Tỷ Phu Vinh Dự
Chương 7
Đái Tân Ni không tát ta, thậm chí không liếc tamột cái, nàng trực tiếp đi đến phòng ta, xốc gối đầu lên, lại tìm bốn phía mộtchút, hỏi: "Quần đâu?" "Ngươi giấu nó đi đâu?"Ta trong lòng vừa mới yên tĩnh, không nghĩ tớiĐái Tân Ni hồi mã thương vẫn là vì cái đồ lót kia.
"Ta dù không muốn, cũng tình nguyện xé nát, némnó vào thùng rác, quyết không để cho tên biến thái ngươi chà đạp."
Đái Tân Ni một bên nhục mạ một bên dùng con mắttiếp tục truy lùng bốn phía.
Ta lúc này mới nhìn rõ ràng, Đái Tân Ni bộ ngựcrất đầy đặn, rất kiệt xuất, áo sơ mi trắng bao lấy bộ ngực phập phồng khôngngừng, có lẽ do phẫn nộ cực độ, ta thật lo lắng cúc áo trước ngực nàng độtnhiên đứt tung. "Ném xuống dưới rồi."
Ta nghĩ nửa ngày, mở miệng nói dối mà ngay cảmình cũng không tin được.
"Ngươi có đưa hay không?"
Đái Tân Ni quả nhiên không tin chuyện ma quỷ củata, nàng chống eo thon, hướng ta quát lớn, bộ dạng nếu không trả lại quần lótthề không thôi.
"Ném rồi."Ta cắn răng.
"Không đưa đúng không? Ngươi không đưa ta sẽ đậpphá."
Đái Tân Ni hổn hển đi đến ta sách nhỏ, quơ lấymột lọ thủy tinh giơ lên cao.
Cái bình thủy tinh kia cũng tương đối một tinh xảo,có rất nhiều mặt cắt, bỏ vào một đống đá đủ mọi màu sắc, có thể theo từng mặtchiết xạ vầng sáng lộng lẫy, rất mộng ảo. Cái này là lúc đại học, một cô gáithầm mến ta đã lâu đưa cho ta , tuy nhiên cô bé kia tướng mạo thật không dámlấy lòng, nhưng cái bình thủy tinh này lại làm bạn ta qua bao năm tháng.
"Thật sự ném xuống dưới rồi."
Cho dù ta rất đau lòng cho cái bình thủy tinh này,nhưng ta tuyệt không tin Đái Tân Ni dám đập đồ đạc của ta, ta trong lòng cườilạnh: Dọa ai đó?
"Phanh Rầm Ào Ào......"
Cái bình vỡ nát, mảnh thủy tinh văng khắp nơi, tatrợn mắt há hốc mồm.
"Nếu không lấy ra, ta sẽ đập máy tính của ngươi."
Đái Tân Ni đi đến trước bàn máy tính của ta, mộttay cầm lấy màn hình.
"Không muốn a ! Cô mau dừng tay, chuyện gì cũngtừ từ, chuyện gì cũng từ từ."
Ta quá sợ hãi, xem ra phát đoán hoàn toàn sailầm, dù biết Đái Tân Ni rất có cá tính, nhưng không nghĩ tới tính tình nàng hỏabạo như thế, ngẫm lại vì một chiếc quần lót mà khiến mọi thứ không thể cứu vãn,ta có phải bị nước vô não rồi hay không? Vì không để hàng xóm phải nghe được,ta vội vàng đem cửa đóng lại.
"Lấy ra."
Đái Tân Ni chống nạnh bộ dạng quả thực như là MẫuDạ Xoa.
Ta đầu hàng, lưu luyến không rời mà móc quần lót trongtúi quần ra.
Đái Tân Ni tức giận mắng:"Không cho ngươi nếm mùilợi hại, ngươi liền cho rằng ta dễ khi dễ? Thật sự là bỉ ổi."
"Cô nói đồ lót là của cô, có chứng cớ gì không?"
Tục ngữ nói, sĩ có thể giết không thể nhục. Vốncũng định đầu hàng, nhưng chữ "Bỉ ổi" thật sự chọc giận ta, tay vừa đưa vào mộtnửa, lại rụt trở về. Ta quyết định làm khó người đàn bà xinh đẹp như hoa, nhưngchanh chua, hung hãn này.
"Cái gì? Chứng cớ? Chẳng lẽ ta đi lấy một cái đồlót của người khác sao? Ngươi biến thái cũng đừng nghĩ người khác dơ bẩn nhưngươi."
Có lẽ lo lắng lúc nãy đập nát bình thủy tinh gâynổ mạnh khiến người khác chú ý, Đái Tân Ni giảm thấp thanh âm xuống rấtnhiều, bất quá, lời nàng chanh chua như cũ.
