“Không! Không thể!” Tôi lắc đầu mạnh mẽ, liếc qua nụ cười bảnh choẹ trên khuôn mặt người chồng mười bảy tuổi của mình. “Không, điều này chẳng đáng kể đâu. Ba ngày trước, em đã ngưng già đi rồi mà. Em sẽ mãi mãi mười tám tuổi”. “Dù gì đi nữa”, Alice bỏ qua sự phản đối của tôi với một cái nhún vai thờ ơ. “Cả nhà sẽ tổ chức cho chị, vậy nên đừng có nói gì nữa”. Tôi thở dài. Hiếm khi mà cãi lại nổi Alice. Nụ cười của cô ấy không thể rộng hơn khi cô ấy “đọc”- thấy sự bằng lòng trong mắt tôi. “Chị đã sẵn sàng mở quà chưa?”. Alice nói như reo. “Những món quà”, Edward chỉnh lại, và anh rút từ trong túi ra một cái chìa khoá khác - cái này dài hơn, màu bạc, với cái nơ màu xanh đỡ cầu kỳ hơn. Tôi ráng không ngó lơ đi chỗ khác. Tôi biết ngay món quà này là gì mà - xe đến sau, món quà mà anh hứa tặng tôi sau đám cưới. Tôi thắc mắc là liệu tôi có thấy hào hứng không nhỉ. Dường như quá trình biến đổi thành ma cà rồng vẫn chưa mang đến cho tôi niềm yêu thích bất ngờ với những chiếc xe hơi thể thao. “Của em trước chứ”. Alice nói, đoạn thè lưỡi ra, biết trước câu trả lời của Edward. “Của anh gần hơn”. “Nhưng hãy nhìn xem chị ấy ăn mặc thế nào kìa”, câu này của Alice nghe gần như một lời than thở phê bình. “Em chết mất thôi. Rõ ràng là chuyện này cần được ưu tiên hàng đầu”. Tôi nhướng mày khi tự hỏi rằng bằng cách nào mà một chiếc chìa khoá lại có thể dẫn tôi đến với những quần áo mới được cơ chứ. Hay là cô ấy tính tặng tôi nguyên một cái rương đầy quần áo? “Em biết mà - vậy mình chơi trò này để quyết định nhé”, Alice đề nghị. “Oẳn tù tì”. Jasper cười rúc rích còn Edward thì thở dài. “Sao em không nói luôn là ai thắng đi?”, Edward thất vọng, còn Alice thì rạng rỡ. “Em thắng. Tuyệt!” “Có khi anh đợi đến sáng mai lại tốt hơn thì sao!” Edward nhìn tôi, cười hí hửng rồi gật đầu với Jacob và Seth. Trông bọn họ như thể vừa mới đánh nhau đêm qua vậy, tôi tự hỏi không biết đến giờ thì họ đã thức được bao lâu rồi? “Anh nghĩ có lẽ sẽ vui hơn nếu nếu cứ để Jacob thức hoài vì khám phá lớn, em chịu không? Lúc đó sẽ có người có thể lý giải sự hăng hái này chăng?”. Tôi cũng toét miệng cười. Anh hiểu tôi quá rõ mà. “Được rồi”, Alice nói. “Bella, trao Ness-Renesmee cho Rosalie đi”. “Con bé thường ngủ ở đâu nhỉ?” Alice nhún vai. “Trong vòng tay Rose chứ đâu nữa. Hoặc tay của Jacob. Hoặc của Esme. Chị hiểu mà. Từlúc ra đời đến naycon bé khônghề bịđược đặt xuống. Con bé đang trở thành đứa trẻ mang nửa dòng máu ma cà rồngđược cưng chìunhất từ trước tới nay”. Edward cười trong khi Rosalie khéo léo đỡ lấy Renesmee. “Con bé cũng là đứa trẻ mang nửa dòng máu ma cà rồng ngoan nhất từ trước tới nay”. Rosalie nói, “Cái hay của việc là đứa trẻ duy