Đệ thập cửu chương: Cái chuyện như đả kích, tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh kiên cường lên! Tuy lần bàn bạc này phải nói là không bàn ra bạc, nhưng quyết tâm muốn nhận Nhậm Yên Vũ làm đồ đệ của Văn Mặc là không thể khinh thường, trong lúc không thể khinh thường nỗ lực của nàng và không thể khinh thường sức làm việc của nàng, cuối cùng Văn Mặc vẫn trở thành lão sư dạy đàn dương cầm cho Nhậm Yên Vũ. Vì vậy tình huống lần kế tiếp nàng và Nhậm Bình Sinh gặp nhau là như vầy. "Lão sư, gần đây Tiểu Vũ tập đàn thế nào?" Nhậm Bình Sinh vẻ mặt nghiêm túc đứng trước mặt Văn Mặc hỏi. Văn Mặc vội vàng treo nụ cười lên, cung kính trả lời: "Phi thường tốt, Tiểu Vũ rất cố gắng hơn nữa thiên phú cũng cao, đương nhiên về nhà cũng nên chăm chỉ luyện tập." Nhậm Bình Sinh cau mày, suy nghĩ một chút, gật đầu tiếp tục nói: "Sau này còn phải tiếp tục phiền lão sư rồi. Chúng ta về nhà sẽ tiếp tục luyện tập." "Vâng vâng vâng, xin ngài yên tâm đây là trách nhiệm của chúng ta. Tiểu Vũ có được tiến bộ như ngày hôm nay, công lao của ngài không thể không tính." Nhậm Bình Sinh dắt Nhậm Yên Vũ đã chuẩn bị xong đi về nhà, chăm chú tạm biệt Văn Mặc: "Chúng ta đi trước, Tiểu Vũ, tạm biệt lão sư." Nhậm Yên Vũ ngoan ngoãn nói tạm biệt với Văn Mặc: "Tạm biệt lão sư." Cứ như vậy Nhậm Bình Sinh dắt Nhậm Yên Vũ, bỏ lại một câu "Tuy con người ngươi không được tốt lắm, nhưng làm lão sư vẫn không tệ" xong rồi đi về. Vì vậy đoạn đối thoại nghiêm trang này tại sao lại xuất hiện giữa một lão sư 20 mấy tuổi cùng một tiểu quỷ chưa tới 10 tuổi a? Quả nhiên sức mạnh của hồng nhan là không thể khinh thường. Ai da da da, lão sư đã hoàn toàn bị Nhậm Yên Vũ chinh phục rồi sao? Vì sắc đẹp vậy mà lại vứt tự tôn đi ăn nói khép nép với một tiểu quỷ 8 tuổi hả? Ai zui~ cho dù tình cảnh này vừa nhìn đã thấy cỡ nào giống con rể gặp mẹ vợ, lão sư ngài cũng không thể cưới Tiểu Vũ đâu, Tiểu Vũ đã quyết định ở bên tỷ tỷ rồi~ uốn éo. Sự thực chứng minh, chăm chỉ là rất quan trọng với tương lai sau này, thế nhưng thiên phú có đôi khi thật sự làm người ta hận đến ngứa răng a, tuy Nhậm Bình Sinh và Nhậm Yên Vũ đều chăm chú như nhau, thế nhưng trên phương diện âm nhạc, quả nhiên cho dù Nhậm Bình Sinh có ngồi trên hỏa tiễn cũng không thể bắt kịp Nhậm Yên Vũ, người ta chỉ mới học muộn có mấy tháng so với Nhậm Bình Sinh, thế nhưng người ta đã học nhanh hơn nàng rồi! Tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh bị một đả kích lớn nhất từ khi chào đời cho đến nay! Đả kích! Trần trụi trụi đả kích a đả kích! Nhậm Bình Sinh cảm thấy mình ở trước mặt muội muội hoàn toàn không ngóc đầu lên nổi, điều này khiến tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh rất là mất mát. Luôn luôn nhìn về phía tích cực tiểu đồng chí lại có một ngày thấy mất mát, thật đúng là. . . "Tiểu thư, ngài muốn ăn chút điểm tâm không?" Bảo mẫu bưng bánh kem