U Linh Boss
Chương 37 : Hồi gia
(Thượng)
Tục ngữ nói: Xá xá xá tổng yếu kiến xá xá.
* Hiểu chêk liền, ai hiểu xin hãy giải thích giúp tớ với TvT~
* Hồi gia: về nhà
Hạng Văn Huân vừa mới cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay của Vương Tiểu Minh thì cảnh sắc trước mặt đã thay đổi, lại biến thành đỉnh đầu của Chử Chiêu.
Chử Chiêu ngẩng đầu: “…”
“…”
Chử Chiêu giơ tay bịt mũi lại, bình tĩnh nói: “Hạng tổng, đây là toilet.”
Hạng Văn Huân bình tĩnh xoay người đi ra ngoài, “Không sao, trước lạ sau quen. Tôi cũng quen rồi.”
Chử Chiêu: “…”
Vương Tiểu Minh nhìn vị trí của Hạng Văn Huân trống hốc trống huơ, chậm rãi thu tay lại, bất đắc dĩ thốt lên: “Baal…”
Baal liếc mắt nhìn cậu, quay ngoắt đi.
Có nói nhiều đi chăng nữa cũng vô nghĩa, dù sao ai cũng quyết giữ ý kiến của riêng mình.
Vương Tiểu Minh há hốc miệng, trầm ngâm thật lâu mới nói: “Tốt xấu gì lần tới trước khi động thủ, nhớ báo trước một tiếng.” Như vậy ít ra cũng có thể đề phòng, đỡ giật mình.
Baal bĩu môi: “Phí thời gian.”
Chuông cửa vang lên.
Vương Tiểu Minh kinh ngạc đứng dậy ra mở cửa, “Ai thế nhỉ?”
Baal nhìn lướt về phía cửa, miệng lẩm bẩm: “Còn ai vào đây nữa.”
Vương Tiểu Minh mở cửa, vẫn là Hạng Văn Huân.
“Hạng tổng?”
“Tôi chợt nhớ ra còn một chuyện chưa làm.” Hạng Văn Huân vẻ mặt vô cùng thản nhiên.
Vương Tiểu Minh cười gượng nghiêng người tránh đường.
Hạng Văn Huân làm như không có việc gì ngồi về vị trí cũ, cầm lấy ly nước trên bàn, thong thả uống một ngụm: “Ly nước vẫn chưa kịp uống.”
…
Cái lý do này thật là…
Vương Tiểu Minh mặt 囧囧 nhìn anh ta.
“Ngoài ra,” Hạng Văn Huân đặt ly nước xuống, ngẩng đầu nói với cậu, “Bạn đại học của cậu từng gọi đến công ty tìm cậu.”
“Công ty?” Vương Tiểu Minh mờ mịt.
Hạng Văn Huân giải thích: “Là đơn vị thực tập trên danh nghĩa của cậu, một công ty mậu dịch dưới quyền tôi.”
Vương Tiểu Minh lúc này mới đứng phắt dậy, “A. Cậu ấy nói gì?”
Hạng Văn Huân trả l: “Cậu ta nhắn là, mẹ cậu từng gọi điện đến trường học tìm cậu, có vẻ như bà rất sốt ruột.”
“Mẹ?” Chỉ trong một chốc, trăm mối lo lắng ào ào đổ vào đầu cậu.
“Nếu không bận rộn gì thì mau gọi điện về nhà đi.” Hạng Văn Huân đứng dậy, mỉm cười nói, “Buổi tối tôi sẽ đợi ở nhà hàng mời hai vị dùng cơm, Baal tiên sinh nhất định phải hạ cố đến đấy.”
Baal nhướn mày, từ chối cho ý kiến.
Hạng Văn Huân đi rồi, Vương Tiểu Minh vẫn đứng yên, duy trì tư thế y như mới nãy.
“Ngươi muốn gọi điện thoại hả?” Baal tuy rằng không có mẹ, nhưng hắn biết tình thân đối với nhân loại quan trọng cỡ nào.
Vương Tiểu Minh do dự: “Lâu rồi ta chưa gọi về nhà.”
Baal nhìn vẻ mặt do dự của cậu, nhíu mày hỏi: “Ngươi đang sợ sao?”
Hai tay của Vương Tiểu Minh liên tục chà xát, “Hơi hơi.”
“Vì sao?” Baal không thể lý giải nổi, “Mặc dù là mẹ ngươi, nhưng bà ấy cũng chỉ là nhân loại thôi, không phải sao?”
…
Đây mới là gốc rễ của vấn đề đó.
Cậu biết ăn nói với mẹ thế nào đây —— Mẹ! Con xin lỗi, lâu nay con không gọi điện về nhà là vì tháng trước bận sang Pháp một chuyến, nhân tiện tới Huyết tộc giới, rồi bây giờ đã là một Huyết tộc có thể hóa thành dơi hoặc triệu hồi một bầy dơi bất cứ lúc nào.
…
Mẹ nhất định trước khi ngất xỉu sẽ tống cậu vô bệnh viện tâm thần.
Baal đoán: “Ngươi không muốn để bà ấy biết chuyện ngươi đã biến thành Huyết tộc.”
Vương Tiểu Minh gật gật đầu. Đa số mọi người đều cho rằng mấy thứ như Huyết tộc, đọa thiên sứ chỉ xuất hiện trong sách vở hoặc phim ảnh, tuyệt đối không thể có thật. Cái này thì khỏi phải bàn, cha mẹ và cả anh trai cậu, bọn họ đều thuộc phần đa số đó.
“Vậy thì không nói là được rồi.” Baal không thể hiểu nổi, có gì khó khăn đâu.
Vương Tiểu Minh bực bội vò đầu, “Nhưng mà bọn họ sẽ già đi.” Mà cậu thì không thế.
