Từ Huy nghe Đinh Tắc đột nhiên ra lệnh, nháy mắt, lần đầu tiên hoài nghi về thân phận xịn xò của mình đối với người ngoài. Hôm nay là ngày gì ấy nhỉ? Cậu có còn là trợ lý đặc biệt của Tổng Giám đốc công ty đỉnh của chóp mà ai cũng phải tươi cười chào đón không đấy? Bên kia điện thoại, Đinh Tắc cuống cuồng rống xong, trong không gian an tĩnh, cuối cùng cũng nhận ra có gì sai sai. “……” Anh kinh hãi hít sâu một hơi, thay đổi giọng điệu với tốc độ ‘sét đánh không kịp bịt tai’: “À, trợ lý Từ, là thế này, studio bên này của chúng tôi…” Anh phun như mưa phùn đầu xuân đủ các loại lý do để mấy người không tới thăm phim trường, cố tình làm Từ Huy choáng váng quên chuyện ban nãy. “… Vâng vâng, như thế đấy ạ, không đến được đâu ạ.” Đinh Tắc trong cái khó ló cái khôn mà bịa ra một lý do chứng minh bây giờ không thích hợp để đến thăm, sau đó lau mồ hôi lạnh trên đầu. “Thế à?” Anh nghe thấy Từ Huy ở bên kia đáp cứ như đáng tiếc lắm. “Đúng là như thế đấy ạ.” Giọng điệu của anh còn tiếc nuối hơn cả Từ Huy. Giọng Từ Huy đột nhiên không cảm xúc: “Thế lát nữa chúng tôi sẽ đến.” Đinh Tắc: “……” …… Cố Nhiễm và Đường Tống quay xong cảnh vừa rồi, đứng sau máy theo dõi xem lại. Vì quay trên nền xanh chưa qua hậu kỳ, Cố Nhiễm lần đầu tiên nhìn thấy những cảnh không có hiệu ứng thế này nên cảm thấy rất mới lạ, cảm thán những diễn viên đóng phim tiên hiệp, trước một màu xanh thuần như thế này mà diễn vẫn thật, đúng là giỏi. Nhưng đạo diễn nói cô làm cũng không tệ. Cố Nhiễm lại dựa theo kịch bản gốc quay vài cảnh diệt quái, cô theo thầy dạy học vài động tác, cầm đạo cụ chém vài cái trong không khí, hậu kỳ sẽ bổ sung vào những con quái mà cô đã diệt. Trình độ của Cố Nhiễm trong game chỉ đánh được chuột lang, nhưng quay phim quảng cáo lại đánh hẳn siêu quái, cảm giác này gây nghiện giống như photoshop ảnh của mình với ảnh nam thần trong lòng mình đặt bên nhau, tâm trạng cực kì phấn khởi. Cô hớn hở quay hai cảnh diệt quái trong không khí, trong thời gian chuyển cảnh, thấy Đinh Tắc nhíu chặt mày, vẻ mặt tràn đầy tâm sự. Cố Nhiễm: “Vừa nãy em quay không tốt ạ?” Đạo diễn còn khen cô cơ mà. “Hả?” Đinh Tắc lấy lại tinh thần, nắm tóc cười gượng hai tiếng: “Không không.” Anh cúi đầu nhìn đồng hồ: “À, sao lâu thế, sắp xong rồi đúng không?” Cố Nhiễm nhìn anh với vẻ mặt ‘Anh mộng du đấy à’: “Còn có cảnh cuối chưa quay.” Đinh Tắc: “Hay là thôi đi, hôm nay kết thúc công việc trước đã, ngày mai quay tiếp.” Cố Nhiễm cảm thấy Đinh Tắc hôm nay rất lạ: “Anh làm sao đấy?” Đinh Tắc: “Anh…” Anh còn chưa kịp nói hết, nhân viên công tác đã gọi Cố Nhiễm ra quay tiếp. Cố Nhiễm quay đầu trả lời “Đây ạ”, sau đó kì lạ liếc qua Đinh Tắc, rồi đi qua làm công tác chuẩn bị. Đây là cảnh cuối cùng của hôm nay, phải dùng đến nam chính “phông nền”. Phim quảng cáo là