nhất mang nửa dòng máu ma cà rồng”. Rosalie cũng cười rạng rỡ, và tôi mừng khi nhận thấy tình bạn giữa hai chúng tôi vẫn còn trong nụ cười kia. Tôi không hoàn toàn chắc rằng tình bạn ấy sẽ vẫn tiếp tục sau khi cuộc đời hai chúng tôi không còn gì kết nối nhau nữa. Nhưng có lẽ chúng tôi vừa nhận ra rằng chúng tôi đã ở cùng phe với nhau trong một thời gian đủ lâu để bây giờ có thể là bạn. Rốt cuộc thì tôi cũng đã chọn cái cách mà nếu là tôi thì chị ấy cũng sẽ chọn. Dường như điều đó đã cuốn trôi đi những oán giận của chị vào những quyết định khác của tôi. Alice ấn chiếc chìa khoá cuốn ruy băng vào tay tôi, đoạn chụp lấy khuỷu tay tôi và lôi tôi ra cửa sau. “Đi thôi, đi thôi”, cô ấy liến thoắng. “Nó ở ngoài trời à?” “Hình như vậy đó”, Alice vừa nói vừa đẩy tôi đi. “Tận hưởng món quà đi nhé”, Rosalie nói. “Đó là quà của cả nhà đấy. Đặc biệt là của Esme”. “Chị không đi cùng à?”. Tôi nhận ra là chẳng ai nhúc nhích cả. “Để em có dịp thưởng thức nó một mình mà”, Rosalie nói. “Em có thể phát biểu cảm nghĩ- sau này vậy”. Emmett cười hô hố. Có cái gì đó trong điệu cười của anh ấy khiến tôi bối rối, nhưng tôi chẳng rõ vì sao. Tôi nhận ra rằng ở tôi có rất nhiều thứ - như cực kỳ ghét sự bất ngờ, và nói chung cũng chẳng thích quà cáp - chẳng thay đổi chút nào cả. Thật nhẹ nhõm khi biết rằng vẫn còn hàng tá những cá tính của tôi đi cùng theo tôi vào cuộc sống mới. Tôi đã chẳng hy vọng mình vẫn là chính mình. Tôi cười rạng rỡ. Alice giật mạnh khuỷu tay tôi; tôi chẳng thể ngưng cười khi theo cô ấy bước vào bóng chiều tà đỏ tía. Chỉ mình Edward đi cùng chúng tôi. “Chút hứng khởi tới rồi đây”, Alice thì thầm một cách hài lòng. Nói rồi cô ấy thả tay tôi ra, lấy đà hai bước uyển chuyển và nhảy vọt qua dòng sông. “Qua đây nào, Bella”, cô ấy gọi từ bỏ bên kia. Edward cùng nhảy với tôi. Cũng vui y chang như hồi chiều vậy đó. Có lẽ vui hơn một chút chứ, bởi vì màn đêm đã chuyển mọi thứ sang tông màu mới đa dạng hơn. Alice vượt lên chúng tôi, tiến về phía bắc. Bám theo cô ấy bằng tiếng bước chân nhẹ nhàng, cũng như bằng mùi hương phảng phất của cô trên con đường mòn thì dễ dàng hơn là dõi mắt theo cô qua tán cây rậm rạp. Bất thình lình, cô ấy quay ngược lại và lao tới nơi tôi đang dừng chân. “Đừng tấn công em nhé”, cô ấy cảnh báo và nhảy xổ vào tôi. “Em đang làm gì thế?”