Baal nói: “Nếu ngươi biến bọn họ thành Huyết tộc, bọn họ sẽ không phải già đi.” Nể tình bọn họ là người nhà của Vương Tiểu Minh, hắn có thể hào phóng chia sẻ cho bọn họ một chút máu của Vương Tiểu Minh. Đương nhiên, thân thể của Vương Tiểu Minh từ đâu mà ra, hắn chẳng buồn quan tâm.
“Kỳ thật trước đây ta cũng đã từng nghĩ đến vấn đề này.” Đứng trước lựa chọn có nên biến thành Huyết tộc hay không, cậu không những phiền lòng về cuộc sống vô tận sau này mà còn phải chịu những ràng buộc trong cuộc sống. Thế nhưng cuối cùng, chính cậu đã chọn lấy con đường liều mạng theo ý mình. “Ta muốn,” Cậu dừng một chút, sau khi quyết định chắc chắn mới nói tiếp, “Chăm sóc phụng dưỡng họ từ xa.”
Như vậy vừa không lây vận khí ẩm mốc của mình cho họ, vừa không để họ có cơ hội phát hiện mình là Huyết tộc trường sinh bất lão, lại vừa có thể báo hiếu.
Sau khi Vương Tiểu Minh suy nghĩ mọi chuyện rõ ràng, gánh nặng đặt trên người lập tức nhẹ hẳn đi.
Baal cũng rất hài lòng về quyết định của cậu. Với hắn mà nói, số người quấy rầy càng ít càng tốt, dù sao mỗi ngày nổi bão riết cũng mệt lắm.
Vương Tiểu Minh nghĩ thông rồi vội vàng chạy đến bên bàn, nhấc điện thoại lên bấm số.
Nhưng chỉ mới chào hỏi hai câu, mặt cậu đột nhiên biến sắc: “Con sẽ lập tức về ngay!”
Baal thấy cậu lóng ngóng dập máy, sắc mặt trắng xanh, nhịn không được hỏi: “Sao thế?”
Trong thanh âm của Vương Tiểu Minh mang theo một tia run rẩy, “Anh hai ta ngã từ trên lầu xuống, bị gãy chân.”
Baal thản nhiên nói: “Miễn không phải ngã gãy cổ thì có gì nghiêm trọng đâu.”
“Nhưng mà anh ấy sắp làm đám cưới.”
Baal càng dửng dưng, “Vậy ngồi xe lăn rồi cưới.” Lại còn tiết kiệm thể lực nữa.
Mặt Vương Tiểu Minh càng lúc càng nhăn nhúm, “Thế nhưng, cô dâu đã mang bầu bốn tháng rồi.”
…
Ngoài việc ngã gãy chân có thể miễn cưỡng xem là tin dữ ra, hai chuyện còn lại nên tính vào tin mừng chứ hả?
Baal nhíu mày hỏi: “Trọng điểm là cái gì?”
Vương Tiểu Minh khẽ nói: “Bọn họ thiếu tiền lại thiếu người.”
Baal trợn mắt nhìn cậu: “Đừng có nói với ta, ngươi định cho tiền kèm tặng người nha?”
“Bây giờ ta có tiền rồi.” Hai mươi vạn Đôla Mỹ tháng này đã được nhập sổ. Cậu sau một đêm bỗng trở thành đại gia.
“Lúc nãy ai vừa mới bảo sẽ phụng dưỡng từ xa?” Trong mắt Baal viết rành mạch ba chữ ‘Không đồng ý’.
Vương Tiểu Minh cười làm lành: “Trước mắt về giúp đỡ ít ngày, sau đó sẽ phụng dưỡng từ xa.”
Baal đen mặt.
“Ít ra cũng phải chờ anh hai ta chân tay lành lặn. Con người trong đời chỉ có một ngày vui duy nhất, nhất định phải làm thật long trọng để nở mày nở mặt.” Vương Tiểu Minh cúi đầu, “Ta cũng đã nhiều năm không về nhà. Nếu không nhân dịp này mà về, chỉ sợ sau này thật sự không còn cơ hội nữa.”
Sắc mặt Baal từ đen chuyển sang xám.
Thanh âm của Vương Tiểu Minh càng thêm ủ dột, “Hơn nữa nhất định ta chẳng ở được lâu đâu. Có lẽ bọn họ sẽ mau chóng phát hiện ra vận khí của ta còn đến nhanh hơn tác dụng phụ của thuốc.”
Baal hậm hực nói: “Có thời gian ngồi than thở chi bằng mau đi mua vé máy bay đi.”
Vương Tiểu Minh ngẩng đầu, hai mắt nhìn hắn lấp lánh, bổ nhào vào trên đùi Baal, cười ha hả không dứt nhìn hắn nói: “Ngươi đồng ý rồi!”
Baal hừ lạnh: “Mong là vận thối của ngươi chưa mất tác dụng.”
Vương Tiểu Minh: “…”
Tiệc mừng nhanh chóng đổi thành tiệc tiễn chân.
Vương Tiểu Minh và Baal nghỉ ngơi ở Ngân Quán một buổi tối, sau đó lại bắt đầu một hành trình khác.
Bởi vì quê nhà của Vương Tiểu Minh ở thị trấn, không có chuyến bay thẳng, cho nên Hạng Văn Huân đề nghị tự lái xe đi, nhưng kết quả lại là ——
Vương Tiểu Minh và Baal ngồi vào hai bên ghế lái ghế phụ.
Hạng Văn Huân lo lắng nhìn bọn họ, “Hai người thật sự không cần tài xế chứ?”
“Tôi có bằng lái rồi.” Vương Tiểu Minh vừa nói vừa tò mò sờ đông sờ tây khắp xe.
Hạng Văn Huân trong lòng nhẹ nhàng thở phào, “Thi lúc nào thế?” Tuy rằng bây giờ có bằng lái chưa chắc đã lái được xe, nhưng ít ra so với không có vẫn tốt hơn. Đỡ mất công bị cảnh sát giao thông bất thình lình chụp cổ.
