Editor: Tsuki813 Beta: Hiên Asha chưa bao giờ keo kiệt chuyện sẻ chia nước bọt của mình. Nói phun, ăn phun, kinh ngạc hơn lúc uống nước cũng có thể phun nốt. Thạch Phi Hiệp ngơ ngác vuốt vuốt mấy giọt nước dính trên mặt, nhìn kỳ cảnh vừa uống vừa phun của hắn, không thể lý giải. Raton không hổ là cộng sự nhiều năm của Asha, ngay từ khoảnh khắc Asha hé miệng, liền một mạch lẩn đến nơi xa, hiện giờ chính là tên đang khoái chí gặm nguyên cái chân gà to đùng, xong còn không quên bảo vệ môi trường mà đem thứ gì đó vứt vào thùng rác. Bogi vẻ mặt chán ghét nhặt chân gà vừa nện xuống đầu, cơn tức xông thẳng lên não, đang muốn đứng lên, chợt nghe Thạch Phi Hiệp hét lên một tiếng, “Raton! Ngươi đang làm gì?” Raton ngừng tay, “Ăn đùi gà.” Thạch Phi Hiệp tiến lên, một tay đoạt lấy cái dĩa, nói: “Đùi gà xương nhiều, dễ cắn phải, chính là nên ăn thịt gà đi. Thịt vừa ngon, vừa nhiều, lại không có xương.” Raton đáng thương nhìn cái dĩa, “Thế nhưng ta thích ăn đùi gà......” Hắn nói còn chưa nói xong, đã đành mắt mở trừng trừng nhìn Thạch Phi Hiệp đem đùi gà tiến vào thùng rác. ...... Raton buồn bực nghĩ: hắn là thực sự thực sự rất thích ăn đùi gà mà. Bogi trong thùng rác sau khi nhận được đùi gà thơm ngào ngạt từ Thạch Phi Hiệp, quyết định tiếp tục nhẫn nhịn, bởi vì tay nghề Antonio thực sự không tồi, chỉ là ánh sáng này mùi vị này...... Hắn nuốt nước miếng một cái, hé miệng đang tính cắn, lại cảm thấy một trận nước nóng từ đỉnh đầu đổ xuống. Nước canh nóng hổi đi kèm tôm tróc vỏ (*), mực cùng các loại hương liệu khác mùi vị thơm lừng chảy từ đầu hắn xuống bả vai, trực tiếp thấm luôn vào quần áo. Dù không xem, hắn cũng biết bộ dạng bản thân hiện giờ so với đùi gà nhất định còn ngon lành hơn nhiều! Thạch Phi Hiệp lại ở ngoài gào thét, “Asha! Ngươi làm cái gì?” Lần này hắn gào rất cấp bách, thanh âm cơ hồ cũng bị biến đổi theo. Asha ù ù cạc cạc nhìn hắn, dường như không hiểu vì sao hắn kích động như vậy, “Canh này có mùi chua chua, hình như bị hư rồi.” “Hư thì hư, ngươi mù sao lại đổ! Không biết cái thùng sẽ bị rỉ ra ngoài sao?!” Ngữ khí Thạch Phi Hiệp hầu như muốn đem Asha lột da bẻ xương, mặc dù trong lòng hắn đã sớm tung hoa vui mừng. Asha: “Không biết.” ...... Bogi tay cầm đùi gà run rẩy, lửa phẫn nộ làm nước canh phủ trên đầu bốc hơi ‘xèo xèo’. Khí nóng dường này ngay cả Thạch Phi Hiệp đứng xa năm sáu mét vẫn có thể cảm nhận sâu sắc, vì vậy hắn vội vàng nói với Gin: “Gin! Uống rượu uống rượu, uống nhiều một chút.” Hắn nói, hướng Hughes nháy mắt mãnh liệt. Hughes bất đắc dĩ khuyên nhủ: “Đừng uống, mặt ngươi đỏ lên hết rồi