. Tôi hỏi, cảm thấy lúng túng khi cô ấy nhảy lên lưng tôi và lấy tay che kín mặt tôi. Tôi cảm thấy sự thúc giục muốn quẳng cô ấy đi, nhưng tôi kiềm lại. “Để chắc rằng chị không thể thấy gì hết”. “Anh sẽ lo vụ đó mà không ăn gian đâu”, Edward đề nghị. “Hay là anh để cô ấy tự xử đi. Giữ lấy tay cô ấy và dẫn đường đi”. “Alice, chị-” “Không sao đâu, Bella. Hãy làm theo cách của em”. Tôi cảm thấy mấy ngón tay của tôi và Edward đan vào nhau. “Chỉ vài giây nữa thôi à, Bella. Rồi Alice sẽ đi mà làm phiền người khác ấy!” Anh kéo tôi bước tới. Tôi dễ dàng theo sau anh, chẳng sợ đụng trúng cây; nếu vậy thì chỉ có cái cây là bị hại mà thôi. “Anh cũng nên biết đánh giá một chút”, Alice trách anh. “Món quà này dành cho cả anh và chị ấy mà”. “Đúng rồi, cám ơn lần nữa nha Alice”. “Yeah, yeah, okay”. Đột nhiên giọng Alice trở nên hào hứng. “Dừng ở đó. Quay chị ấy qua bên phải một chút. Phải rồi, như vậy đó. Okay. Chị đã sẵn sàng chưa?”. Giọng cô ấy cao vút. “Chị sẵn sàng rồi”. Ở đây có những mùi mới, khơi dậy sự hứng khởi, làm tăng cả nỗi tò mò trong tôi. Những mùi đó không phải từ khu rừng âm u. Mùi cây kim ngân. Mùi khói. Hoa hồng. Mùn cưa? Có cả mùi kim loại nữa. Sự phong phú của khu rừng như vừa được khai quật và phô bày ra. Thật là huyền bí. Alice nhảy xuống khỏi lưng tôi, tay không còn bịt mắt tôi nữa. Tôi tập trung nhìn vào màn đêm tím thẫm. Đằng kia, nép trong một khoảnh rừng trống nho nhỏ, là một căn nhà nhỏ bằng đá, ánh lên màu hoa oải hương dưới tia sáng của những vì sao. Căn nhà hoàn toàn thuộc về nơi này, như thể nó mọc lên từ núi đá vậy, theo một cách rất tự nhiên. Rặng kim ngân bò leo trên bỏ tường tạo thành một tấm lưới dập dờn cho đến sát mép mái gỗ. Mấy bông hồng cuối hè nở muộn trong khu vườn nhỏ vuông vức dưới khung cửa sổ mờ tối. Một con đường nhỏ trải đá vụn, óng ánh trong màn đêm, dẫn lối tới trước bục cửa vòm cổ kính. Tôi nắm chặt chiếc chìa khoá trong túi, sững sờ. “Chị thấy thế nào?”. Giọng Alice giờ dịu lại cho hợp với khung cảnh nơi đây, hoàn toàn tĩnh lặng như trong truyện kể. Tôi mở miệng nhưng chẳng thốt nên lời. “Esme cho là một lúc nào đó, có thể hai đứa mình sẽ cần một nơi riêng tư, nhưng mẹ không muốn nơi đó xa nhà mình quá”, Edward thì thầm. “Và mẹ cũng rất thích sửa sang nhà cửa. Dù sao thì- căn nhà nhỏ này sẽ đổ sụp trong vòng ít nhất 100 năm nữa”. Tôi vẫn cứ nhìn chăm chú, miệng há hốc. “Chị không thích nó à?”. Mặt Alice xịu xuống. Ý em là, nếu chị muốn thì cả nhà sẽ sửa lại nó theo cách khác nhé. Emmett cứ muốn rằng căn nhà phải rộng thêm vài ngàn phút vuông nữa, và thêm tầng thứ hai, và thêm cả một cái tháp nữa. Nhưng Esme lại cho rằng chị thích một ngôi nhà đơn giản thôi”. Giọng cô ấy lại cao lên, và nhanh dần lên. “Nếu mẹ nhầm, cả nhà mình sẽ làm lại. Sẽ không mất nhiều thời gian đâu-” “Shh!” Tôi ngắt lời. Cô ấy bậm môi lại, chờ đợi. Tôi mất vài giây để trở lại như bình thường. “Cả nhà tặng chị hẳn một ngôi nhà vào ngày sinh nhật sao?”