tuyến hồi ức của Tinh Dao, trong hồi ức của Tinh Dao, ấn tượng sâu đậm nhất, chính là cái hôn với nam chính Lâm Hành. Tình cảm của Tinh Dao dần dần được bộc lộ qua các lần gặp nguy hiểm, nam chính Lâm Hành cuối cùng cũng nhận ra được tâm ý của người con gái mà từ nhỏ mình đã coi là em gái. Tiếc là nam chính đã ngầm yêu đương với nữ chính còn lại từ lâu rồi. Trước đêm quyết chiến cuối cùng, Tinh Dao đứng trước mặt Lâm Hành, không còn dáng vẻ vui tươi hoạt bát thường ngày, đôi mắt nàng cụp xuống, hỏi Lâm Hành có thể cho nàng một nụ hôn hay không. Trước nay, hai người chưa từng vạch rõ mối quan hệ ấy, Tinh Dao biết sẽ không bao giờ có thể, nói cho nàng một cái hôn, nàng sẽ hoàn toàn từ bỏ, hơn nữa, sẽ không còn tiếc nuối. Lâm Hành đồng ý, nâng gương mặt Tinh Dao lên, Tinh Dao nhắm mắt chờ đợi. Đến khi đôi môi hai người cách nhau trong gang tấc, Lâm Hành bỗng dừng lại, sau đó đặt nụ hôn đó lên trán Tinh Dao. Tinh Dao chờ được nụ hôn ấy, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một dấu vết nơi vầng trán. Trong trận quyết chiến ngày hôm sau, Tinh Dao vì bảo vệ nam chính và nữ chính còn lại mà vạn tiễn xuyên tâm, tan biến vào mây khói. Phim quảng cáo trò chơi đương nhiên sẽ không quay dựa theo cốt truyện nhiệm vụ trong nguyên tác đã đối thoại, chỉ quay một cảnh slow motion Lâm Hành hôn Tinh Dao, để người xem biết đó là tình tiết nào trong nguyên tác là được. Bố cục quay mà đạo diễn sắp xếp là lợi dụng góc nghiêng, Cố Nhiễm đứng yên đó nhắm mắt, không cần phải diễn, chỉ cần Đường Tống hôn một cái. …… Đinh Tắc cứ bồn chồn để ý động tĩnh ở cửa. Thấy bên Cố Nhiễm và Đường Tống chuẩn bị bắt đầu quay, Quý Thời Dục vẫn chưa đến, Đinh Tắc hơi nhẹ nhàng thở ra. Để hai đứa này quay xong rồi đến thì tốt. Dù rằng sớm muộn gì cũng xem được cảnh đó trong phim quảng cáo, nhưng sau này xem qua phim quảng cáo vẫn có cảm giác không giống với bây giờ xem trực tiếp, tận mắt 360 độ không góc khuất. Đinh Tắc nở nụ cười, đang chuẩn bị thả lỏng, lại nghe thấy phía sau có người gọi mình: “Tổ trưởng Đinh.” Bây giờ Đinh Tắc là Tổ trưởng Tổ quản lý streamer, đây là cách người ta gọi anh ở Cat Paw, anh tủm tỉm quay đầu lại xem xem đứa nhỏ nào mà lễ phép thế, rồi đối diện với khuôn mặt của Từ Huy. “……” Nụ cười trên mặt Đinh Tắc cứng lại. Sau đó, nhìn thấy Quý Thời Dục hôm nay ăn mặc giản dị. Đinh Tắc há hốc miệng thở hổn hển, cảm nhận được sâu sắc thế nào gọi là “đến sớm không bằng đến đúng lúc”. Anh lắp bắp chào “Tổng Giám đốc” một cái, Đường Tống theo chỉ thị của đạo diễn, phân vân không biết nên dùng tay phải hay tay trái để nâng mặt Cố Nhiễm. Trong tình huống cấp bách thế này, nhưng Đinh Tắc không thể không nói mặt Cố Nhiễm nhỏ thật, còn không to bằng lòng bàn tay của Đường Tống. Quý Thời Dục đến, nhìn thấy Cố Nhiễm trên nền