rất ngon đến, lấy lòng nói. Tiểu đồng chí Nhậm Bình Sinh cúi đầu đọc sách, cũng không chuyển mắt đi, nói: "Không." Bảo mẫu chưa từ bỏ ý định, tiếp tục lấy lòng: "Vậy tiểu thư, ngài có muốn uống gì không? Muốn uống sữa không?" Nhậm Bình Sinh còn đang chăm chú đọc sách, trên tay nàng cầm một quyển 《Hồng Lâu Mộng》 cây bút trong tay đang không ngừng chăm chú ghi chép những thơ từ ưu mỹ trong quyển sách. Nàng bận rộn, bận rộn đến không thèm phản ứng với bảo mẫu, chỉ phất tay nói: "Muốn uống ta sẽ gọi." Sau đó liền không nói gì nữa. Đừng hoài nghi Nhậm Bình Sinh thông minh của chúng ta có đọc hiểu 《Hồng Lâu Mộng》 hay không, đối với vốn chữ Hán từ nhỏ đã tích lũy, cộng thêm vốn chữ của Xuyên Không-kun mà nói, tất cả đều có thể. Quản gia đứng bên cạnh lạnh run, bảo mẫu nội ngưu đầy mặt xoay đi. "Xong rồi, lần này tiểu thư hoàn toàn bị đả kích rồi. Lần trước đọc 《Hoàng tử bé》 thì không sao, chí ít vẫn là sách trẻ em, lần này ngay cả 《Hồng Lâu Mộng》 cũng xuất hiện luôn rồi." "Không biết tiểu thư muốn giữ bộ dạng này đến khi nào." Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, chỉ cần tiểu thư bị đả kích hoặc là mất hứng sẽ càng liều mạng học tập hơn, vốn đã rất nghiêm túc rồi còn liều mạng như vậy thật tình làm người khác chịu không nổi a! "Quản gia. . . bầu không khí quanh tiểu thư thật áp lực a ở trong ngôi nhà này ta không chịu nổi nữa rồi." Bảo mẫu nội ngưu đầy mặt. Kỳ thực từ lúc nào chịu nổi cái nhà này? "Thật ra có thể dời lực chú ý của tiểu thư đi, để nàng cảm nhận được thành công trên phương diện khác, giúp đỡ tiểu thư sớm một chút thoát khỏi thung lũng bị nhị tiểu thư đả kích." Quản gia chăm chú nói. Bảo mẫu nửa ngờ nửa tin: "Như vậy thật sự có được không?" Quả gia gật đầu khẳng định: "Chúng ta phải tin tưởng vào khoa học." Nói xong giương tay trái lên, lấy ra một quyển 《300 cách trở thành một phụ huynh tốt》. Quản gia ngài khổ cực rồi, nuôi con trẻ không dễ dàng a~ Dưới sự chỉ dẫn của 《300 cách trở thành một phụ huynh tốt》, quản gia chăm chú đọc sách nghiên cứu rốt cuộc thành công dời lực chú ý của Nhậm Bình Sinh cũng chăm chú đọc sách đi. Sau đó, Nhậm Bình Sinh bắt đầu điên cuồng học tập cái này cái kia, vì quá bận rộn học tập cho nên không thể chơi đàn dương cầm nữa, buông tha kiếp sống đàn dương cầm của nàng. Nhưng đương nhiên đối với kiếp sống đàn dương cầm của Nhậm Yên Vũ nàng vẫn không chút nào buông lơi. Vì vậy, cuối năm nay tiểu thư Nhậm Bình Sinh của chúng ta đã học võ, hội họa, cắm hoa vân vân. Mà tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ của chúng ta dưới sự quản giáo của Nhậm Bình Sinh, tập chơi đàn càng ngày càng tốt Cho nên thời gian các nàng ở bên nhau càng ngày càng ít hả? Nhậm Yên Vũ rất buồn a. "Tiểu Vũ à~ gần đây sao cưng không vui vậy?" Văn Mặc vuốt đầu Nhậm Yên Vũ hỏi. "Gần đây tỷ tỷ luôn đi học, không có thời gian chơi với ta." Nhậm Yên Vũ đánh