này.” Mặt đỏ lên? Bogi nghe âm thanh ăn uống linh đình bên ngoài mà quyết định nhịn thêm chút nữa. Dù sao thì hắn cũng đã nhịn lâu đến vậy, kế hoạch đang phát triển tốt, nếu như bây giờ bỏ cuộc thật quá đáng tiếc rồi. Bất quá mối nợ này đợi lát nữa nhất định nhất định phải đòi lại từng cái một —— Raton, Asha, hắn nhớ kỹ rồi! Bên ngoài. Thạch Phi Hiệp lại bắt đầu đối Hughes nháy mắt. Hughes cầm bánh ga-tô rất do dự. Raton cũng làm tư thế y chang với Hughes. Hắn thực hâm mộ Hughes, bởi vì ném chân gà còn lâu mới thích chí bằng ném bánh ga tô. Hughes vẫn bất động. Cuối cùng vẫn là Gin nhịn không được, trực tiếp từ phía sau ôm lấy, cầm tay hắn, hướng đến cái thùng ghi hai chữ ‘thùng rác’. (ở đây chính xác là ba chữ ‘lạp ngập tương’  (垃圾箱) a.ka thùng rác =))) Bánh ga-tô tinh chuẩn tiến vào. Bogi vuốt cái đầu đầy bơ phủ béo ngậy, nghĩ lần này thật sự chịu đựng hết nổi rồi. Cùng lắm thì cùng Gin đường đường chính chính đánh nhau một trận, dù sao cũng tốt hơn cái cảnh uất uất ức ức thế này. Hắn vùng đứng dậy, trên thùng đột nhiên ụp xuống một miếng che bằng gỗ, thật rắn chắc nện lên đầu hắn, đưa hắn văng trở lại. “A!” Hắn bưng đỉnh đầu ngồi xổm xuống. Thạch Phi Hiệp hai tay đặt bên trên nắp gỗ, bên ngoài thùng mà rống: “Các ngươi tất cả đều không được đem cái gì vào trong nữa, ai tới là ta không để yên đâu!” ...... Bogi ngồi chồm hổm ở bên trong, xoa đỉnh đầu, tức giận nghĩ: sớm dùng chiêu này có phải tốt không! Gin vì hành động cẩn thận của hắn mà giơ hai ngón tay. Trách không được mặc dù năng lực nhân loại thấp thế, chẳng có khái niệm gì về Cửu giới, nhưng thần vẫn để cho bọn họ làm một phần tử của Con thuyền Noah. Hắn trước đây không rõ, cuối cùng bây giờ đã hiểu rõ. Bởi vì trong nhân loại còn có phần tử Thạch Phi Hiệp vừa vô sỉ lại giảo hoạt này chứ còn gì nữa. Raton cũng là bội phục mà lắc đầu. Thạch Phi Hiệp rất vô lại thản nhiên nhận hết. Hughes chỉ thở dài. Chỉ độc Asha còn đang đứng trước lò mà tập trung chuyên chú nướng thịt bò, hoàn toàn thoát ly với tình cảnh bên cạnh. Vài người còn lại cùng nhau ăn uống tiệc tùng cả buổi. Raton vuốt vuốt cái bụng tròn vo, nhỏ giọng nói: “Không sao chứ?” Cứ tiếp tục kéo dài, sợ rằng tiểu ma vương kia không nhịn được nữa. Thạch Phi Hiệp liếc sang Gin. Gin ưu nhã mà buông dao nĩa, thanh thanh cổ họng, hét lớn: “A, trời ạ, Hughes ngươi sao biến thành hai người rồi?” Hughes quay lại quăng cho hắn cái nhìn khinh bỉ. Đang ngồi trong thùng đến nỗi chân bị chuột rút, Bogi nghe vậy tinh thần chợt rung lên. “A, Thạch Phi Hiệp, của ngươi trên vai thế nào lại có ba, không, là bốn