. Tôi lẩm bẩm. “Tặng chúng ta”, Edward chỉnh lại. “Nó không hơn một căn nhà nhỏ xinh đâu. Anh nghĩ từ “nhà”- thì phải rộng rãi hơn nữa cơ”. “Không được chê nhà của em”, tôi thì thầm với anh. Alice tươi cười. “Chị thích nó rồi”. Tôi lắc đầu. “Yêu nó à?”. Tôi gật. “Em phải về khoe Esme ngay mới được”. “Sao mẹ không tới?” Nụ cười của Alice nhẹ đi một chút, lạc điệu hẳn với vừa rồi, như thể là câu hỏi của tôi khó trả lời lắm vậy. “Oh, chị biết đó- Cả nhà hiểu là chị không thích quà cáp mà, nên họ cũng chẳng muốn tạo áp lực cho chị. Chị không nhất thiết phải thích nó”. “Nhưng dĩ nhiên là chị thích mà. Làm sao có thể không thích nó được chứ?” “Cả nhà sẽ vui lắm cho coi”. Cô ấy vỗ nhẹ vào tay tôi. “Còn nữa, phòng chứa đồ của chị đã đầy nghẹt rồi. Sử dụng thành thạo nhé. Và- có khi thế là đủ rồi”. “Em không vào trong nhà sao?” Cô ấy dợm bước vài bước ra sau. “Edward biết đường đi lối lại trong nhà mà. Em dừng ở đây thôi- Gọi cho em nếu chị không vừa quần áo nhé”. Cô ấy nhìn tôi đầy nghi hoặc, và rồi mỉm cười. “Jazz muốn đi săn. Gặp lại sau nhé”. Cô ấy phóng về phía rặng cây với vẻ duyên dáng nhưng với tốc độ của một viên đạn. “Đúng là kỳ lạ”, Tôi nói khi tiếng di chuyển của Alice đã hoàn toàn tan biến. “Em xử sự như vậy là tệ quá phải không? Cả nhà không cần thiết phải tránh đi như thế. Giờ em thấy có lỗi quá. Thậm chí em chẳng nói được lời cảm ơn cho phải lối nữa. Chúng mình nên quay lại, nói với Esme rằng-” “Bella, đừng ngớ ngẩn vậy chứ. Không ai nghĩ rằng em như thế lại là không biết điều cả”. “Vậy thì cái gì-” “Khoảnh khắc riêng tư cũng là một món quà khác của cả nhà mà. Alice đã ráng đề cập đến điều đó”. “Oh”. Chỉ mấy lời đó mà dường như đã làm ngôi nhà biến mất. Chúng tôi có thể ở bất cứ nơi nào trong nhà. Tôi sẽ không thấy những rặng cây, thấy ngọn núi đá, không thấy cả những vì sao. Chỉ thấy mình Edward. “Để anh dẫn em xem những gì cả nhà đã làm nhé”, anh nói, kéo tay tôi. Liệu anh có nhận thấy có một dòng điện đang truyền đi trong tôi, như thể tác động của adrenalin trong máu vậy? Lại một lần nữa, tôi thấy chao đảo lạ lùng, chờ đợi những phản ứng mà cơ thể tôi không còn có thể đáp lại được nữa. Lẽ ra tim tôi đang dộng ầm ầm tựa như chiếc đầu máy hơi nước sắp dộng vào anh vậy. Inh ời. Lẽ ra cằm tôi phải đỏ ửng lên mới phải. Nhưng tôi chỉ cảm thấy kiệt sức mà thôi. Hôm nay là ngày dài nhất trong cuộc đời tôi. Tôi cười vang - nhưng chỉ là một tiếng cười hơi ngỡ ngàng - khi nhận ra rằng ngày hôm nay sẽ chẳng bao giờ kết thúc. “Anh sắp được nghe chuyện cười phải không?” “Không phải là một câu chuyện cười hay ho lắm đâu”, tôi nói khi anh dẫn tôi bước tới ô cửa vòm. “Em chỉ đang nghĩ là - hôm nay là ngày đầu tiên, và cũng là ngày cuối cùng kéo dài mãi mãi. Như kiểu là một hình phạt khổ sai vừa giáng xuống