vải xanh lục, dừng ánh mắt tại đó. Đạo diễn đã điều chỉnh xong vị trí, hô bắt đầu. Cố Nhiễm nhắm mắt, hơi ngẩng đầu, dựa theo kịch bản, ban đầu nam chính phải hôn lên môi, chỉ là cuối cùng thì khựng lại, đổi thành hôn lên trán. Đinh Tắc nhìn Đường Tống nâng sườn mặt Cố Nhiễm, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng rút ngắn, chóp mũi dường như đã chạm vào nhau, chỉ chút nữa thôi là hôn thật. Sao chưa dừng lại nữa! Đinh Tắc trơ mắt nhìn hai người trên nền vải xanh lục. Từ góc độ của anh, hoảng hốt, sợ là đã hôn thật rồi, cảm nhận được hơi thở đàn áp như mưa núi gió cuốn của người đàn ông bên cạnh, anh chỉ muốn dùng ống thở oxy ngay lập tức. Cũng may, lúc anh chuẩn bị trợn mắt ngất xỉu thì theo kịch bản, Đường Tống cuối cùng cũng kéo giãn khoảng cách, đặt nụ hôn lên trán Cố Nhiễm, dừng lại vài giây. Đinh Tắc vỗ ngực, cứ tưởng rốt cuộc mình cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ đạo diễn ở sau máy quan sát lại nói: “Cố Nhiễm lúc sau trốn cái gì, chuẩn bị lại một lần.” Huyết áp khó lắm mới giảm xuống của Đinh Tắc lại vọt lên. Đạo diễn xem lại trong máy theo dõi. Hai người dù gì cũng không quen biết nhau, vừa nãy, lúc Đường Tống đến gần, Cố Nhiễm trong ống kính rõ ràng ngả ra phía sau. Đó là phản ứng sinh lý bình thường khi có người lạ đến gần. Cố Nhiễm biết vừa nãy hình như mình đã ngả người về phía sau, áy náy nói với Đường Tống: “Tôi xin lỗi.” Cô căng thẳng muốn chết lên được, tuy chỉ là hôn trán, nhưng giai đoạn đến gần lúc đầu, lại gần đến nỗi cô có thể cảm nhận rõ ràng được hơi thở của Đường Tống. Thế nên cô không khống chế được bản năng muốn ngả về phía sau để né tránh. Đường Tống cũng có câu nệ, nhưng cậu chuyên nghiệp hơn Cố Nhiễm nhiều: “Không sao ạ.” Sau một hồi điều chỉnh, đạo diễn lại hô bắt đầu. Đinh Tắc xem mà mặt nhăn nhúm cả lại, quay đầu cẩn thận quan sát con ngươi đen nhánh của Quý Thời Dục, ánh mắt đang dán chặt lên người Cố Nhiễm. Anh muốn cười cười hai tiếng để hóa giải bầu không khí cứng đờ này, nói phim quảng cáo cần tái hiện lại nguyên tác, thế nhưng cảm nhận được hơi thở đè nén quanh người Quý Thời Dục, tiếng cười nghẹn lại trong cổ họng. Lại một lần nữa, Cố Nhiễm hít một hơi thật sâu, nhủ với bản thân mình là thả lỏng, trạng thái dường như tốt hơn vừa nãy rất nhiều. Chỉ là vành tai trong ống kính dần dần đỏ bừng lên. Quý Thời Dục nhìn Cố Nhiễm cúi đầu trước mặt bạn diễn, từng biểu cảm đều thể hiện sự thẹn thùng. Anh không hề xa lạ với những biểu cảm như thế của Cố Nhiễm. Anh đã từng được thấy rất nhiều hình ảnh của Cố Nhiễm khi ngại ngùng, thậm chí, còn có khi anh có ý định trêu cô như trêu trẻ con, để nhìn vành tai cô hồng lên như quả anh đào. Quý Thời Dục hít một hơi thật sâu.  …… Cảnh quay cuối cùng này là quan trọng nhất, đạo diễn tuân theo nguyên tắc đã cầm tiền là phải làm cho hoàn hảo, quay đi quay lại tổng cộng mười mấy lần mới xong, thậm chí còn dẫn dắt mọi người ôn lại chuyện xưa một lần. Đinh Tắc nhìn hai người trong máy quay kéo gần khoảng cách, vượt quá quan hệ nam nữ bình thường, mấy lần định xông lên dính vào nhau nhưng đạo diễn lại bảo dừng, cả người hãm sâu trong lốc xoáy điên cuồng “Hôn thật, hôn giả, gần như thế này rồi, rốt cuộc có phải đã hôn nhau rồi hay không?”. Từ Huy cũng từ cau chặt mày ban đầu đến sắp tuyệt vọng bỏ cuộc. Hôm nay đúng là không nên đến. Cậu làm việc bên cạnh Quý Thời Dục lâu như vậy, đã từng so tài với ít nhiều đối thủ kinh doanh khó chơi, cũng chưa từng đổ mồ hôi lạnh, nghẹt thở như hôm nay. Trên nền vải xanh lục, Cố Nhiễm và Đường Tống quay xong cảnh cuối cùng của hôm nay, kết thúc công việc, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy lỗ tai mình sắp cháy lên đến nơi. Từ bé đến lớn, trừ ba mình và Quý Thời Dục, cô chưa từng gần gũi với người khác phái nào như thế, cũng chưa có ai hôn cô. Cuối cùng cũng kết thúc công việc, Cố Nhiễm đỏ mặt tạm biệt Đường Tống, chạy đi tìm Đinh Tắc. Cô tìm thấy Đinh Tắc mới phát hiện hôm nay có thêm hai người. Cố Nhiễm dừng lại, nhìn thấy Quý Thời Dục không biết đã đến từ bao giờ. Cuối cùng cũng biết tại sao vừa nãy Đinh Tắc lại hành động lạ như thế, hóa ra là vì Quý Thời Dục chuẩn bị đến. Cố Nhiễm biết cảnh quay vừa nãy của cô và Đường Tống có khi Quý Thời Dục đã xem hết, khuôn mặt đang còn đỏ lên nháy mắt đã hạ nhiệt. Cô chẹp chẹp miệng không nói gì, lấy điện thoại mình khỏi tay Đinh Tắc, về phòng thay đồ thay quần áo. Cố Nhiễm thay quần áo xong, nhờ chuyên viên trang điểm tháo mấy trang sức trên đầu xuống, rồi mới xách túi chuẩn bị về nhà. Vừa ra tới cửa phòng thay đồ, cô lại tình cờ gặp Đường Tống cũng vừa thay xong quần áo, cậu ăn mặc rất ra dáng sinh viên, nhìn thấy Cố Nhiễm thì rút điện thoại ra, do dự hỏi cô add WeChat được không. Dù sao cũng chỉ lần một lần hợp tác ngắn ngủi, cậu cũng chỉ là tên nugu đóng vai phông nền, Cố Nhiễm là nữ streamer nổi tiếng, đại diện của trò chơi, nếu người ta không đồng ý cũng là điều rất bình thường. Nhưng dường như Cố Nhiễm không hề có ý từ chối, gật gật đầu: “Được chứ.” “Cảm ơn chị ạ.” Đường Tống quét mã QR ngay. Cố Nhiễm add WeChat với Đường Tống xong, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện, không biết từ khi nào mà Quý Thời Dục đã xuất hiện ở hành lang phòng hóa trang. Đường Tống cầm điện thoại vừa kết bạn WeChat với Cố Nhiễm, lúc đi qua không nhịn được liếc nhìn Quý Thời Dục một cái. Thế nhưng lúc chạm vào ánh mắt của người đàn ông này, bỗng nổi hết cả da gà, chỉ biết nhanh nhanh chóng chóng rời đi. Cố Nhiễm thấy Đường Tống đi mà như chạy trối chết vì bị ánh mắt của Quý Thời Dục dọa sợ. Cách không khí cô