đầu?! Không phải, ngươi không phải Thạch Phi Hiệp, ngươi là...... ngươi là, Asha?” Gin vừa kêu to vừa hướng cái thùng rác đi đến. Thạch Phi Hiệp cùng Raton rón ra rón rén theo ở phía sau. Asha nhìn thoáng qua chỗ bọn họ, rồi lại hết sức chăm chú về miếng thịt bò của mình. Gin đột nhiên nhào lên thùng, ợ một cái nói: “Cái thùng này sao chướng mắt, chướng mắt quá vậy......” Thạch Phi Hiệp kinh khủng kêu lên: “Ngươi muốn làm gì?” Vấn đề này Bogi cũng muốn hỏi, bởi vì hắn phát hiện cái thùng đột nhiên khi không lại bay lên. Chết tiệt! Bogi dùng sức lấy đà, muốn nhảy lên phía trước thoát ra, nhưng ngoại trừ trên đầu có tăng thêm cục dày dày, còn lại không hề hiệu quả. Là kết giới! Gin cư nhiên lại dám hạ kết giới lên cái rương này? Đồ biến thái chết tiệt! Hắn đập mạnh vách thùng, “Gin, hỗn đản, thả ta ra!” Thạch Phi Hiệp với Gin, Raton cùng nhau đẩy cái thùng, vửa giả bộ kêu lên: “Không, không được..... Gin, rốt cuộc ngươi muốn gì? Ngươi sao lại có thể như vậy! Ném rác bừa bãi là không đúng!” Ném rác bừa bãi? Bogi trong đầu nhất thời hiện lên một ý nghĩ đáng sợ —— bị ném vào kẽ hở không gian. Ý nghĩ này làm toàn bộ lông tơ hắn dựng hết cả lên, hắn dùng hết sức đập thùng, “Hỗn đản, thả ta ra! Thả ta ra ngoài!” Cái rương bị đẩy ngã bên cửa sổ. Thạch Phi Hiệp yên lặng mà đếm tay, “Một, hai, ba!” Cái rương ‘xoát’ một cái trượt ra ngoài. Thạch Phi Hiệp nhìn cái thùng trôi đi nhẹ nhàng bên ngoài tửu điếm, làm một động tác phất tay cúi chào. Hughes đột nhiên hỏi Gin: “Lúc ngươi ném ra ngoài có bỏ kết giới rồi chưa?” ...... Gin ngẩn người, đột nhiên kêu lên: “Không xong!” Nếu như kết giới không cởi bỏ, Bogi không chui ra được, hắn sẽ bị gió lốc trong kẽ hở không gian một phát xé thành từng mảnh nhỏ! Sắc mặt Thạch Phi Hiệp cùng Raton nhất thời đông cứng. Gin nhảy ra cửa sổ, “Ta đi kéo hắn trở về!” ...... Bầu không khí giằng co ba giây. Thạch Phi Hiệp cười gượng nói: “Ngoại trừ còn chút ngoài ý muốn, kế hoạch chung quy vẫn rất thành công.” Gin rốt cục thiên tân vạn khổ mà đem cái thùng kéo lại. Trên đường lôi cái thùng về, hắn hối hận một nghìn lần vì cái khỉ gì mà chính mình phải ra ngoài. Thật ra, ném rác bừa bãi là không đúng, đáng ra tất cả sinh vật đều phải cấm tiệt nó. Hơn nữa, vì sao cái thùng này lại là màu đen a, làm hại hắn mò như mò cá cả nửa ngày. Thạch Phi Hiệp áp sát thùng nghe động tĩnh, “Hắn không có việc gì chứ?” Gin nói: “Không phải bị dọa bất tỉnh, mà là bị cụng đầu ngất đi. Đây có tính là có việc không?” Thạch Phi Hiệp dối lòng nói: “Vậy chắc là không có việc gì.” Đầu hắn cụng mọc nguyên quả ổi lớn