“Hai ngày trước, Huyết tộc gửi đến.” Vương Tiểu Minh vỗ vỗ đống giấy tờ tùy thân bên cạnh. Bên trong có chứng minh thư, có bằng lái, nói chung là đầy đủ cả. Có thể thấy là Huyết tộc đã phát triển mọi nghiệp vụ đến gần như toàn diện.
…
Hạng Văn Huân hỏi: “Cho nên cậu chưa từng học?”
Vương Tiểu Minh cam đoan: “Tôi từng lái xe ở khu trò chơi rồi.”
“…” Hạng Văn Huân lại hỏi thêm lần nữa, “Hai người thật sự không cần tài xế sao?”
Baal đột nhiên búng tay.
Nguyên bản Hạng Văn Huân còn đang đứng trước cửa xe lập tức biến đâu mất, sau đó chớp mắt hiện ra sau đuôi xe.
…
Hạng Văn Huân gật đầu: “Tôi yên tâm rồi.”
“Vậy chúng tôi đi đây!” Vương Tiểu Minh hưng phấn cầm vôlăng, gạt cần số, giẫm ga…
Hạng Văn Huân nhìn chiếc xe cẩn thận quẹo ra khỏi cổng, đang muốn xoay người, chợt nghe một tiếng phanh gấp, xe lại chạy ngược trở về.
“Sao thế?” Vẻ mặt của anh rất trấn định.
Vương Tiểu Minh từ trong xe vươn đầu ra, “Quên nói tạm biệt với ngài. Cám ơn ngài đã cho mượn xe, bye bye!”
“Bye bye.” Hạng Văn Huân nói xong, cảnh tượng trước mắt lại thay đổi, người đã đứng trong phòng làm việc.
Anh ta thở dài, đi đến bên cửa sổ, nhìn chiếc Audi màu đen từ trước cổng Ngân Quán chạy ra đường lớn, từ từ mất hút trong làn xe, nhịn không được thấp giọng lẩm bẩm, “Kỳ thật tôi đang tính về ký túc xá.”
Cửa bị đẩy ra, thư kí nhìn thấy anh liền sửng sốt.
Hứa tổng đứng sau lưng cô, ngoài cười trong không cười hỏi: “Chẳng phải cô bảo Hạng tổng không có ở đây sao?”
Thư kí xấu hổ không dám hé miệng. Cô chắc chắn ban nãy không có, hơn nữa cô cũng không nhìn thấy anh ta đi vô. Thế nhưng tình huống trước mắt như này, cô không thể phản bác được.
Hạng Văn Huân mỉm cười nói: “Trong phòng tôi có mật đạo mà.”
Hứa tổng nửa tin nửa ngờ nhìn anh.
Trên đường cao tốc, chiếc xe nào cũng phóng nhanh như chớp giật.
Nhưng mà khiến người khác chú ý nhất chính là chiếc Audi màu đen hoà trong làn xe. Bởi vì những chiếc xe khác đi nhanh như chớp về cũng nhanh như chớp, nhưng đều có chừng mực, ít nhất phải duy trì tốc độ tương ứng với xe. Thế mà chiếc xe này hoàn toàn coi đường cao tốc như đường đua.
Nhất là khi nó bay vào trạm xăng dầu, khiến cho nhân viên trong trạm xăng đều đồng loạt vỗ tay.
Baal đã quen với tốc độ thế này.
Lúc tham gia trò chơi trong đêm hội máu tươi, tốc độ của cửa thứ nhất còn nhanh hơn đây gấp vài lần.
Quả nhiên, lúc Vương Tiểu Minh từ trên xe bước xuống, mặt không đỏ thở không gấp, cứ như thể mới nãy vừa bước xuống từ trên xe ba bánh.
Đang đổ xăng thì di động đột nhiên vang lên.
Vương Tiểu Minh bắt máy, hóa ra là Hạng tổng.
“Tôi quên nhắc cậu.” Hạng tổng thản nhiên nói, “Đường cao tốc cũng có giới hạn tốc độ. Tối đa không vượt quá 120 km/giờ, tối thiểu không dưới 60 km/giờ.”
Vương Tiểu Minh trầm mặc một lát mới nói: “Tôi mới đi có nửa tiếng à, còn nửa tiếng dư ra có phải vòng về không?”
“… Tôi sẽ trả hóa đơn tiền phạt.”
(trung)
—
Tục ngữ nói: Xá xá xá tổng yếu kiến xá xá.
Tiến vào thị trấn, ký ức đã qua lại vọt tới như bài sơn đảo hải, thiếu chút nữa đã làm Vương Tiểu Minh choáng ngợp.
Như thể để cậu có thêm thời gian đắm chìm vào ký ức, tốc độ của xe càng lúc càng chậm. Baal quay ra cửa sổ liền nhìn thấy một bà lão tay chống gậy đang “sóng bước” cùng hắn. Hình như nhạy cảm với ánh nhìn chăm chú của hắn, bà lão quay đầu lại, nhìn hắn mỉm cười, chìa ra mấy cái răng lổm cổm đã ố vàng.
…
Baal cố nén xúc động muốn ném bà lão đi đâu đó, quay lại hỏi Vương Tiểu Minh: “Tới rồi sao?”
“A?” Vương Tiểu Minh theo bản năng giẫm phanh.
Baal trơ mắt nhìn bà lão cứ thế vượt qua trước mặt hắn.
Vương Tiểu Minh nhìn trái nhìn phải, “Đã tới đâu?”
…
Bộ y tưởng là hắn biết đường chắc?
Baal nheo mắt, “Ngươi đang nghĩ cái gì?”
Vương Tiểu Minh ngẩn người, cúi đầu nghĩ một lát mới nói: “Ta đang tìm ngân hàng Trung Quốc.”
Baal rút di động ra, đưa cho cậu, “114.”
Vương Tiểu Minh giật mình nhìn hắn.
Baal đắc ý nói: “Ở thời khắc mấu chốt luôn tìm ra cách giải quyết vấn đề mới là người thông minh.”
