Trong nháy mắt, Lâm Nhật Nguyệt đã tròn 6 tuổi, mà Sở Hạo cũng đã năm tuổi.
Sở Hạo dị thường hiếu động, cả ngày gây rắc rối khắp nơi, mỗi ngày đều có hàng xóm tới cửa cáo trạng (= tố cáo tội trạng). Không phải làm vỡ cửa kính nhà người ta, thì lại là đem hoa cỏ ở trong nhà nhổ lên. Mọi việc như thế khiến cho Trương Thục Viên đau đầu không thôi, đến nỗi phải nói ra nếu sinh được con gái giống như Lâm Nhật Nguyệt thì tốt rồi.
So với Sở Hạo luôn thích gây sự, Lâm Nhật Nguyệt từ khi mới sinh đến nay vẫn duy trì khoảng trầm lặng vốn có của mình. Cùng với những đứa trẻ cùng tuổi khác cô rất đặc biệt, không khóc không nháo, cũng không làm nũng, chính là vẫn thích lẳng lặng một mình.
Đối với em trai Sở Hạo này, hai người tuy nói là cùng nhau lớn lên, nhưng Lâm Nhật Nguyệt đối với Sở Hạo thái độ cũng là xa cách, lạnh lùng dửng dưng. Mà Sở Hạo đối với người chị hơn hắn 1 tuổi này lại là thân thiết khác thường, từ khi bắt đầu biết nói, liền luôn không ngừng gọi Lâm Nhật Nguyệt là "chị Nguyệt", còn rất thích đi theo phía sau Lâm Nhật Nguyệt, giống như cái đuôi nhỏ.
Vào một ngày, người nhà hai gia đình đều ra ngoài, chỉ để lại Lâm Nhật Nguyệt cùng Sở Hạo ở nhà.
Sở Hạo thì vui vẻ đến tìm Lâm Nhật Nguyệtn chơi,"chị Nguyệt? chị Nguyệt?"
Lâm Nhật Nguyệt ở trong phòng của mình chơi xếp gỗ, căn bản không để ý tới Sở Hạo kêu to.
Không nghe thấy Lâm Nhật Nguyệt đáp lại, Sở Hạo liền chính mình đẩy ra cửa phòng chuẩn bị đi vào tìm Lâm Nhật Nguyệt.
"Chị Nguyệt, chị đang chơi xếp gỗ à? Em cũng muốn chơi!" Sở Hạo chạy vào phòng Lâm Nhật Nguyệt, chính là không nghĩ tới……
"Ôi!" Vừa tiến vào gian phòng lòng bàn chân Sở Hạo không biết như thế nào bị trượt, liền ngã về phía trước. Thật không may lại vừa vặn đụng vào đống gỗ Lâm Nhật Nguyệt vừa xếp lên, nhất thời một dòng máu chảy ra.
"Oa……" Sở Hạo không chịu nổi đau đớn liền gào khóc, mặc kệ ba ba có dạy: nam tử hán đại trượng phu không bao giờ được khóc lóc!
Lâm Nhật Nguyệt dù sao vẫn là đứa trẻ 6 tuổi, nhìn đến trường hợp đổ máu này hiển nhiên có chút bị dọa. Ngơ ngác nhìn Sở Hạo 2 phút sau mới nhớ mình nên làm gì.
Chạy vào phòng ba mẹ lấy hộp thuốc, sau đó ngồi đối diện Sở Hạo,"Đừng khóc!" Lâm Nhật Nguyệt nhẹ giọng quát lớn một tiếng. Đối với tiếng khóc của Sở Hạo, cô hiển nhiên cảm thấy ầm ĩ giống như tranh cãi.
"Được….. Ô…… Chị Nguyệt, em đau!" Chỉa chỉa cằm, Sở Hạo đáng thương hề hề xem xét che mặt trước Lâm Nhật Nguyệt.
