao?” Khuôn mặt phúng phính của Asmar vì thất vọng mà nhăn như táo tàu, “Thế ta muốn ở phòng Dea ở trước kia.” Thạch Phi Hiệp đanh định gật đầu, chợt có một ý nghĩ lóe sáng trong đầu, “Uầy, ngươi có muốn ở sát phòng Antonio không?” Con mắt to tròn của Asmar chớp chớp nhìn hắn, “Muốn!” Thạch Phi Hiệp thỏa mãn nở nụ cười: “Được rồi, để ta mang ngươi lên lầu.” Hồi đó Antonio tự dưng bị Omedeto tẩn cho một trận, giờ đem tặng hắn một đứa em trai đền bù cũng rất là phải đạo. Asmar hài lòng theo sát phía sau hắn, không ngờ được nụ cười gian đắc ý trên mặt tên đang dẫn đường. Thuận lợi đưa Asmar vào hang hổ xong, Thạch Phi Hiệp xuống lầu đi về nhà hàng kiếm cái ăn, đúng lúc gặp Hughes đáng yêu đang tựa vào lan can, cúi mặt xuống trông xuống dưới. “Hughes? Ngươi đang nhìn gì?” Hắn tò mò đi qua. Hughes quay đầy, dùng đôi mắt to trong veo có thể sánh với mắt nai con Bambi nhìn hắn. “Ta đang đợi Gin.” “Gin?” Lỗ tai Thạch Phi Hiệp dựng lên. Gin hôm đó dám dùng bạo lực uy hiếp, hành động qua cầu rút ván này khó có thể bỏ qua. “Hắn đi đâu rồi?” Hughes nói: “Đi làm việc.” Các bánh răng trong đầu Thạch Phi Hiệp xoay ràn rạt, mỉm cười nói: “Dẫu sao ngươi cũng đang rảnh hả, hay là chúng ta tâm sự đi.” Nếu như Hughes là Hughes trước đây, nhất định sẽ nhìn ra từ nụ cười của hắn ý tà ác. Đáng tiếc Hughes trước mặt đang ở trong thời kỳ trưởng thành, thế nên hắn rất là vui vẻ gật đầu, “Ừm. Trừ Gin ra, rất lâu rồi ra chưa nói chuyện với ai.” … Đồ Shotacon chết tiền, luyến đồng chết tiệt. Thạch Phi Hiệp ngầm chửi rủa Gin đến mặt sấp mặt ngửa. “Đúng rồi, chuyện Gin và Dea ngươi có nhớ không?” Không biết thời kỳ trưởng thành này có tác dụng phụ nào ảnh hưởng đến ký ức không. Hughes buồn hẳn, hai bàn tay nhỏ bé đặt ở lan can chà xát một hồi, nửa ngày sau mới gật đầu. “Chuyện này ngươi cũng đừng trách hắn.” Thạch Phi Hiệp vỗ vỗ vai hắn, “Dù sao khi đó hắn cũng là tuổi trẻ máu nóng. Hơn nữa Dea lúc đó cũng đang trúng tình chú, nếu không với tình cảm giữa Dea và Tinh Linh vương, làm sao có thể có cảm giác gì với Gin được. Ầy, đương nhiên ý ta không phải là Gin không tốt. Ta chỉ nghĩ, Dea hoàn toàn vô tội.” Hughes hơi cong môi lên, nhẹ nhàng gật đầu, “Ta biết.” “Thế ngươi tha thứ cho Gin rồi sao?” Thạch Phi Hiệp cẩn thận hỏi. Hắn tuy tính ngầm trả thù Gin, nhưng không tính xé chuyện ra to quá, nếu không thì ăn thiệt lại là hắn. Hơn nữa nếu Hughes khổ sở, hắn cũng không đành lòng. Hughes nói: “Đó là quá khứ của Gin, ta sao có thể can thiệp. Hơn nữa Dea đẹp như vậy, Gin thích hắn cũng là chuyện bình thường.” … Hughes quả là trong sáng chí công vô tư. Thạch Phi Hiệp được câu đó an