…
Cách cắt nghĩa “người thông minh” ở thiên đường và địa ngục chắc chắn khác hẳn nhân giới. Đây là nét văn hóa đặc trưng.
Vương Tiểu Minh cầm lấy di động, sau đó trả lại cho hắn, “Kỳ thật…”
“Ngươi thấy cách của ta không được sao?”
“Không phải.” Vương Tiểu Minh liếm môi, “Ta chỉ muốn thông báo, tới rồi.”
…
Baal xuống xe, liền nhìn thấy gần đó có một tòa nhà màu trắng, bên trên có viết bốn chữ tiếng Trung thật to. “Tầm mắt của ta mới nãy bị cô ả lùn lùn kia chắn mất.”
“Là bà lão.” Vương Tiểu Minh sửa lại cho đúng, “Ta cũng thấy, cho nên ta mới nhường đường.”
“Lão?” Baal nhướn mày, “Cô ta quá lắm cũng chỉ mới có trăm tuổi, già lắm sao?” Hắn nhìn rõ lắm mà.
Vương Tiểu Minh nói: “Nhưng mà bà ấy đã lão hóa rất nhanh.”
Baal bĩu môi, “Vậy thì ta không thể so nổi rồi.”
Bình thường hắn nói không thể so, đồng nghĩa với việc chịu thua. Đương nhiên, không đời nào nghe được hai chữ “chịu thua” vọt ra từ trong miệng Baal.
Vương Tiểu Minh vào ngân hàng rút tiền.
Để thuận tiện cho việc sử dụng, Huyết tộc phụ trách phát lương cho cậu đã đổi sẵn một phần ra nhân dân tệ, chuyển tới tài khoản bên này của cậu. Cho nên trong tài khoản hiện tại, cậu có đến hơn trăm vạn.
Cậu đưa sổ cho nhân viên giao dịch, “Tất cả đều rút hết.”
“Dạ.” Nhân viên giao dịch mỉm cười cầm lấy sổ, mở ra, sau đó nhìn số tiền trên tài khoản, nụ cười đóng băng, “Tiên sinh, thật ngại quá, ý của ngài là, rút hết toàn bộ sao?”
Vương Tiểu Minh gật gật đầu. Kỳ thật trước đó cậu cũng có một ít tiền gửi ngân hàng, tuy rằng không đến hơn trăm vạn, nhưng là cũng đủ để cậu và Baal sống đến cuối tháng.
“Là thế này. Ngài không có hẹn trước cho nên mỗi lần chỉ có thể rút năm vạn. Nếu ngài muốn rút hết toàn bộ, vậy thì trước đó phải hẹn ngày.” Nhân viên giao dịch tận tâm giải thích.
Vương Tiểu Minh nói: “Nhưng mà bây giờ tôi muốn rút.”
Cô nhân viên tiếp tục giải thích: “Như vậy tôi chỉ có thể để ngài rút năm vạn.”
Baal bước đến bên cạnh Vương Tiểu Minh, thản nhiên hỏi: “Tiền của các ngươi để ở đâu?” Chỉ cần biết được vị trí, hắn có thể trực tiếp lấy ra. (=___=)
…
Cô nhân viên miệng há hốc miệng tưởng chừng như có thể nuốt trôi cả trứng vịt. Bởi vì lời hắn nói thật sự rất giống lời thoại của bọn cướp trên phim ảnh khi chuẩn bị cướp nhà băng…
Hóa ra trộm cướp ngoài đời lại có bộ dạng tuấn tú, phong độ y như siêu sao a.
Trong đầu cô nàng từ từ phác thảo kịch bản về một mối tình ngang trái như trong truyền thuyết, một nhân viên ngân hàng và tên cướp trong một lần chạm trán đã yêu nhau, nhưng sau đó bị buộc phải xa nhau. (=___=)
Vương Tiểu Minh tưởng cô nàng quá sợ hãi, vội vàng giải thích: “Hắn chỉ thuận miệng hỏi thôi, không có ý gì khác đâu.”
Cô nhân viên mơ màng: “Vậy phải làm thế nào để hắn mới nảy ra ý gì khác đây?”
“…” Vương Tiểu Minh rốt cục cũng hiểu ra, tia sáng lóe lên trong mắt cô ả không phải là sợ hãi mà là ánh nhìn sùng bái, “Khụ, có thể giúp tôi rút tiền trước được không?”
“Dạ.” Ánh mắt cô nàng lưu luyến rời khỏi khuôn mặt Baal.
…
Theo trong ngân hàng đi ra, vẻ mặt của Vương Tiểu Minh tràn ngập lo lắng.
Baal vươn tay nhéo nhéo hai má cậu: “Làm sao vậy?”
Vương Tiểu Minh nhìn chằm chằm vào mũi chân mình, nhỏ giọng nói: “Trong nhà ta có rất nhiều họ hàng thân thích.”
Baal nhíu mày. Với hắn mà nói, ngoài Vương Tiểu Minh ra, những kẻ khác đều thật nhàm chán… À không, bây giờ phải nói là, mọi nhân loại đều nhàm chán.
Vương Tiểu Minh nói: “Nếu mấy chị đó thích ngươi…”
“Vậy thì cứ để người nhà mấy ả ra Thái Bình Dương nhặt xác.”
Vương Tiểu Minh ngạc nhiên: “Ngươi biết vị trí của Thái Bình Dương sao?” Chẳng phải hắn bảo biết rõ vị trí mới có thể ném người ta ra đó mà?
Baal liếc cậu.
“Không được.” Vương Tiểu Minh khôi phục tinh thần.”Ý của ta là, ngươi có thể nể mặt ta, hạ thủ lưu tình được không?”
“Lý do?” Nhìn biểu tình vừa rồi của cậu, Baal hoàn toàn có thể nhận ra cậu cũng không hẳn là yêu mến gì họ.
“Bởi vì họ là bà con thân thích của ta.”