đàn, đánh đàn, đánh đàn. "Tại sao tỷ tỷ luôn đi học?" Văn Mặc tiếp tục hỏi. Nhậm Yên Vũ vẫn đang đánh đàn, còn vài ngày nữa là đến tết rồi, nàng đã là một đứa trẻ 6 tuổi rồi, từ sớm đã là đại tỷ tỷ trong nhà trẻ rồi, đương nhiên trong một năm này Nhậm Bình Sinh không ngừng tôi luyện Nhậm Yên Vũ, thúc đẩy tiểu mỹ nữ của chúng ta không ngừng trưởng thành trong hoàn cảnh ác liệt này! Đúng là gian khổ a. Nhưng mà hoàn cảnh càng ác liệt, tiểu hài tử sẽ càng thông minh, điểm này thể hiện trên người tỷ muội Nhậm gia quả nhiên là vượt trội vượt trội. Trong hoàn cảnh ác liệt Nhậm Bình Sinh bị Nhậm Thanh Nghiên vứt bỏ có thể sinh thành tính tình quỷ kiến sầu + Xuyên Không-kun. Mà Nhậm Yên Vũ lớn lên trong hoàn cảnh ác liệt gấp đôi bị Nhậm Thanh Nghiên vứt bỏ + Nhậm Bình Sinh hủy hoại. . . có thể trở thành bộ dạng gì a? "Tiểu Vũ biết tỷ tỷ học tập nhiều thứ là bởi vì tỷ tỷ cảm thấy mất mặt." Tiểu mỹ nữ rất bất đắc dĩ đánh đàn, sau đó vừa đánh đàn vừa có chút buồn bã nói: "Bởi vì tỷ tỷ cảm thấy mình chơi đàn dương cầm không có tốt như Tiểu Vũ cho nên nàng thấy mất mặt, cho nên nàng mới học nhiều thứ như vậy. Lão sư nói, loại tình huống này vì nàng làm một việc không được tốt, cho nên mới gửi gắm vào lựa chọn khác." Nhị tiểu thư à, biểu tình buồn bã này xuất hiện trên gương mặt moe moe của ngươi thật sự hoàn toàn không thích hợp a. Văn Mặc bị gương mặt này dọa rồi. Đây là gương mặt của một đứa trẻ lớp chồi có thể biểu hiện ra hả? Đây là lời một đứa trẻ lớp chồi có thể nói ra hả? "Nhưng mà bây giờ Tiểu Vũ đã học chơi đàn rồi, nếu như không học nữa, nhất định tỷ tỷ sẽ tức giận. Thật ra từ nhỏ tỷ tỷ đã không có thiên phú trên phương diện này, lão sư cũng từng nói, có rất nhiều thứ không thể miễn cưỡng. Thế nhưng mặc kệ tỷ tỷ như thế nào, Tiểu Vũ cũng sẽ không ghét bỏ tỷ tỷ." Tiểu mỹ nữ nói như vậy, tiếp tục đau thương nói thêm: "Haiz. . . rốt cuộc ta nên làm cái gì mới tốt a. . . đúng là khổ não. . ." ". . ." Văn Mặc kinh sợ rồi. Rốt cuộc nhị tiểu thư ngài có biết mình đang nói cái gì không nha~ ngài bảo kẻ lắng nghe này nên làm cái gì mới tốt a? Đúng là khổ não. Cho nên khi tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh đi đón tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ, ở trường dạy đàn ngoại trừ chư vị bị Nhậm Yên Vũ mê hoặc thần hồn điên đảo như quản lý, lão sư và phụ huynh cộng thêm các tiểu bằng hữu ra, còn có Văn Mặc lão sư còn đang thầm kinh sợ ở bên cạnh. "Tiểu Vũ thật sự càng ngày càng đáng yêu." Một a di tươi cười nói. "Miệng cũng ngọt, rất ít có đứa trẻ nào ngoan và biết ăn nói như Tiểu Vũ." Lão sư dạy đàn. "Lần trước nàng còn nói ta càng ngày càng trẻ ra a, ai zui~ mới bây lớn sao có thể nói được như vậy a." Một vị phụ huynh nào đó. "Đúng là mặc kệ nhìn thế nào cũng đều rất đáng yêu, hoàn toàn không giống tỷ tỷ." Mọi người. ". . ." Chỉ có Văn Mặc kinh sợ đứng bên cạnh im lặng