"Đừng nhúc nhích!" Từ trong hộp thuốc lấy ra rượu sát trùng hoa cầu, Lâm Nhật Nguyệt có chút ngốc giúp Sở Hạo sát trùng vết máu ở cằm.
"Ô…… Đau, chị Nguyệt! Thổi thổi a!" Nâng cằm lên, Sở Hạo muốn Lâm Nhật Nguyệt giống như Trương Thục Viên giúp hắn thổi thổi miệng vết thương.
"Đừng ầm ỹ!"
"Dạ!"
Lau xong vết máu, Lâm Nhật Nguyệt xuất ra ok banh giúp Sở Hạo thiếp thượng,"Xong rồi."
Chờ Lâm Nhật Nguyệt đem hộp thuốc về phòng cha mẹ sau đó trở lại phòng mình, Sở Hạo đã quỳ rạp trên mặt đất bắt đầu chơi xếp gỗ, một chút cũng không thấy bộ dạng đau đớn khóc lóc vừa rồi. Nhìn thấy Lâm Nhật Nguyệt đi vào, còn vui tươi hớn hở tiếp mời cô vào chơi xếp gỗ với nó!
"Chị Nguyệt, chơi xếp gỗ với em!"
Lần này, Lâm Nhật Nguyệt không có giống bình thường không thèm nhìn Sở Hạo, mà là đi qua rồi cùng chơi với hắn, nhưng là cũng không cùng hắn nói chuyện, trong phòng chỉ có thanh âm gào to của Sở Hạo.
"Chị Nguyệt, cái này xếp vào đâu?"
"Nha, xếp vào đây!"
"Chị Nguyệt, xem em xếp tòa thành có được không?"
"Chị Nguyệt……"
Nhìn miệng Sở Hạo nói không ngừng, Lâm Nhật Nguyệt có chút khó hiểu vì sao hắn có thể nói nhiều như vậy.
Lâm Nhật Nguyệt bảy tuổi, nên học tiểu học.
Hôm nay là ngày đầu tiên Lâm Nhật Nguyệt đến trường, lẽ ra nên sớm ra ngoài đến trường học rồi nhưng bây giờ cô vẫn còn ở nhà, à không, là ở cửa nhà.
"Con muốn đi đến trường cùng chị Nguyệt!" Biết được Lâm Nhật Nguyệt hôm nay không cùng hắn đi nhà trẻ, mà là đi trường học, Sở Hạo ngăn ở cửa Lâm gia, sống chết không cho Lâm Nhật Nguyệt ra ngoài.
"Hạo Hạo ngoan, con còn nhỏ, sang năm mới có thể cùng đi học với chị Nguyệt! Ngoan, cho chị đi đi con!" Trương Thục Viên dỗ dành.
"Không cần, con cũng muốn đến trường! Con muốn ở một chỗ với chị Nguyệt!"
"Hạo Hạo, ngoan a! Đợi lát nữa mẹ nuôi mang con đi mua đồ chơi siêu nhân được không a?" Mắt thấy con gái đến trường bị muộn rồi, Ngô Mĩ Lâm cũng gia nhập đội ngũ lừa gạt Sở Hạo. =))
"Không cần siêu nhân, con muốn chị Nguyệt! Chị Nguyệt không đi nhà trẻ, con cũng không cần đi!"
"Đứa nhỏ này! Con mau tránh ra, nếu không mẹ đánh cho đấy!" Trương Thục Viên uy hiếp con.
"Không cho không cho, không cho đi đâu!" Sở Hạo vẻ mặt cố chấp lắc lắc đầu.
"Con…… Xem ra mẹ phải dạy dỗ con mới được!" Trương Thục Viên thật sự tức giận, giơ tay lên hướng mông Sở Hạo định đánh.
"Thục Viên, đừng đánh nó!" Ngô Mĩ Lâm vội vàng ngăn cản Trương Thục Viên.
Đúng lúc này, đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt thủy chung không nói được lời nào Lâm Nhật Nguyệt đi tới bên người Sở Hạo, thân thủ dùng lực vuốt ve Sở Hạo đang ngăn ở khung cửa.