Baal lạnh nhạt nhắc nhở cậu: “Đã từng thôi. Bây giờ ngươi đã không còn là người nữa rồi.”
“Đối với nhân loại mà nói, những lời này là dùng để mắng chửi người đó.”
“Đối địa ngục mà nói, những lời này là dùng để ca ngợi.”
“…”
Khác biệt văn hóa quả nhiên thật rõ ràng.
Vương Tiểu Minh vội ho một tiếng, “Chúng ta lên xe thôi.”
Nhà của Vương Tiểu Minh nằm trong khu tập thể năm tầng sơn màu xanh biếc, không cũ lắm.
Vách tường trước hiên tràn ngập vết tích quảng cáo, ngổn ngang số di động và dấu chân.
Tốc độ lên lầu của Vương Tiểu Minh rất chậm.
Lúc đi đến nửa tầng hai, cậu đột nhiên dừng lại, quay ra đằng sau thì thào với Baal: “Ta run quá.”
“Vậy chúng ta đừng đi.” Baal hi vọng.
…
Vương Tiểu Minh yên lặng nhìn hắn nửa ngày, ánh mắt lo lắng bất an ban đầu dần dần tản đi, cuối cùng cảm động nói: “Cám ơn ngươi đã an ủi ta, đi thôi.”
Baal khó hiểu nhăn mày, “Ta an ủi ngươi?”
“Ừm. Bởi vì có ngươi đứng đằng sau, cho dù ta muốn gì đều chiều theo ý ta, làm cho ta bớt ưu phiền, cho nên lúc này ta mới có thể dũng cảm tiến lên.” Vương Tiểu Minh cầm lấy tay hắn, gắt gao nắm chặt, sau đó quay đầu, tiếp tục bước lên lầu.
“…” Baal im lặng đi theo cậu.
Lên tới lầu ba, Vương Tiểu Minh bước đến trước cánh cửa màu tối như cafe thì dừng lại, điều hòa hô hấp rồi mới vươn tay gõ cửa.
“Ai thế?” Câu hỏi nói bằng tiếng địa phương.
“Mẹ, là con.” Vương Tiểu Minh cũng dùng tiếng địa phương trả lời.
Cửa mở, lộ ra một khuôn mặt có nước da vàng vàng và vài đốm tàn nhang bao phủ. Ánh mắt của bà khi nhìn thấy Vương Tiểu Minh liền sáng ngời, nhưng tầm mắt nhanh chóng đã bị Baal thu hút.
“Cậu ta là?” Trong giọng nói của bà pha lẫn do dự và sợ hãi.
Bởi vì có vô số chuyện xảy ra trong quá khứ, bà đã từng mở cửa như vậy, sau đó nhìn thấy Vương Tiểu Minh và những người đã bị vận đen của cậu làm liên lụy theo về nhà để mắng vốn.
Vương Tiểu Minh cười nói: “Là bạn của con, Baal.”
Nghe là bạn, bà Vương thoáng thở phào, từ trong túi lấy chìa khóa mở cửa cho họ.
Căn phòng lúc đầu chỉ hơn nhỏ hẹp và bừa bội, sau khi Baal bước vào cứ như thể đã biến thành chuồng gà.
Bà Vương xấu hổ dẫn bọn họ vào phòng khách ngồi tạm, sau đó đi pha trà rồi lấy hạt dưa.
Vương Tiểu Minh nhìn mái tóc ngả sang bạc của bà, trong lòng nghẹn ngào. Cậu nhớ rõ trước đây bà rất thích làm đẹp, cho nên mỗi tháng đều ra tiệm nhuộm tóc một lần, lúc đỏ lúc vàng, cho dù cha cậu có trào phúng thế nào cũng không bỏ. Thế mà bây giờ, ngay cả muốn làm đẹp thích nhuộm tóc bà cũng mặc kệ rồi.
“Mấy đứa ngồi đi, để mẹ sang nhà bên gọi cha mày về.” Bà Vương nói xong, liền vội vàng ra ngoài.
Vương Tiểu Minh nhỏ giọng giải thích: “Cha ta lúc này không ở nhà bên chơi mạt chược thì cũng ở bên ấy coi mạt chược.”
Baal cảm thấy hứng thú với trò đánh mạt chược này, “Chơi hay không?”
Vương Tiểu Minh nhớ tới kết cục của mấy gã mê cờ từng chơi Liệt Huyết Kỳ với Baal ở Huyết tộc giới, sợ cha mẹ mình cũng sẽ bị nghẹn chết, ấp úng nói: “Cái đó, chính là, chính là bốn người cầm những khối gỗ nhỏ dựng lên, làm thành một hình vuông.”
“Rồi sao nữa?” Baal chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi.
Vương Tiểu Minh nói: “Thì dựng lên, đẩy ngã. Đẩy ngã lại dựng lên, cứ thế đó.”
“…” Baal nhíu mày, “Nhân loại thật sự càng ngày càng ấu trĩ đến nhàm chán.”
Chờ khoảng nửa tiếng đồng hồ, ông Vương bà Vương hậm hực quay về.
Ông Vương mặt đen như đít nồi bước vào, ngồi phịch mông xuống cái ghế bên cạnh họ, mặt hầm hầm không lên tiếng.
Bà Vương miệng còn đang càm ràm, liên tục oán giận ông Vương suốt ngày chỉ biết chơi mạt chược, chuyện trong nhà không lo.
Vương Tiểu Minh xấu hổ nhìn Baal, hận không thể tìm được cái hố để nhảy xuống. Mặc dù trước khi đến đã chuẩn bị thẳng thắn kể cho Baal nghe, nhưng chuẩn bị trước so với thực tế luôn luôn có sự cách biệt.
Thật ra Baal lại thấy bọn họ rất thú vị. Hơn nữa, hắn còn hận không thể chọc cho bọn họ đánh nhau để tăng thêm kích thích cho “bộ phim”.
“Đủ chưa?!” Ông Vương đột nhiên hét lớn một tiếng, làm cho tất cả oán giận của bà Vương nghẹn lại một cục trong bụng.