không nói. "Văn lão sư ngươi sao vậy?" "Không có gì." Nàng cỡ nào nhân từ a, đem mặt tốt đẹp cho mọi người, để mặt hắc ám một mình lặng lẽ chống chịu. Trẻ con Nhậm gia. . . quả nhiên đứa nào đứa nấy kinh khủng, một Xuyên Không-kun đã kinh khủng rồi a, lẽ nào ngài còn định tạo thêm một đứa?! Nhậm Yên Vũ còn đang moe moe đi theo sau Nhậm Bình Sinh, ngoan ngoãn trả lời những câu hỏi của Nhậm Bình Sinh. "Hôm nay lão sư dạy đàn có nói gì không?" "Lão sư nói Tiểu Vũ đàn rất tốt, Tiểu Vũ rất có thiên phú." "Vậy à." Tỷ tỷ không có thiên phú âm nhạc có hơi buồn bã. "Nhưng mà Tiểu Vũ biết tất cả đều do tỷ tỷ len lén dạy cho, Tiểu Vũ yêu tỷ tỷ nhất." "Ừ, nhưng mà ngươi cũng không thể quá kiêu ngạo." Được dỗ dành tỷ tỷ lập tức bình thường trở lại. "Dạ." Tiểu thư, ngài không phát hiện nguy cơ của ngài đã tồn tại hả? Đơn giản như vậy bị một tiểu quỷ nhỏ hơn mình 3 tuổi khống chế tâm tình của mình, là nguy cơ cỡ nào to lớn a ngài thật sự không có cảm giác được cái gì sai sai hả? Ức hức hức hức. . . nhị tiểu thư ngài đừng nhìn ta như vậy, ta cái gì cũng không có nói. . . Theo tiếng pháo nổ, năm mới đến rồi. Tết năm nay Nhậm Thanh Nghiên đã phát huy đầy đủ tinh thần cách mạng ngoài không đáng tin cậy cũng chỉ còn không đáng tin cậy, thậm chí về nhà cũng không về, cũng không tiếp tục đưa hai đứa con đến đoàn viên với mình, đương nhiên, trải qua mùa tết kinh khủng năm ngoái chỉ sợ hai đứa con cũng sẽ không muốn rời quốc gia tốt đẹp của mình. Vì vậy hai vị tiểu thư vẫn bị vứt bỏ chẳng bao giờ có thể khắc phục được, chỉ có thể ở nhà làm lễ mừng năm mới. Cũng may năm nay bảo mẫu vì không thấy Nhậm Thanh Nghiên trở về, cho nên đặc biệt cảm thông với Nhậm Bình Sinh và Nhậm Yên Vũ, cũng ở lại Nhậm gia cùng Nhậm Bình Sinh, Nhậm Yên Vũ và quản gia cùng nhau mừng năm mới. Cho nên một ngày trước năm mới, vô cùng để ý đến nguyên liệu nấu ăn cần phải tươi Nhậm Yên Vũ đưa theo những người có liên quan cùng đến siêu thị mua đồ về ăn tết. "Tỷ tỷ, tại sao bây giờ chúng ta mới đi mua đồ a? Trương Tử An trên lớp ta nói, nhà bọn họ từ sớm đã chuẩn bị xong rồi." Có thể ra ngoài cùng tỷ tỷ đương nhiên Nhậm Yên Vũ rất vui vẻ, nhưng mà lòng hiếu kỳ quá nặng các câu hỏi của Nhậm Yên Vũ vĩnh viễn cũng không ngừng lại. Nhậm Bình Sinh đi ở phía trước, vừa chăm chú nhìn những món cần thiết để mừng năm mới trên quyển sổ trong tay, vừa nghiêm túc trả lời: "Bởi vì mua sớm quá rất nhiều thứ sẽ không còn tươi nữa." Nói đến đây nàng cầm một sấp giấy liễn vô cùng tươi bỏ vào xe đẩy. Nhậm Yên Vũ nhìn sấp liễn vừa bỏ vào xe đẩy, hỏi: "Tỷ tỷ, liễn phải tươi mới mua được hả?" Mặt Nhậm Bình Sinh đỏ lên, lập tức nói: "Dĩ nhiên rồi." "Dạ." Dạ cái gì mà dạ! Tỷ tỷ ngài xác định vì muốn đồ còn tươi mà giờ mới đi mua chứ không phải vì quên đến hôm nay mới nhớ đi hả? Xác định hả xác định hả xác định hả? Năm mới tết đến, trong siêu thị quả thật hỗn loạn a hỗn