em vậy. Thậm chí cũng chẳng còn chỗ cho nó giáng xuống nữa”. Tôi lại cười lớn. Anh cũng khúc khích cười, chỉ tay về phía nắm đấm cửa và đợi tôi thực hiện nghĩa vụ của bà chủ nhà. Tôi cắm chìa khoá vào ổ và xoay. “Về khoản đó thì em rất có khiếu tự nhiên đó, Bella à; anh quên mất là những điều đó hẳn phải lạ lẫm với em lắm. Ước gì anh có thể hiểu nhỉ”. Anh cúi xuống và bế bổng tôi lên trong vòng tay anh, nhanh đến nỗi tôi chẳng kịp nhìn thấy gì cả - và đó mới thực sự là điều đáng kể. “Này!” “Anh phải bắt đầu thuyết minh từ cái ngưỡng cửa này”, anh nhắc tôi. “Nhưng anh tò mò quá. Kể cho anh nghe lúc này em đang nghĩ gì đi”. Anh mở cửa - nó bật tung ra với một tiếng kẽo kẹt gọn lỏn - và bước vào căn phòng khách nhỏ bằng đá. “Về mọi thứ”, tôi bảo. “Tất cả cùng lúc luôn, anh hiểu mà. Những điều tốt đẹp, cũng như những điều lo lắng, và cả những điều mới mẻ nữa. Sao mà em cứ nghĩ tới những điều rực rỡ nhất mãi thôi. Ngay lúc này đây, em đang nghĩ Esme đúng là một nghệ sĩ. Hoàn hảo quá!” Căn phòng này chứa đựng cái gì đó giống như là trong truyện cổ tích vậy. Nền nhà là tấm thảm mềm mại với hoa văn ngẫu hứng trải trên sàn đá. Trần thấp với những thanh xà ngang dọc lộ rõ, hẳn là người cao như Jacob sẽ bị cụng đầu lên đó mất thôi. Những bức tường, chỗ thì bằng gỗ ấm áp, chỗ thì bằng đá hoa cương. Nơi góc phòng, một cái lò sưởi tổ ong giữ một ngọn lửa đang bập bùng. Nơi đó, những mẩu gỗ vụn đang cháy sáng trong ngọn lửa xanh. Căn phòng được bày trí với đồ nội thất cũng rất ngẫu hứng, dường như chẳng đồng bộ với nhau, nhưng lại rất hoà hợp với nhau. Một chiếc ghế từa tựa phong cách thời Trung cổ, trong khi chiếc ghế dài cạnh lò sưởi lại mang phong cách hiện đại hơn. Còn cái giá đầy sách tựa lưng vào ô cửa sổ phía xa kia lại nhắc tôi nhớ về những bộ phim Í. Có lẽ từng thứ ở đây hợp với nhau trong một bức tranh ghép ba chiều sống động. Có vài bức hoạ trên tường tôi nhận ra là những bức tranh tôi yêu thích. Hiển nhiên đây là những bức tranh gốc vô giá, thế mà chúng lại ở đây, được treo cùng với những bức tranh khác. Đây là một nơi mà ai cũng phải tin là tồn tại những điều huyền bí. Một nơi mà nàng Bạch Tuyết có thể bước ra với trái táo trên tay, hoặc giả có thể có một con kỳ lân đang dừng chân gặm mấy bụi hồng. Edward luôn nghĩ rằng anh thuộc về thế giới của những câu chuyện kinh dị. Dĩ nhiên tôi biết anh đã hoàn toàn sai. Rõ ràng là anh thuộc về nơi này, nơi của những thần thoại. Và giờ tôi biết là tôi sẽ là bạn đồng hành với anh. Anh không định thả tôi xuống, khuôn mặt đẹp diệu kỳ của anh chỉ cách tôi vài inch khi anh nói, “Thật may là Esme nghĩ rằng chúng ta cần thêm một phòng nữa. Không ai nghĩ ra là sẽ có thêm