Vương Tiểu Minh thấp giọng can: “Cha.”
“Rồi.” Vương phụ lạnh nhạt đáp lời, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Baal, “Nó là ai?”
Vừa gặp mặt đã hỏi thẳng “nó là ai” thật đúng là vô phép tắc. Bà Vương mượn chuyện để tiếp tục đôi co: “Bạn của con trai ông đấy. Sao hả? Bạn cũng không được dẫn về à?”
Ông Vương hừ lạnh, “Ai biết là cái loại bạn gì!” Kỳ thật ông đang muốn gỡ gạc một ván mạt chược thì lại bị bà kéo đi nên đâm ra bực bội.
“Thật sự hắn không phải là bạn bình thường.” Vương Tiểu Minh ngừng một chút, thấy ánh mắt mọi người đều hướng về phía mình mới kiên trì nói tiếp, “Hắn là người sẽ bên con cả đời.”
…
Lời ấy nói ra, chẳng những khiến cho ông bà Vương sửng sốt, ngay cả Baal cũng kinh ngạc đến ngẩn người.
Bởi vì đối với nhân loại, nhất là văn hóa của người Trung Quốc theo như hắn biết, trong mắt cha mẹ rất khó chấp nhận loại con cái tự xưng là đồng tính luyến ái. Dù sao ngoài Vương Tiểu Minh ra hắn cũng chả quan tâm đến ánh mắt thế gian, cho nên Vương Tiểu Minh có muốn nói cho cha mẹ cậu hay không, hắn hoàn toàn không để bụng.
Nhưng cũng không thể phủ nhận, khi hắn nghe thấy Vương Tiểu Minh tự mình nói ra sáu chữ “người sẽ bên con cả đời”, trong lòng hắn… pháo hoa nổ bùm bùm!
(hạ)
—
Tục ngữ nói: Xá xá xá tổng yếu kiến xá xá.
Ông Vương sau một hồi lâu rốt cục cũng hô hấp bình thường trở lại, giơ tay vỗ mạnh xuống bàn đang tính gầm lên, liền thấy Vương Tiểu Minh từ trong balô lôi ra từng cọc tiền. Vì thế tiếng gầm tạm thời đổi sang lời kịch, “Mày muốn làm gì?”
Bà Vương cũng mang một biểu tình cực kì kinh ngạc.
Vương Tiểu Minh nói: “Cái này là để anh hai chữa trị chân, với cả tiền mừng đám cưới nữa.”
Ông Vương bà Vương trợn mắt nhìn nhau, cả hai đều nhận ra vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương.
Năm cọc tiền rất dày, không cần đếm bọn họ cũng biết là nhiều hay ít. Năm vạn tệ không phải là con số nhỏ, cũng chẳng lớn đến mức khiến cho họ trợn mắt há hốc mồm, thế nhưng số tiền này lại từ trong tay Vương Tiểu Minh đưa tới, cậu chỉ đang đi thực tập, thậm chí còn chưa tốt nghiệp nữa kìa. Quả thật khiến bọn họ nghi ngờ không ngớt.
Ông Vương biểu tình càng lúc càng khó coi: “Mày lấy đâu ra chừng đó tiền hả? Chẳng phải mày còn đang đi học đại học sao? Đào đâu ra số tiền như vầy?”
Vương Tiểu Minh giải thích: “Con tự kiếm. Đấy là tiền lương.” Nếu tháng nào Huyết tộc cũng phát cho cậu, vậy có lẽ cũng được coi là tiền lương chứ nhỉ?
Bà Vương nghi ngờ: “Mày làm cái gì thế con? Lần trước chẳng phải thằng Tony nói mày đi làm phục vụ ở khu giải trí sao? Mới làm chưa được bao lâu kiếm đâu ra chừng ấy tiền được?”
Ông Vương mặt mày hầm hầm quát: “Mày đã làm những việc dơ bẩn phải không?!”
…
Đối mặt với sự chất vấn của cha mẹ, Vương Tiểu Minh nhất thời không biết nói gì. Cậu sao dám nói nguyên nhân là bởi cậu đã trở thành Huyết tộc cao cấp. Ban đầu cậu cứ nghĩ, chỉ cần mình đưa tiền, cha mẹ sẽ thật cao hứng, nhưng sự tình luôn diễn ra trái ngược với tưởng tượng của cậu.
Hai tay Baal đặt sang hai bên chậm rãi siết chặt, cố nén xúc động muốn ném bọn họ ra ngoài, thản nhiên nói: “Tiền ứng trước từ ông chủ.”
“Ứng trước?” Bà Vương nửa tin nửa ngờ, “Ông chủ có thể ứng trước một số tiền lớn như vậy cho mày hả con? Chẳng lẽ ổng không sợ mày ôm tiền bỏ trốn?”
Ông Vương cười khẩy: “Tao thấy ông chủ của mày cũng có vấn đề lắm đấy!”
Vương Tiểu Minh nghe vậy, rốt cục nhịn không được nói: “Con xin thề, con không hề làm chuyện phạm pháp. Tiền đây… là do con làm ra. Con chỉ muốn giúp mọi người thôi mà.”
Nói đền “giúp mọi người”, ông bà Vương lập tức im lặng.
Ông Vương sau một hồi mới hỏi: “Vậy mới nãy mày vừa bảo, muốn cùng thằng này ở bên nhau cả đời là sao?”
Baal đối với chủ đề này cũng cảm thấy rất hứng thú, tinh thần sôi sục hơn so với ban nãy.
Vương Tiểu Minh nói: “Thì chính là muốn bên nhau trọn đời.”
Bà Vương thấy ông Vương chuẩn bị nổi bão, vội vàng khuyên can: “Hai đứa bây tình cảm tốt thế nào cũng được, nhưng sau này cũng phải kết hôn cưới vợ, sinh con đẻ cái chứ? Hai thằng con trai làm sao cứ thế mà bên nhau cả đời được? Ai giặt quần áo cho tụi bây mặc? Ai sẽ nấu cơm cho tụi bây ăn hả?”