tâm rồi, mới lưu loát nói tiếp, “Có điều, chuyện này không biết ngươi đã biết hay chưa?” Hughes hiếu kỳ nhìn hắn, “Chuyện gì?” “Có người nói,” Hắn cố ý hạ giọng, “Khi đó hắn và Dea, hắn là… phía dưới đó.” “Phía dưới?” Hughes tròn mắt lên, rồi nhanh chóng có được đáp án từ ánh mắt tối tăm của Thạch Phi Hiệp, mặt đỏ bừng lên. Thạch Phi Hiệp tiếp tục bắn súng liên thanh: “Nói thật nhé, ta cũng không ngờ Gin lại là phía dưới. Hắn với ngươi, khi đó, có phải cũng là phía dưới không?” Hughes gục đầu xuống, sâu đó chậm chạp lắc lắc. Kha kha. Ta đương nhiên biết Gin ở trên. Hồi đó khi Raton cho hắn mượn ống nghe Domino, hắn đã nghe được rành mạch hết rồi. Thạch Phi Hiệp giả vờ giật mình: “Thật không ngờ, Gin lại là nhân tài trên dưới vẹn toàn.” Hai chân Hughes khó chịu đá đá lan can. Thạch Phi Hiệp sung sướng, cứ như đã thấy cá nhỏ ngoan ngoãn há mồm đớp lưỡi câu rồi. Hughes đột nhiên nói: “Thật ra trước đây hắn đã đồng ý, cho ta một lần.” … Lần trước? Thạch Phi Hiệp cố gắng động não, cuối cùng hiểu ngay. Bảo làm sao mà có thế nào Gin cũng không chịu đem những điều kiện làm hòa với Hughes nói hết ra, thì ra là thế. “Thế hắn đổi vị trí sao?” Trông Hughes thì biết là không có chuyện đó rồi. Hughes buồn bã lắc lắc đầu. “Lật lọng, ta ghét nhất người như thế.” Thạch Phi Hiệp chống nạnh lên, “Hay là, để ta đi nói giùm ngươi!” “Có thế chứ?” Hughes mừng rỡ nhìn hắn. … Hắn chỉ là nói bừa thôi mà. Thạch Phi Hiệp ho một tiếng, ra vẻ thâm trầm nói: “Nhưng Gin rất dễ ngượng, có lẽ sẽ không thích để lộ chuyện này cho người khác đâu.” Hughes nói: “Thế phải làm sao vây giờ?” “Ai vay người đó trả, ta thấy chuyện này, ngươi chỉ có thể tự mình giải quyết.” Hughes bĩu môi: “Ta không biết làm sao cả, mỗi lần hắn xông đến, ta đều chẳng biết làm thế nào.” Thạch Phi Hiệp nắm vai hắn, nghiêm mặt nói: “Không sao, ta dạy ngươi một chiêu.” “Chiêu gì?” “Một khóc hai làm loạn ba thắt cổ!” Từ viễn cổ đến nay, đã bao nhiêu năm vẫn không bị thất truyền, chứng tỏ nó hữu hiệu đến mức nào! Hughes thầm đếm trong đầu, sau đó nói: “Thế không phải là ba chiêu sao?” Thạch Phi Hiệp nói: “Không, kỳ thực chỉ có một chiêu —— mặt bánh dày!” Hughes đỏ mặt: “Ta, ta sợ không làm được.” Cái này cũng đúng. Thạch Phi Hiệp có muốn cũng không tưởng tượng ra được cảnh Hughes giống như mấy bà đanh đá vừa nhảy vừa hô muốn thắt cổ. Hắn ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế ngươi chỉ cần nhớ khóc là được.” “Khóc?” Thạch Phi Hiệp cười tà nói: “Đúng, hắn không cho ngươi thượng, ngươi khóc, khóc đến khi nào hắn ngoan ngoãn nằm xuống, chỉ hận đáng tiếc không thể cho ngươi làm đến chết luôn mới thôi!”