Cơn giận của ta càng lúc càng gia tăng.
"Khó nói, đồ lót xinh đẹp như vậy nam nhân đều ưathích, cô là nữ nhân, càng khó tránh nổi lên tham niệm. Hừ, cô không đưa rađược chứng cớ, đừng mơ tưởng lấy được về."
Ta bắt đầu đối chọi gay gắt với Đái Tân Ni. "Tốt,Lý Trung Hàn, ta lấy ra nội y tương tự cho ngươi xem, cho ngươi không còn lờinào để nói."
Đái Tân Ni không nghĩ ta sẽ tráo trở như vậy, vừadứt lời, lần nữa chạy ra khỏi phòng.
Chứng kiến bộ dạng Đái Tân Ni tức giận, trong lòngta có chút đắc ý thoải mái, chỉ là chứng kiến đầy đất miếng thủy tinh trên đất,lửa giận thiêu đốt, đầu óc quay mòng mòng.
"Trèo lên, trèo lên, trèo lên" Đái Tân Ni tiếnggiày cao gót khua lộn xộn trên đất mặt, rất nhanh, nàng lại chạy đến phòng củata như gió lốc, trong tay của nàng là một đồ vật màu hồng phấn.
"Thấy chưa? Đây là một bộ nội y."
Đái Tân Ni đưa thứ đồ vật màu hồng phấn trên tayra. Quả nhiên là một kiện áo ngực viền tơ hơi mỏng, đồng dạng phi thường gợicảm, phi thường mê người. Ta càng xem càng thấy đúng là thứ mình thích, mộtloại dục vọng mãnh liệt muốn chiếm bộ nội y xinh đẹp này làm của riêng trỗi dậy.
"Thấy rồi." Ta lạnh lùng nói.
"Đưa ra." Đái Tân Ni hung dữ mà trừng mắt ta.
"Cô học qua pháp luật không?"
Ta không trả lại đồ lót cho Đái Tân Ni, cũngkhông tiếp lời nàng, ta một bên đóng cửa lại, một bên hỏi Đái Tân Ni.
"Dông dài cái gì? Việc ta đem đồ đạc về cùng vớiviệc ta học pháp luật có quan hệ gì? Đừng lãng phí thời gian, ta một giây cũngkhông muốn đứng ở chỗ này."Đái Tân Ni rất không bình tĩnh.
"Căn cứ luật dân sự điều thứ một trăm bốn mươisáu, nhục mạ công dân thuộc về xâm phạm nhân quyền, xã hội bây giờ nhấn mạnhnhân quyền, cô biết không? Từ lúc cô tiến vào nhà ta tổng cộng mắng ta ba lầnbiến thái, một lần bỉ ổi, cái này thuộc về tình tiết vô cùng nghiêm trọng xâmphạm danh dự của ta, quyền riêng tư của ta. Dựa theo pháp luật quy định, phạttiền cùng cảnh cáo bảy ngày ở nhà câu lưu."
Đóng cửa phòng, ta rất chân thành, rất nghiêm túcbắt đầu hành động trả thù. Thân là một nhân viên phòng kế hoạch, ta tương đốiquen thuộc với luật pháp, đây là một trong những môn học sở trường của ta. Tatin, Đái Tân Ni, một thư ký hành chính, đối với pháp luật hiểu không nhiềulắm.
"Đừng mang pháp luật ra dọa ta, bởi vì ngươi bỉổi, cho nên cũng biến thái, ta nói rất đúng sự thật."
Đái Tân Ni vẫn vênh váo hung hăng như vậy, chỉ lànàng rất chuyên chú trả lời ta, khiến ta cảm thấy cá mắc câu rồi, ta mừng thầm.
"Xin hỏi, ta biến thái như thế nào? Bỉ ổi như thếnào? Mời tiểu thư Đái Tân Ni nói chuyện chú ý một chút, hiện tại cô đã là lầnthứ tư nói ta biến thái, một lần nói ta bỉ ổi, chúng ta bắt đầu dùng di độngghi âm ."
Ta đứng mệt mỏi, đặt mông ngồi trên ghế sa lon,còn đưa di động đem ra, bày trên bàn trà. Tuy nhiên trong lòng cũng không nắmchắc lừa bịp được Đái Tân Ni, nhưng ta với vẻ mặt nghiêm túc cùng quy phạm dùngtừ nhất định tạo thành áp lực tâm lý cho Đái Tân Ni."Ghi...... Ghi cái gì âm?Hừ, ta nói sai sao? Ngươi cầm quần lót của ta thì làm sao?"
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
60 chương
47 chương