Vương Tiểu Minh nói: “Quần áo con có thể giặt, cơm con sẽ nấu.”
Baal gật đầu phụ họa.
…
“Nhìn coi mày có còn liêm sỉ không hả!?” Ông Vương một bụng lửa cuối cùng cũng phun trào, “Tao nuôi mày đọc sách, học đến đại học là để cho mày đi theo thằng khác nấu cơm giặt quần áo cho nó chắc? Sớm biết như vậy, thà rằng khi xưa tao bóp chết mày cho rồi, đỡ phải lãng phí tiền bạc, liên lụy gia đình, giờ còn làm chuyện mất hết thể diện!”
Hai hàng lông mày của Baal khẽ giật.
Từ nãy đến giờ hắn đã nhịn muốn sôi người.
Vương Tiểu Minh vội vàng giữ lấy tay hắn, âm thầm nỉ non cầu xin.
Baal hất mặt sang một bên.
Vương Tiểu Minh nói: “Cha, chúng con thật sự muốn ở bên nhau cả đời.”
“Mày nói cái gì?!” Khuôn mặt của ông Vương nhăn nhúm dữ tợn.
Baal hừ lạnh.
Hắn không hừ lạnh thì hoàn hảo, hắn hừ lạnh đồng nghĩa với việc thêm cả nồi dầu vào đám lửa đang cháy hừng hực trong bụng ông Vương!
“Mấy năm nay mày không về nhà là vì ở bên ngoài mải mê làm mấy chuyện đồi bại này đúng không?” Ông Vương chỉ thẳng vào mũi Vương Tiểu Minh, nước miếng giống như guồng nước bắn tung tóe, “Cho dù người khác có nói như thế nào tao vẫn nghĩ mày không tệ đến mức ấy! Không ngờ mày lại vứt hết liêm sỉ đi rồi! Nếu để mọi người trong thôn ngoài xóm biết chuyện, từ nay về sau tao còn dám ngẩng mặt với ai!? Cơ quan anh mày mà biết, anh mày còn dám vác mặt đi đâu nữa hả!? Lại thêm cả chị dâu mày, chị dâu mày con nhà gia giáo đứng đắn, nhà thông gia mà biết thì… Tao sớm biết mày trở về là chẳng tốt đẹp gì cho cam! Cút ngay cho tao! Cút! Ông đây không muốn nhìn thấy cái mặt mày nữa!”
Baal đứng phắt dậy, trong đôi mắt đen sâu thăm thẳm lóe lên từng tia lửa giận.
“Ngươi…” Ông Vương chỉ thốt ra một chữ rồi im bặt. Không phải không muốn nói, mà do khí thế của đối phương áp đảo khiến cho ông không thể nói nên lời. Cứ như chuột nhìn thấy mèo, cừu nhìn thấy sói… Ngoại trừ tim đập chân run, miệng lưỡi cứng đơ ra, trong lòng lại càng thêm sợ hãi.
“Baal.” Vương Tiểu Minh cũng đứng dậy, kéo kéo tay áo của hắn.
Giọng Baal lạnh lùng vang lên: “Cẩn thận lời nói của ngươi đấy!”
Đây là uy hiếp trắng trợn.
Mặc kệ lúc nãy ông Vương kinh hãi thế nào, trực tiếp đối diện với sự uy hiếp, lửa giận vẫn cuồn cuộn xông ra, quay đầu đi vào trong phòng, sau đó đóng cửa cái rầm.
Bà Vương bị dọa vài trận liên tiếp còn chưa kịp hồi phục tinh thần, mãi đến lúc này mới miễn cưỡng thốt ra một câu: “Hai đứa bây chi bằng…”
“Đuổi chúng đi ngay cho tôi! Nhà này không chấp chứa những loại biến thái như thế! Đuổi ngay!”
Vương Tiểu Minh cơ hồ có thể nghe thấy tiếng Baal siết chặt tay kêu răng rắc.
Bà Vương cũng nhận thấy sự tình mỗi lúc một căng thẳng hơn, vội đề nghị: “Tụi bây đi trước đi. Có gì bữa khác về nói sau.”
Vương Tiểu Minh biết cha cậu đang nổi nóng, có khuyên can cỡ nào cũng vô dụng, nhân tiện hỏi: “Anh hai đang ở đâu? Con muốn đến thăm ảnh.”
“Đang ở bệnh viện. Mày cũng biết rồi đấy, nằm bệnh viện khác nào đốt tiền đâu…” Bà Vương thở dài.
Vương Tiểu Minh nói: “Ngày mai con sẽ rút tiếp năm vạn nữa.”
“Mẹ không phải ý này…” Bà Vương theo bản năng vội giải thích, sau đó mới ngượng ngùng hỏi lại, “Tiền của mày thật sự không phải… làm những chuyện…?”
“Mẹ yên tâm. Thật sự là do con làm ra.” Vương Tiểu Minh cứ mãi cam đoan.
Bà Vương gật đầu, “Anh mày kết hôn, nằm viện cũng cần có tiền, thế mà tự dưng ngay lúc này lại ngã gãy chân…”
Ông Vương ở trong phòng lại gầm lên, “Còn chưa cút?!”
Baal đột nhiên giật khỏi tay của Vương Tiểu Minh, lao thẳng vào trong phòng.
Vương Tiểu Minh chấn động, vội vàng đuổi theo!
Nhưng cậu vẫn chậm hơn Baal nửa bước, Baal đã mở bung cửa ra.
Ông Vương đang mò mẫm bình rượu giấu dưới gầm giường, chuẩn bị hớp một ngụm liền sững người, kinh ngạc nhìn hắn.
“Baal!” Vương Tiểu Minh ôm chặt lấy thắt lưng hắn.
