Editor: Hiên Beta: Tsuki813 Không thể mang tiền trở về nhân giới, Thạch Phi Hiệp cũng chẳng còn xem chuyện nghỉ việc vẫn hưởng lương vào đâu, hắn giờ chỉ toàn tâm toàn ý đợi Dea mời hắn tới. Tối hôm đó, nói tối là nhờ đồng hồ đeo tay tính ra, Dea quả nhiên tới. Hắn nói với chút ngượng ngùng, “Ta muốn mời ngươi đi Tinh Linh giới với ta.” Thạch Phi Hiệp xoa cằm, “Ta sợ ở đây bận quá, không đi được.” Dea giật mình, “Thế sao?” Hiện giờ Con thuyền Noah ngoài vị khách đặc biệt Metatron ở cao tít trên kia vẫn chưa bao giờ xuất hiện, hình như không có người khách nào khác. Thạch Phi Hiệp nói: “Ý ta là thời gian tới, có thể thế.” “Yên tâm, trong vòng 3 ngày nay ta không nhận được đơn đặt hàng nào.” Tý nữa quên mất hắn là quản lý tiêu thụ. Thạch Phi Hiệp ỡm ờ: “Thế có làm phiền không? Có lẽ Tinh Linh vương không vui mừng chào đón ta đâu.” “Thật ra, ta muốn ngươi ở bên để có thể giúp ta. Dù sao,” Hắn dừng lại một chút, tỏa ra nụ cười dịu dàng, “Ngươi cũng là giáo sư lừa bịp.” Nhìn vẻ lạnh lùng của Dea đã quen, giờ thấy hắn dịu dàng đằm thắm như thế, trong ngực như có dòng nước ấm lan ra, bật thốt lên: “Tiền lương thì tính thế nào?” Gió xuân trong mắt Dea chuyển thành gió thu, hắt hiu cuốn lá tin bay, “Bao ăn bao ở.” … Thạch Phi Hiệp ai oán ngó giày. Hắn là lợn hay sao, đến đâu cũng chỉ bao ăn bao ở không tiền lương. Dea nói: “Ta đã giúp ngươi xin nghỉ. Sáng mai xuất phát.” Thạch Phi Hiệp ngẩng đầu nhìn hắn, “Thế có tính là tiền trảm hậu tấu không?” Dea nói: “Không phải tấu, mà là thông báo.” Thạch Phi Hiệp: “…” Hắn sao lại thấy sự dịu dàng trong mắt Dea? Nhất định là mắt bị bệnh rồi, phải đi khám mắt. … Hình như bác sĩ suy nhất ở đây là Dea. Bỏ qua quá trình, sáng sớm hôm sau, Thạch Phi Hiệp tự mình qua chỗ Raton mượn một cái va li lớn, lấy hai bộ quần áo để thay đổi, rồi dõi mắt trông ra cửa. Hành lý của Dea rất đơn giản – hai tay gió mát. “Ngươi mang vali lớn thế làm gì?” Dea tò mò. Thạch Phi Hiệp ôm cái vali cười ha ha: “Ta phải phòng trường hợp tinh linh nhiệt tình hiếu khách tặng ta một đống quà thì sao?” Tiền không thể mang, quà thì chắc là được đi? Chính sách thì đã có đối sách, hắn chưa bao giờ là người bị chính sách làm khó cả. Dea chỉ có thể mặc hắn. Hai người đi tới tiền sảnh, gặp Isfel đã đứng đó tự bao giờ. “Ngươi cũng đi?” Thạch Phi Hiệp trông không dễ chịu cho lắm. Từ khi biết tiền nơi đây chỉ có thể dùng nghịch nước, dục vọng rình coi thân thể người ta cũng tuột dốc không phanh. (Tsu: Tiền thì liên quan gì đến ham hố rình trộm trai nhà anh? =3=) Isfel nói: “Ta đưa ngươi đi.” Thạch Phi Hiệp quay lại nhìn Dea. “Ta có thể từ chối không?” Dea nói: “Có thể, có điều vậy ngươi phải tự tìm cách đi lấy.” Thạch Phi Hiệp đáng thương câm miệng. Dea đứng ở tiền sảnh, miệng nhẩm chú ngữ, thân thể hóa thành một luồng tia chớp, nhập vào bóng tối mênh mang. Thạch Phi Hiệp quay lại nhìn Isfel, thấy hắn cũng đang nhìn hắn. “Đi thôi.” Hắn nói thật nhỏ. Isfel đột ngột giương cánh, bay vào giữa không trung. Thạch Phi Hiệp ngẩng đầu, thấy hắn như chim ưng bổ xuống, sắp sửa kinh hoàng, một cánh tay đã ôm lấy thắt lưng hắn, vọt vào bóng tối. Chỉ còn lại một cái vali gỗ lớn rơi xuống đất, cô đơn bị lãng quên. Bóng tối như