Editor: Tsuki813 Beta: Hiên Dea đi rồi, hành trình mới tính là qua được một chặng. Dầu như thế nào, lăn qua lộn lại cả buổi, cuối cùng cũng đã được yên tĩnh. Isfel, Abaddon và Bogi vỗ sáu cái cánh, cùng bay đi. Thạch Phi Hiệp vốn định đi ngủ một giấc bồi dưỡng tinh thần, phục hồi sinh lực, một phen kinh hồn táng đảm như vậy đã khiến sức lực hắn bay hết cả. Nhưng không đợi hắn quay đi, Gin đã dùng thái độ cực kỳ thân thiên, mang nụ cười hiền hậu trên môi xách hắn đi vào một phòng trống. Asha ngơ ngác chạy theo, nhưng bị Gin sớm nhốt hắn ở bên ngoài Sau cánh cửa, Thạch Phi Hiệp thở dài nói: “Còn tiếp tục thế này, sớm muộn gì ta với ngươi cũng sẽ bị đồn đại.” “Không thể nào.” Gin rất tự tin nói, “Tất cả mọi người biết ta dù bị mù, cũng không thể nào làm ra loại chuyện đó.” Thạch Phi Hiệp đột nhiên bám dính lên cửa sổ, đập kiếng kêu gào: “Tinh linh vương..... Ngươi trở về đi. Ta khai, ta cái gì cũng khai! Ngươi chỉ cần bỏ mấy túi Kim tệ là có thể mua ta!” (Sao giống bán thân quá vầy nè =))))))) Gin nghe hắn rống xong, khoan thai nói: “Hừm. Đa tạ ngươi đã nhắc nhở ta hiện tại giết người diệt khẩu còn kịp.” ...... Thạch Phi Hiệp ủ dột cúi đầu nói: “Kỳ thực, ta sớm biết sẽ có một ngày hôm nay.” Gin: “......” “Cho nên, ta đã sớm để lại một phong di thư, bên trong đem chuyện ngươi cùng Dea tường tường tận tận kể lại một cách minh minh bạch bạch.” (Tsu: =”=) Gin: “......” “Ta đã đem gửi nó cho người ta tin tưởng nhất. Ta từng nói với hắn, nếu có một ngày ta mất tích liền ba ngày hoặc là đã chết, thì đem thư đó công khai.” Gin: “......” Thạch Phi Hiệp giương cằm, dùng khóe mắt liếc Gin, “Cho nên, hiện tại ngươi nên nghĩ làm thế nào bảo vệ ta thật tốt. Ta nếu có bề gì, lá thư đó liền......” Gin chớp chớp đôi lông mi sắc vàng lấp lánh, “Nghe nói Con thuyền Noah chỉ có một con người.” Thạch: “......” “Cho nên, ngươi chạy đâu tìm người ngươi tín nhiệm nhất?” Thạch: “......” Gin nói: “Hơn nữa, tuy rằng Con thuyền Noah không có TV, nhưng vẫn có sách. Vậy nên, cái thủ đoạn lật đi lật lại lật tới lật lui đều cũ rích thế này, ngươi bớt dùng đi.” Thạch: “......” Gin nhướn mày nói: “Bây giờ, quyết định của ngươi là?” Thạch Phi Hiệp thành kính nói: “Ta đương nhiên sẽ vì nghĩa quên thân, sát cùng ngươi rồi, huynh đệ. Bạc vàng đâu thể sánh được với huynh đệ chứ.” Sự thực thế mà, vàng bạc nó đâu biết uy hiếp người. Gin mỉm cười nói: “Chúng ta hiện tại có thể hảo nói chuyện rồi?” Thạch Phi Hiệp bùi ngùi nói: “Chúng ta lúc nào không thể nói chuyện chứ?!” Gin ngẫm nghĩ, cũng đúng. Hình như từ lúc Thạch Phi Hiệp tới Con thuyền Noah, có ý nghĩ âm mưu đen tối gì đều tìm tới chỗ hắn xả. “Vậy ngươi nghĩ chuyện này nên kết thúc như thế nào đây?” Thạch Phi Hiệp sửng sốt nói: “Không phải đã kết thúc rồi a?” Gin hơi híp mắt nhìn hắn, “Ngươi nghĩ như vậy là kết thúc sao?” Thạch Phi Hiệp cố sức gật đầu, “Đương nhiên, mối nguy của ngươi đã loại bỏ, nguy cơ của ta cũng mất đi, vì vậy thiên hạ thái bình, mưa thuận gió hoà...... Hoàng tử tộc trong suốt cùng Vương tử Hấp huyết quỷ từ nay về sau sống hạnh phúc bên nhau. Kết thúc có hậu biết chừng nào a.” Hắn tràn đầy cảm xúc nói. Từ Ma vương nhỏ đến Ma vương lớn tới cả Tinh linh vương, hai ngày nay hắn sống trong lo sợ đề phòng, thật vất vả mới ‘sau cơn mưa trời lại sáng’, hắn không muốn sinh thêm rắc rối nữa. Gin nói: “Vậy Dea cùng Omedeto thì sao?” ...... Thạch Phi Hiệp nói: “Lẽ nào chuyện này cũng liên quan tới ta?” Lúc bọn họ ân oán dây dưa, hắn còn không biết đang đầu thai ở nơi nào. Gin nói: “Không phải việc của ngươi, là ta.” Nhìn Omedeto tức giận bỏ đi, Dea vẻ mặt u buồn, hắn liền cảm thấy mình là kẻ thứ ba phá hủy nhân duyên người ta...... Kỳ thực hắn cũng là người bị hại cơ mà. Lúc bị Dea đâm đâm còn chưa biết chuyện tình sau lưng hắn, cho đến lúc biết, đâm cũng đâm rồi, tay thì cũng đã chia rồi, hắn còn có thể thế nào. (Tsu: đến bây giờ, ta vẫn không thể chấp nhận được, Gin là thụ của Dea… Anh quá biến thái để làm thụ mà:(() Gin càng nghĩ càng ức. Thạch Phi Hiệp từ trên giường bò xuống, lách qua hắn, lặng lẽ chuồn tới cửa. “Ta hạ kết giới trong phòng.” Gin không có quay đầu lại. Thạch Phi Hiệp cứng đờ, cười gượng nói: “Ta là cần ‘tiểu tiểu’, cũng không phải muốn ra ngoài, phòng tắm không có kết giới chứ?” Gin quay người lại, thiêu mi nói: “Ngươi có thể dùng đầu xông vào thử xem. Nếu xuyên qua luôn thì không có, bắn ngược trở về thì là có.” Thạch Phi Hiệp lấy tay chọt chọt —— xuyên qua luôn. Gin ở một bên cười nhạo. Thạch Phi Hiệp xem như không thấy, đi vào WC, tiện tay đóng cửa. Sau đó buông nắp bồn cầu, liền như vậy dựa vào phía sau ngủ gà ngủ gật. Mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, hắn rất nhanh tiến vào mộng đẹp. Trong mộng hắn trở về cái văn phòng đèn chớp tắt chớp tắt như sàn nhảy disco, cái bàn bị đập nát bét vẫn còn là một đống bừa bãi toán loạn. Hughes ôm một đống giấy tờ từ ngoài cửa vào, giận dữ nói: “Ngươi sao có thể như vậy?!” Thạch Phi Hiệp mờ mịt nói: “Cái gì như vậy?” Hughes ném giấy tờ xuống, bắt đầu cởi quần áo. ...... Thạch Phi Hiệp con mắt không tự chủ được mà dời xuống dưới. Áo cởi sạch, cơ bụng sáu múi ngay trước mắt. Hắn nuốt nước miếng một cái, chợt nghe thấy giọng nói chỉ thuộc về Isfel, lạnh nhạt mà đầy từ tính: “Thích không?” Thạch Phi Hiệp đỏ mặt ngẩng đầu, mới phát hiện Hughes đã biến thành Isfel. Đôi con ngươi đen huyền kia phóng đại trong tầm mắt, như xoáy nước thật lớn, gần như muốn đem cả linh hồn hắn hút