loạn, quản gia đẩy xe nửa bước khó tiến, Nhậm Bình Sinh dắt theo Nhậm Yên Vũ tỉ mỉ chọn những món đồ tết hữu dụng vô dụng. Rốt cuộc cũng mua xong này này nọ nọ, quản gia và bảo mẫu vừa nhìn những thứ loạn tùng phèo trong xe đẩy, hoàn toàn không phải là phong cách của tiểu thư, là nhị tiểu thư len lén bỏ vào sao? Tiểu thư ngài tại sao không ngăn lại, đây không phải là phong cách của ngài a, thật sự không phải! Bảo mẫu và quản gia nhìn chằm chằm Nhậm Bình Sinh làm gì có việc đó và Nhậm Yên Vũ càng làm gì có việc đó một lát, lại nhìn chằm chằm những thứ hai người mua ở trong xe đẩy, rốt cuộc cũng xác định được. . . Gần đây không biết tại sao tiểu thư bắt đầu cưng chiều nhị tiểu thư rồi. Kỳ thực hành vi cưng chiều này, đối với tương lai trẻ nhỏ là phi thường không tốt, nên làm cái gì bây giờ? Có cần nói cho tiểu thư như vậy là không tốt không? Nhưng mà nhìn bộ dạng nhị tiểu thư vui vẻ như vậy. . . đứa trẻ đáng thương này thật vất vả mới chiếm được sự cưng chiều của tỷ tỷ, quên đi, bọn họ không đành lòng a! = = Vẫn đẩy xe đi mua sắm quản gia và bảo mẫu chịu không nổi nữa rồi, chờ đến khi ra khỏi siêu thị, rốt cuộc hai người lớn cũng không vác đồ nổi nữa, ngồi xuống ghế nghỉ ngơi một lát. Nhậm Yên Vũ ăn cây kem vừa mua bên kia đường, ngồi cạnh Nhậm Bình Sinh từ tốn liếm kem. Tính cách nghiêm túc như Nhậm Bình Sinh cũng không chống nổi mê hoặc của kem, cũng như Nhậm Yên Vũ, ngồi đó từ tốn ăn kem. Bỗng nhiên nhìn thấy phía đối diện có hai mẹ con, mama rất thương yêu ôm mặt con gái hôn một cái. Vì vậy Nhậm Yên Vũ nhìn qua Nhậm Bình Sinh nói: "Tỷ tỷ, Tiểu Vũ cũng muốn hôn hôn." Nhậm Bình Sinh đang ăn kem, thật không ngờ Nhậm Yên Vũ sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, ngừng một chút, đầu cũng không quay lại, nói: "Về nhà rồi chơi hôn hôn, ở đây nhiều người không thể hôn hôn." "Dạ. . ." Nhậm Yên Vũ rất mất mát, "Đã lâu tỷ tỷ không có hôn hôn Tiểu Vũ rồi." Đối với chuyện này kỳ thực Nhậm Yên Vũ rất hờn, trước đây tỷ tỷ luôn hôn hôn, nhưng mà tỷ tỷ lên tiểu học rồi luôn nói hôn hôn rất không vệ sinh, bình thường không chịu hôn Nhậm Yên Vũ, chỉ trong những lúc Nhậm Yên Vũ không ngừng nhõng nhẽo mới có thể hôn một cái, điều này làm Nhậm Yên Vũ rất khổ não, hôn hôn có liên quan gì tới vệ sinh đâu! "Bây giờ cũng không có khiêu vũ, không cần lúc nào cũng hôn." Được rồi, Nhậm Bình Sinh lấy cái cớ này đã gần một năm. "Nhưng mà bây giờ Tiểu Vũ luyện đánh đàn rồi." "Hôm trước đã chơi hôn hôn rồi mà." ". . ." Nhưng mà nàng muốn mỗi ngày đều chơi hôn hôn a~ "Tiểu Vũ thiếu thốn tình yêu." Nhậm Yên Vũ liếm kem, đột nhiên nói như vậy. Nhậm Bình Sinh lập tức phụt kem. Thiếu thốn tình yêu?! Tiểu Vũ nhà nàng vậy mà lại nói mình thiếu thốn tình yêu! Các nàng sao có khả năng thiếu thốn tình yêu? Rơi vào tay một mẫu thân không đáng tin cậy như vậy, từ đầu các nàng đã không có tình yêu rồi có được không?!