một màn nhung dày đặc, không chỉ bịt kín đôi mắt, mà cả miệng mũi cũng bị nghẹn lấp, không thở nổi. Thạch Phi Hiệp cảm thấy ngực như bị thứ gì đè ép, khó chịu nắm lấy cái tay đang ôm eo hắn, cố gắng mở miệng muốn nói, nhưng một chữ cũng không thốt ra được. Chết rồi chết rồi… làm anh hùng tổ quốc không thành, lại thành oan hồn. Ngập đầu óc hắn toàn những thứ linh tinh lang tang gì đó. Khuôn mặt của Vũ Chấn Kiếm ôm lấy cánh cửa, bà già bộ phận tiêu thụ chùi mất lớp trang điểm xinh đẹp và cái mông hồ lô, nét mặt tươi cười của mẹ cha… Chìm trong chuỗi hình ảnh câm lặng, hắn hoàn toàn không cảm thấy bàn tay ở thắt lưng đã nâng hắn lên, chỉ đến khi đôi môi lạnh mát chạm vào bờ môi run rẩy của hắn, một luồng khí dịu nhẹ truyền qua. Thạch Phi Hiệp bùm một tiếng, tỉnh táo lại. Đây, đây là sao? Nằm mơ? Mộng xuân? Hắn vươn tay, quơ cào lung tung. Lông chim mềm mại chạm vào mu bàn tay hắn. Thạch Phi Hiệp ngơ ngẩn, cảm giác thật quá. Lực áp trên môi đã biến mất, hắn nghe được giọng trầm của Isfel cực nhẹ cực mỏng truyền vào tai, “Hô hấp ít thôi.” Chóp mũi Isfel lướt qua gò má hắn,  lành lạnh và chân thực. … Đây không phải mộng, là thật? Đoạn đường kế tiếp, hắn  ngơ ngơ ngác ngác, chỉ biết môi họ chạm nhau thêm năm lần nữa. Rồi mắt gặp một luồng sáng trắng cực mạnh, ý thức hắn chìm vào hỗn độn. Khi tỉnh lại, bốn phía là cảnh sắc xanh biếc cây cỏ trời mây. Dea đứng cách đó không xa nói chuyện cùng một tinh linh mặc một bộ đồng phục một màu, thấy hắn tỉnh lại, gật đầu chào. Thạch Phi Hiệp đứng lên, phủ mảnh cỏ bám trên người, hết quay đông lại nhìn tây. Dea và tinh linh kia nói chuyện xong, quay đầu: “Ngươi đang nhìn gì?” Thạch Phi Hiệp cúi đầu, vẻ như thờ ơ hỏi: “Isfel đâu?” “Đã trở về.” Cũng phải, không gặp mặt đỡ xấu hổ. Thạch Phi Hiệp nghĩ vậy, trong lòng lại có cảm giác mất mát khó nói. Dea hiển nhiên không có lòng nào mà để tâm cảm xúc của hắn, thực ra hắn đã sốt ruột muốn chết, “Chúng ta phải đi một đoạn đường nữa mới đến điện Scheffers, tranh thủ mặt trời còn chưa lặn, mau đi thôi.” Nghe hắn nói thế, Thạch Phi Hiệp mới nhớ tới vầng thái dương đã lâu không gặp, “Cái đó và cái nhân loại thấy là một sao?” “Sao lại không?” Dea tức giận nói. “Thế tại sao vệ tinh không thể nhìn thấy Tinh Linh giới?” Thạch Phi Hiệp miễn cưỡng dùng lòng ham hiểu biết khoa học chuyển sự chú ý mình đi. Dea nói: “Giới, tức là không gian khác nhau.” … Thạch Phi Hiệp 囧 nói: “Ngươi có thể nói đơn giản hơn không?” Dea nói: “Bởi vì nhìn không thấy, thế nên không nhìn thấy.” Thạch Phi Hiệp búng tay một cái, “Hiểu.” Dưới ánh dương, hai bóng dài đổ về phương đông chậm rãi đi đến. “Ngươi và mấy tinh linh kia nói gì vây?” “Nói về ngươi.” “Ta? A, chẳng lẽ họ muốn cho ta quà?” Nghĩ đến đây, hắn không khỏi hối hận mình không nắm thật chặt cái vali kia. “Không. Họ muốn bắt ngươi ngồi tù.” “…Ta trông giống tội phạm truy nã sao?” “Ngươi không có giấy thông hành vào Tinh Linh giới.” “…Là ngươi mời ta tới.” “Thế nên tạm thời giải quyết xong.” “Tạm thời là…” “Ngươi cần Omedeto tự mình đặc xá.” Omedeto? Vậy phải xem tâm tình hắn rồi. Nói cách khác, lần du hành này hắn chưa thu được món quà nào, đã thu được giấy mời đến ngục giam hay sao? Điện Scheffers so với