vào. Quá kinh khủng! Trong đầu hắn đều đầy ắp ý nghĩ này, dù là thế giới hủy diệt, ‘người kiến’ kéo quân xâm lược cũng đều không khủng bố như vậy. Đẩy mạnh hắn ra, Thạch Phi Hiệp lao ra ngoài. Theo trí nhớ của hắn, bên ngoài phòng làm việc là một dãy hành lang, một đầu là thang máy, một bên nối với đại sảnh, đối diện còn có một bồn phun nước. Nhưng lúc hắn đi ra, hàng lang không còn nữa, đài phun nước đã biến thành đại dương mênh mông. Hắn đưa chân vào, chưa kịp kêu một tiếng đã chúi đầu xuống dưới. Nước rất nhanh ngập quá đỉnh đầu, hô hấp trở nên khó khăn. “Ưn......” Mũi bị nghẹt khó chịu gần chết, hắn chợt từ trong mộng tỉnh lại. Khuôn mặt tươi cười của Gin gần trong gang tấc, ngón tay thon dài chặt chẽ nắm mũi hắn. Thạch Phi Hiệp dùng miệng từng ngụm từng ngụm đớp không khí. Gin thả tay ra, khoanh tay nói: “Đi WC?” Thạch Phi Hiệp gật đầu. “Không cởi quần? Không mở nắp cầu?” Thạch Phi Hiệp bình tĩnh nói: “Ta táo bón. Cho nên muốn chuẩn bị một chút.” (Tsu: Ụa! Sao không để là ủ =))) Gin khư khư cười quỷ dị: “Nghe nói đánh đập con người đến một mức nào đó, có thể làm hắn tè ra quần.” Thạch Phi Hiệp kìm lòng không đậu ngửa bài cú chót, “Éc, ta muốn ”đại’ cơ.” Gin vươn tay, ở trước mặt hắn nhẹ nhàng lắc lắc, “Nắm tay ta cũng ‘đại’ lắm này.” ...... Thạch Phi Hiệp đứng lên, vỗ bờ vai của hắn mỉm cười nói: “Ngươi vừa rồi hình như có chuyện gì phiền não? Mọi người đã là huynh đệ, ngàn vạn lần đừng chịu nhịn một mình, cứ việc nói với ta. Có thể giúp ta nhất định quyết chẳng từ nan.” Sự thật là chẳng từ được, chẳng từ được mà. Gin lùi tay về, nghiêm mặt nói: “Ngươi có cách nào se duyên cho Dea và Omedeto?” Fuck. Đã nói hắn không phải ông mai, không có làm mấy trò môi giới hôn nhân thế này, thế mà làm sao mọi người đều thích tới hỏi hắn? Thạch Phi Hiệp cảm khái nhìn Gin, chân thành mà nói: “Kỳ thực, ta cũng là người không khéo.” Gin gật đầu thấu hiểu, “Ngươi yên tâm, chờ ngươi giải quyết chuyện này rồi, ta nhất định sẽ thay ngươi tìm người tốt.” Thạch Phi Hiệp hai mắt sáng rực lên, “Tốt thế nào?” “Hiền lành lại hòa nhã.” Hiền lành là tốt, hiểu lễ nghĩa biết quản việc nhà. Hòa nhã cũng rất tốt, biết ý tứ người ta. Thạch Phi Hiệp nói: “Trông ra sao?” Gin nói: “Như Asha.” Thạch phi hiệp: “......” Gin nhìn mặt hắn hóa đá, tiếp tục nói: “Hoặc là thông minh lại khéo tay.” Thạch Phi Hiệp cứng ngắc quay đầu, đối hắn nói: “Đừng nói cho ta trông như Raton.” Gin khen ngợi: “Ngươi thật thông minh.” “......” Thạch Phi Hiệp nói, “Ta thà rằng ngốc một chút, chí ít hiện tại cũng không chịu cảm giác muốn ói.” Gin vui vẻ cười nói: “Không khỏe sao? Ngươi phía dưới không xuất hàng, vậy từ phung từ phía trên ra đi.” ...... Thạch Phi Hiệp cấp tốc mở bồn cầu, òng ọc