dường như cũng cảm nhận được tâm trạng và cảm xúc của Quý Thời Dục. Cơ mà, anh ta có tư cách gì để mà khó chịu? Anh là gì của cô? Cố Nhiễm tự nhiên nhớ tới tên nam chính đểu cáng hoa hồng trắng hoa hồng đỏ trong《Thánh Linh Giang Hồ》. Cố Nhiễm bĩu môi nhịn lại, càng nghĩ càng thấy đúng, ngẩng đầu ưỡn ngực lướt qua Quý Thời Dục. “Nhiễm Nhiễm.” Lúc Cố Nhiễm đi qua, Quý Thời Dục gọi cô lại. Cố Nhiễm dường như cũng đoán được Quý Thời Dục sẽ gọi mình, dùng bước xoay người lại, giọng điệu kiểu như ‘anh không có tư cách để khó chịu’: “Gì?” Ánh mắt Quý Thời Dục dừng lại trên trán Cố Nhiễm, và cả khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ chính trực của cô. Anh nhíu mày, nắm lấy khuỷu tay cô kéo về phía trước, dường như đang chuẩn bị làm gì. Cố Nhiễm nâng khuôn mặt nhỏ lên, biểu cảm như là “Anh dám thử xem”. Quý Thời Dục nhìn Cố Nhiễm như vậy thì thở dài, hơi thở áp bức quanh người cuối cùng cũng dịu xuống. …… Đinh Tắc chờ bên ngoài mà sốt cả ruột. Anh muốn đi sang ngó qua một cái. Vì vừa nãy thái độ và cảm xúc của Quý Thời Dục rất đáng sợ, đáng sợ đến mức anh run cả lên. Không ai biết đàn ông ghen lên thì có thể làm hành vi thiếu lý trí như thế nào. Đặc biệt là với đối tượng trói gà không chặt như Cố Nhiễm. Hồi trước, chương trình phim thần tượng vợ bé bỏ trốn của tổng tài bá đạo là do anh tiêm vào đầu Cố Nhiễm, nhưng bây giờ nó thật sự xảy ra, hình như lại trở nên đáng sợ. Đinh Tắc chờ không nổi nữa, đứng phắt dậy, quay lại nói với Từ Huy cũng đang ngồi đợi giống anh: “Ờm, tôi đi sang xem cái.” Anh cứ tưởng Từ Huy sẽ ngăn mình lại, nhưng Từ Huy cũng đứng lên cùng. Đinh Tắc liếc nhìn Từ Huy một cái, sau đó vào phòng hóa trang tìm Cố Nhiễm. Anh vào đến cửa, đang định gõ cửa thì nó đã bị kéo ra. Cố Nhiễm thấy Đinh Tắc đứng ở cửa thì hơi bất ngờ, rồi bảo: “Đi thôi ạ.” Đinh Tắc thấy Cố Nhiễm vẫn bình thường, quần áo chỉnh tề, tóc không rối lấy một sợi. Hơi khác so với tưởng tượng của anh. Anh “Ừ” một tiếng, lại nhìn Quý Thời Dục đi phía sau Cố Nhiễm. Đinh Tắc định tìm xem trên mặt Quý Thời Dục có vết gì không, dấu bàn tay, hay vết cào chẳng hạn. Không có. Quý Thời Dục nhìn Đinh Tắc một cái. Đinh Tắc lập tức rời mắt đi, cười cầu tài. Trên đường về, Đinh Tắc phát hiện hôm nay Cố Nhiễm rất yên lặng, không nghịch điện thoại, dường như cứ mải ngẩn người. “Đinh Tắc.” Cố Nhiễm đột nhiên mở miệng. “Hả?” Đinh Tắc vội đáp: “Làm sao?” Cố Nhiễm yên lặng một lúc, cuối cùng hỏi: “Một người đàn ông nói anh ta và người yêu cũ chưa từng hôn nhau, đến cả trán cũng chưa hôn, anh có tin không?” “À cái này à…” Đinh Tắc bỗng không biết nên trả lời thế nào. Nhưng dường như Cố Nhiễm cũng không thật sự chờ đợi câu trả lời của Đinh Tắc. Cô hơi rụt vào lưng ghế, nhớ tới lời thủ thỉ nhỏ nhẹ của anh, lẩm bẩm: “Còn lâu em mới tin.”.