trong tưởng tượng của Thạch Phi Hiệp thì nhỏ hơn nhiều, chỉ tầm tầm mấy biệt thự lớn của những người nhà giàu trên Trái Đất thôi. Dea giải thích: “Hắc ám tinh linh bị tà ác xâm nhập, mới có dục vọng hoang phí.” Thạch Phi Hiệp nói: “Vậy trước kia Quang Minh Tinh Linh ở đâu?” “Nhà gỗ.” “Hoàn toàn bằng gỗ sao?” “Ừ.” “Đúng là bảo vệ môi trường.” Dea đến cổng điện Scheffers, vệ binh ở đó tất nhiên là nhận ra hắn, cung kính hàng lễ. Thạch Phi Hiệp nghĩ nguy cơ mình bị tống vào tù lúc nào cũng có thể bùng nổ, lập tức dừng chân, cúi đầu đứng nguyên vị trí. Một lúc sau Dea mới từ trong đi ra. “Sao? Có thể vào không?” Dea lắc đầu: “Omedeto không ở điện Scheffers. Hắn đang truy bắt Locktine.” “Truy bắt Locktine?” Thạch Phi Hiệp thấy trong lòng căng thẳng, hắn giờ không còn cái tâm tình vô ưu vô lo an hưởng nghỉ phép nữa rồi, chỉ còn tâm tình kẻ tình nghi đợi lệnh đặc xá. “Locktine kia là ai? Omedeto truy bắt hắn bao lâu rồi?” “Là em trai hắn.” Dea đột nhiên thấu hiểu ý của người kia, hơi có chút ngượng ngùng, “Là kẻ làm phản Abaddon nói.” Thạch Phi Hiệp thở phào nhẹ nhõm, “Chúng ta ở đây chờ hắn đi.” Dea nói: “Ngươi ở đây chờ, ta đi xem thử.” Thạch Phi Hiệp vội níu lấy hắn, “Cùng đi.” Đừng đùa chứ, ở chỗ này lỗ tai tròn là giống hiếm, lỡ như Dea triền miên triền miên quên trở lại, hắn thảm rồi. Hắn không muốn nửa đời sau đều trông từ trong song sắt ra đâu, dù là trong ngục, hay là trong đoàn xiếc. Dea có lẽ hiểu rõ nỗi lo của hắn, gật đầu. Sắp chạng vạng, mặt trời ngả về tây, khiến cho hai bóng người trên đường càng nghiêng dài. “Vì sao ngươi nói chuyện với vệ binh lâu vậy?” “Nói về ngươi.” “…” “Ta muốn giải thích lai lịch của ngươi.” “Tức là, nếu ta không được Tinh Linh bệ hạ đặc xá. Ta không chỉ bị vệ binh ở cửa khẩu Tinh Linh giới truy sát, mà còn bị vệ binh điện Scheffers truy sát?” “Không.” “Thật vậy sao?” “Ừ. Kỵ binh tinh linh sẽ trực tiếp đảm đương.” “Này này, kỵ binh tinh linh khoảng bao nhiêu tinh linh?” “Hai ba trăm vạn gì đó.” “Là Quanh Minh tinh linh ưa hòa bình, thiện lương, dễ gần sao?” “Không, Hắc Ám Tinh Linh.” “… Ngươi yên tâm, ta sẽ không chạy đâu.” “Tùy ngươi. Thực ra ta không quan trọng.” Đã quen thói quen ăn uống đúng giờ trên Con thuyền Noah, vừa đến năm rưỡi, dạ dày Thạch Phi Hiệp đã bắt đầu biểu tình. “Chúng ta còn phải đi bao lâu?” Dea nói: “Vấn đề này ba phút trước ngươi vừa hỏi.” Thạch Phi Hiệp nói: “Vì ngươi khi đó trả lời không biết.” “Ngươi sao lại nghĩ sau ba phút đáp án có thể thay đổi?” “Không nghĩ, chỉ là chờ mong.” Thạch Phi Hiệp vừa đi vừa nện lưng xoa bắp đùi. Áo khoác âu phục đã bị hắn cởi ra từ sớm cột quanh lưng, trông như một cái váy tơi tả. Trên quần xắn vài vòng, trông y chang ngư dân. Dea ngược lại, bình thản nhàn nhã, trán cũng khô ráo. Thạch Phi Hiệp sờ hai bên cổ đầy mồ hôi, kính phục nhìn hắn: “Đầu lưỡi ngươi biết tản nhiệt sao?” Dea đột nhiên dừng bước. Thạch Phi Hiệp cười làm lành: “Ta chỉ đùa thôi.” Dea ngây dại nhìn phía trước, “Đến.” “Cái gì?” Thạch Phi Hiệp nhìn theo ánh mắt hắn, một cỗ xe ngựa từ nơi trời đất giao hòa lao ra, ngự trị trên không. Móng ngựa khua dồn bốn chân lửa đỏ hừng hực. Omedeto dừng xe trên không, tóc đen tung bay, tư thế oai hùng tràn trề.