nôn lấy nôn để. Gin thương cảm vỗ vỗ lưng hắn, rút tờ giấy vệ sinh đưa cho. Hắn cầm giấy vệ sinh, chùi chùi miệng, uể oải nói: “Muốn tác hợp Dea và Omedetou sao?” Xem ra chạy trời không khỏi nắng a, Thạch Phi Hiệp ngươi tới số rồi. Gin vồn vã gật đầu. Thạch Phi Hiệp trầm giọng nói: “Vậy trước hết nên giải quyết khúc mắc của Dea.” Gin nói: “Ta nhìn được, Dea đối Omedeto cũng không phải hoàn toàn thờ ơ.” Nếu như thật sự thờ ơ, hắn sẽ không vừa nghe Omedetou bị thương đã cả người căng thẳng. Thạch Phi Hiệp tức giận nói: “Ý ta là, trước hết giải quyết đoạn nghiệt duyên kia giữa ngươi và Dea.” ...... “Nghiệt duyên?” Gin tổn thương, “Ngươi còn nói chuyện tình tốt đẹp xưa kia giữa ta và hắn là nghiệt duyên?” Thạch Phi Hiệp nói: “Ta đã rất hàm súc rồi, ta vốn muốn nói là oan nghiệt.” ...... Nghĩ đến Dea khi bị hạ tình chú, cũng coi như là lợi dụng người ta lúc khó khăn, Gin khóe miệng run rẩy hai nhịp thì, bất đắc dĩ nói: “Vậy ngươi có biện pháp nào?” Thạch Phi Hiệp nói: “Đầu tiên, chúng ta phải giá họa Giang Đông.” Gin hiếu kỳ nói: “Giang Đông là ai?” ...... Thạch Phi Hiệp nói: “Ta chỉ tùy tiện lấy ví dụ thôi mà. Ý ta nói là, có ai từng xuất hiện ở Con thuyền Noah một thời gian, sau lại lăn ra chết không?” “Vì sao lại phải chết?” “Chết đi là hay nhất, chết rồi không có đối chứng. Dù chúng ta vu oan giá họa thế nào, hắn cũng không có cách cãi lại. Hắc hắc, có bản lĩnh thì hắn dựng xác chết sống dậy mà hỏi.” Thạch Phi Hiệp nói, lại cảm thấy làm người cũng không nên quá bỉ ổi, bổ sung thêm, “Đương nhiên, dù là xác chết vùng dậy tới tìm ngươi, ngươi cũng không sợ. Dù sao thì đôi bên đều ngủ quan tài, ai cao quý hơn ai chứ?” Gin khó chịu kêu lên: “Ta là huyết tộc cao quý vĩ đại! Đương nhiên là ta cao quý.” Dừng một chút, “Không đúng, ngươi dám đem xác chết so sánh với ta?” Thạch Phi Hiệp cười làm lành nói: “Nếu không phải đã chết, nào dám so với ngươi? Thế không phải muốn chết sao?” Gin suy nghĩ một chút, thoả mãn gật đầu nói: “Có lý. Được rồi, theo điều kiện ngươi nói, ta biết hai người. Một người là người sói Obie. Nghe nói sau khi hắn rời khỏi Con thuyền Noah không bao lâu, trong một lễ hội ăn nhiều quá nên đã lăn ra chết.” ...... Thạch Phi Hiệp đối với như vậy hưởng thụ hựu vô tri đích chết kiểu này báo dĩ kính phục. Thạch Phi Hiệp đối với kiểu chết trong hưởng thụ không hay biết cái chi này vô cùng kính phục. “Còn một người lùn nữa. Nghe nói lúc hắn làm khách tại tộc Người khổng lồ, chết đuối trong bồn tắm.” (Tsu: =”=…) Thạch Phi Hiệp đập tay một cái, “Chính hắn” ——————————————————————————– Thẻ sách kẹp ngang ——————————————————————————– Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chúc mọi người lễ Trung Thu vui vẻ hoàn mỹ, sum vầy sum vầy.