"Nguyệt Nguyệt, không được đánh Hạo Hạo!" Ngô Mĩ Lâm nhìn thấy động tác của con gái muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi.
Mà bá vương từ nhỏ Sở Hạo bị đối đãi thô bạo bộ dáng lập tức biến thành tiểu đáng thương,
"Chị Nguyệt?!" Hốc mắt rưng rưng, mười phần thực đáng thương.
"Đừng ầm ỹ, chị đi rồi về sẽ chơi cùng em." Lâm Nhật Nguyệt nhẹ nhàng mà nói.
"Nguyệt Nguyệt?" Ngô Mĩ Lâm kinh ngạc nhìn con gái, mà một bên Trương Thục Viên cũng đồng dạng là vẻ mặt kinh ngạc.
Lâm Nhật Nguyệt luôn luôn đối với Sở Hạo là hờ hững, hôm nay lại chủ động dỗ hắn, thực tại làm cho người ta có chút ngoài dự kiến.
"Nha?! Thật sao? Chị Nguyệt trở về liền chơi với em?" Vừa nghe đến Lâm Nhật Nguyệt nói muốn chơi với hắn, Sở Hạo vui vẻ hỏi, trong mắt thế nào còn có lệ ý?
Lâm Nhật Nguyệt gật gật đầu xem như trả lời.
"Vậy chị Nguyệt nhớ trở về sớm một chút nha!"
"Mẹ, chúng ta đi thôi! Mẹ nuôi, hẹn gặp lại!" Lâm Nhật Nguyệt đối với Ngô Mĩ Lâm nói, đồng thời hướng Trương Thục Viên nói lời từ biệt.
"Được!"
"Được, hẹn hặp lại!"
"Mẹ, chúng ta cũng nhanh đi nhà trẻ, con trở về sẽ chơi với chị Nguyệt! Nhanh chút! Mẹ nuôi, hẹn gặp lại!"
"Được, tốt lắm!"
"Được, hẹn gặp lại!"
Hai người lớn hiển nhiên không phản ứng kịp với tình huống vừa rồi. Cũng khó trách, hai người dỗ nửa ngày cũng không làm Sở Hạo suy chuyển, mà Lâm Nhật Nguyệt chỉ có một câu tám chữ lại thu phục được. Loại chuyện này vẫn là lần đầu tiên có người làm được, hơn nữa là Lâm Nhật Nguyệt mới bảy tuổi, điều này làm cho hai người lớn có chút ngây ngốc!
Cứ như vậy, Lâm Nhật Nguyệt thuận lợi đi học. Nhưng là mỗi ngày sau khi tan học Sở Hạo đều đã quấn quít lấy cô bắt cô chơi với hắn, bởi vì ở trong lòng Sở Hạo nhận định chị Nguyệt đáp ứng hắn mỗi ngày sau khi tan học đều chơi với hắn.
Lâm Nhật Nguyệt cứ như vậy mỗi ngày bị Sở Hạo làm phiền, cũng không có biện pháp gì với hắn. Thế nhưng từ sau khi Lâm Nhật Nguyệt khẳng định sẽ chơi cùng Sở Hạo, số lần Sở Hạo ở bên ngoài gây rắc rối cũng ít dần. Điều này làm cho vợ chồng Trương Thục Viên phi thường vừa lòng, đến nỗi phải hô Lâm Nhật Nguyệt đã giúp vợ chồng hắn quản được tiểu bá vương này.
Sau đó Sở Hạo cũng lên tiểu học. Đây là ước mong đêm ngày của Sở Hạo, hắn rốt cục có thể học cùng chị Nguyệt. Nhưng việc học khác lớp với Lâm Nhật Nguyệt làm cho hắn có chút bất mãn.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
42 chương
120 chương
40 chương
7 chương
161 chương
65 chương
21 chương
17 chương