Ông Vương hai mắt xém nữa phun lửa! “Bọn mày là cái đồ biến thái! Muốn biến thái thì ra ngoài mà biến thái, còn chạy tới diễn trò cho tao xem à?! Để cho tao thấy tư thế biến thái nhất của bọn mày à?!”
Vương Tiểu Minh lập tức thả tay ra.
Baal từ trên cao trừng mắt nhìn ông, “Ngươi đang làm gì?”
Ông Vương không hiểu làm sao cứ hễ nhìn thấy ánh mắt của hắn, liền có một xúc động không thể tự chủ muốn thần phục dưới chân hắn, từng câu từng chữ cứng ngắc đáp lời: “Uống rượu.”
Baal nhướn mày hỏi: “Rượu đâu?”
“Rượu không ở…” Ông Vương trừng lớn hai mắt nhìn bình rượu mới toanh không còn một giọt, “Rượu…” Ông đột nhiên câm tịt, bởi vì cảm thấy dưới đáy quần có tiếng nước róc rách chảy xuống.
Vì thế, theo ánh mắt của thân chủ, những người khác đều cúi đầu nhìn xuống quần ông ——
…
Vương Tiểu Minh biết Baal đang giở trò, lập tức kéo hắn đi, nhanh chóng từ biệt bà Vương: “Bọn con đi trước.”
Bà Vương cũng xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, vội vàng nói: “Có việc gì thì gọi về nhà nhé.”
“Dạ.” Vương Tiểu Minh nói xong, liền kéo Baal ra ngoài.
Xuống dưới lầu, Vương Tiểu Minh sa sầm mặt mày nói: “Baal, ngươi quá đáng lắm.”
Baal ôm ngực, hờ hững liếc cậu.
“Ông ấy là cha ta! Hơn nữa lại là một người cha tẫn trách hoàn thành nghĩa vụ nuôi nấng ta hơn hai mươi năm… Ông còn cho ta tiền học đại học. Ông ấy không hề làm chuyện gì có lỗi với ta, cha đối với ta rất tốt!” Vương Tiểu Minh nâng trán, nước mắt xém nữa đã tuôn rơi, “Khi ta còn ở nhà đã gây ra bao nhiêu chuyện, bọn họ cũng sẽ đánh ta mắng ta… Nhưng mà hễ có ai bảo tống cổ ta đi, cha mẹ sẽ lập tức vác chổi dánh đuổi họ…” Nước mắt tí tách nhỏ xuống. Cậu xoay người, không muốn để lộ bản chất yếu đuối của mình trước mặt Baal.
Baal trầm mặc.
“Kỳ thật khi nghe thấy cha mẹ thiếu tiền thiếu người, ta rất vui, bởi vì cuối cùng ta đã có cơ hội báo hiếu cho họ.” Vương Tiểu Minh dùng tay áo lau khô nước mắt, “Thật sự, họ mắng ta là vì quan tâm tới ta. Nếu không phải quan tâm ta, bọn họ ngay cả mắng cũng chẳng buồn mắng nữa…”
Baal nói: “Thế thì đáng ra ngươi không nên nói cho họ biết về quan hệ của chúng ta.” Mọi chuyện sẽ không trở nên căng thẳng như vậy.
“Nhưng mà ngươi cũng cần phải có danh phận.” Vương Tiểu Minh rầu rĩ.
…
Hắn cũng cần phải có danh phận?
Baal bĩu môi. Vì sao hắn lại cảm thấy mấy lời này lại kỳ lạ thế nhỉ?
“Hơn nữa, ta cũng muốn để cho bọn họ biết, ta đã tìm thấy một người có thể ở bên ta cả đời.” Vương Tiểu Minh nhẹ giọng nói, “Cho dù kiếp sống của ta có dài đến mấy, cha mẹ ta cũng chỉ có bọn họ mà thôi. Ta không muốn giấu họ chuyện này. Bọn họ có quyền được biết ta đang rất hạnh phúc.”
Baal xoa đầu cậu.
Vương Tiểu Minh ngước mặt nhìn hắn, khóe mắt vẫn còn đọng nước, nhưng cảm xúc đã ổn định hơn rất nhiều.
“Mẹ ngươi có vẻ cũng không phản đối lắm.” Baal quyết định vạch chiến lược đánh tan trở ngại.
Vương Tiểu Minh nói: “Cha mẹ ta luôn như thế. Cha lúc nào cũng cương quyết cứng rắn, mẹ sẽ nhỏ nhẹ uốn nắn ngươi… Anh hai có thể dễ dàng xoa dịu không khí giữa họ. Không như ta…”
“Vậy bây giờ ngươi định thế nào?” Baal đối với chuyện xử lý quan hệ giữa nhân loại cảm thấy choáng đầu.
“Tìm chỗ nào đó ở trước đã?” Vương Tiểu Minh nghĩ nghĩ, đột nhiên giật mình la lên, “Chết rồi.”
“Không có tiền?” Biểu tình của Baal như thể đã sớm đoán trước.
Vương Tiểu Minh gãi gãi đầu: “Sổ tiết kiệm trước đây ta quên mang đến ngân hàng.”
Baal nhắc cậu: “Chẳng lẽ ngươi quên ngươi là ai rồi sao?”
“Là ai?” Vương Tiểu Minh sửng sốt.
Baal công bố đáp án: “Ngươi là Huyết tộc nhị đại…”
“Cho nên?” Chẳng lẽ Huyết tộc cũng có cứ điểm ở quê cậu sao?
Baal nói: “Cho nên ngươi lúc nào cũng có thể biến thành con dơi, treo người trên cây ngủ một đêm.”
…
Cuối cùng thì Vương Tiểu Minh cũng không phải treo trên cây một đêm. Thật ra đêm đó, cậu và Baal đã chui vào một căn phòng xa hoa tại khách sạn bốn sao lớn nhất trong trấn —— ở “miễn phí”. (a.k.a ở chùa XD)
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
11 chương
95 chương
23 chương
18 chương
21 chương