như thế chắc không vui vẻ lắm được nhỉ? Hughes không đành lòng nói: “Chúng ta hay là thả hắn ra đi, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ.” Thạch Phi Hiệp nói: “Hắn chừng này tuổi so với chúng ta sao gọi là trẻ con được” Raton hiếu kỳ hỏi: “Vậy gọi là cái gì?” Thạch Phi Hiệp thâm trầm nói: “Con rùa.” Quan niệm TQ, rùa sống thọ, hèn. Asha đi tới, “Các ngươi vừa làm cái gì vậy?” ...... Thạch Phi Hiệp rất vô tội giải thích: “Không có gì, vứt rác mà thôi.” Asha vẫn mang vẻ mặt mờ mịt. Thạch Phi Hiệp lôi kéo Raton nói: “Đi ăn thôi, đồ ăn nguội hết cả rồi.” Đám người Raton, Gin và Hughes tản ra kiếm ăn. Thạch Phi Hiệp ăn một hồi, bỗng quay đầu lại hỏi: “Ẩy? Cái thùng đâu?” Raton nói: “Có khi nào hắn tỉnh rồi tự quay về không?” Thạch Phi Hiệp nói: “Ngươi nghĩ hắn tỉnh lại rồi sẽ im hơi lặng tiếng, bấm bụng chịu đựng bỏ đi?” Hắn nhìn về phía Gin, “Ngươi có thấy cái thùng không?” Gin nhún vai. Asha đột nhiên nói: “Các ngươi đang nói cái thùng rác sao?” Chúng sinh vật đồng loạt gật đầu. Asha thô lỗ nói: “Các ngươi không phải đã nói vứt rác sao? Cho nên ta quăng nó đi luôn rồi.” ...... Gin vừa đi bên cửa sổ vừa nói: “Ta ghét cái thùng, ta thù tiệc sinh nhật, ta càng hận cái ý định chết tiệt này.” Thạch Phi Hiệp nhìn trần nhà. Cái rương lần thứ hai mò trở về. Có điều lần này để an toàn, bọn họ mở thùng ra, lôi Bogi ra ngoài. Nếu bọn họ không phải là người tham gia vào kế hoạch này, tuyệt đối không nghĩ tên nhóc xấu xa đầu đầy bơ, khắp người nhơ nhớp nước canh trước mặt này lại chính là tiểu ma vương vênh vênh váo váo tự cao tự đại từ địa ngục. Raton thấp giọng nói: “Kỳ thực, ngoại trừ việc phụ thân hắn là ma vương, hắn cũng rất bình thường.” Thạch Phi Hiệp vuốt cằm nói: “Cho nên chúng ta phải nghĩ cách, làm thế nào trước khi rời đi đối phó hắn, làm hắn không chạy đi tố cáo với lão cha.” Tất cả ánh mắt đều tập trung trên mặt hắn. ...... Thạch Phi Hiệp cười lớn nói: “A, ta đã biết, ta sẽ suy nghĩ cẩn thận.” “Vậy ngươi tốt nhất nghĩ cho nhanh đi.” Tiếng Dea từ phía sau truyền đến. Thạch Phi Hiệp đầu tiên là ngẩn ra, sau đó sắc mặt trắng bệch nói: “Ngươi không định nói.....” Dea xác nhận suy đoán của hắn, “Abadon sắp tới.” ...... Im lặng thật lâu. Tất cả mọi người đang tốn thời gian tiêu hóa sự thật này. Thạch Phi Hiệp tiêu hóa tốt nhất, cho nên hắn nhảy dựng lên nói: “Vụ làm ăn này có thể không nhận không?” Dea thản nhiên nhìn hắn. ...... Thạch Phi Hiệp cùng hắn sau khi nhìn nhau nửa ngày, chịu đựng vuốt mặt, “Lúc nào?” “Các ngươi còn ba giờ để chuẩn bị.” ——————————– (*) tôm tróc vỏ (QT gọi là hà nhân – 虾仁)