Ness-Renesmee cả”. Tôi nhăn nhó, dòng suy nghĩ chuyển sang một hướng khác ít lãng mạn hơn. “Anh cũng vậy luôn”, tôi phàn nàn. “Xin lỗi, em yêu. Nhưng anh đã thấy suy nghĩ đó trong đầu mọi người. Em hiểu mà, anh thật đáng chết”. Tôi thở dài. Con tôi, đứa trẻ lạ kỳ. Có lẽ cũng chẳng ích gì. Nhưng, tốt thôi, tôi cũng sẽ không chịu thua đâu. “Anh chắc rằng em sẽ rất muốn xem phòng chứa đồ. Hay ít ra là anh sẽ kể với Alice rằng em muốn. Để cô ấy vui”. “Em có nên sợ không nhỉ?” “Khủng khiếp”. Anh bế tôi theo lối hành lang hẹp bằng đá, trần nhà điểm những hoạ tiết nho nhỏ như thể căn nhà của chúng tôi là một lâu đài thu nhỏ vậy. “Đây là phòng của Renesmee”, anh nói, hướng ánh mắt về căn phòng trống với nền gỗ màu nhàn nhạt. “Cả nhà không có nhiều thời gian để chăm chút căn phòng, vì cơn giận dữ của lũ người sói-” Tôi khẽ cười, ngạc nhiên khi mọi thứ trở lại như bình thường thật mau lẹ, trong khi chỉ một tuần trước thôi, tình hình như thể một cơn ác mộng vậy. Anh chàng Jacob chết tiệt đã khiến mọi thứ- tốt đẹp lên thế này! “Đây là phòng của hai đứa mình. Esme đã cố mang vài thứ từ hòn đảo về đây cho chúng ta. Mẹ nghĩ rằng chúng ta sẽ muốn gắn bó với chúng”. Chiếc giường màu trắng, rộng thật là rộng, với những tấm màn bồng bềnh tựa làn mây phủ dài từ trần nhà xuống đất. Sàn gỗ màu nhạt như những căn phòng khác, giờ thì tôi đoan chắc rằng đó đúng là màu nơi bãi biển ban đầu của hai đứa. Căn phòng gần như chỉ có hai màu trắng-xanh biển, mang cảm giác của một ngày nắng rực rỡ. Và bức tường phía sau là một cửa kính lớn dẫn ra khu vườn nhỏ. Những bông hồng dại, và một cái ao nhỏ - lặng như mặt gương - được bỏ quanh là những viên đá cuội óng ánh. Đó là một đại dương tí hon, tĩnh lặng của riêng chúng tôi. “Oh” là tất cả những gì tôi có thể nói. “Anh hiểu mà”, anh thầm thì. Chúng tôi đứng đó hàng phút liền, hồi tưởng lại những ký ức, dù chúng rất con-người và đã mờ ảo, tôi vẫn nhớ đến từng chi tiết một. Nụ cười anh rộng mở, và toả sáng thành một tiếng cười thoải mái. “Phòng chứa đồ ở đằng sau cánh cửa đôi. Anh phải cảnh báo em rằng, nó còn rộng hơn phòng này nữa”. Tôi thậm chí chẳng ngó qua cánh cửa nữa. Lại một lần nữa, thế giới này dường như chẳng còn gì cả, ngoài anh. Anh vòng tay ôm lấy tôi, phả hơi thở ngọt ngào lên khuôn mặt tôi, đôi môi anh chỉ cách tôi vài inch - và giờ thì chẳng còn gì có thể quyến rũ tôi hơn được nữa, dù tôi có là newborn hay không. “Chúng mình hãy nói với Alice rằng em chạy thẳng vào phòng chứa đồ”, tôi thì thầm, mấy ngón tay loà xoà mái tóc anh, và đưa tôi gần với anh hơn nữa. “Chúng mình hãy nói rằng em mất hàng giờ để sửa soạn quần áo. Chúng mình hãy nói dối nhé”. Anh bắt nhịp được cảm xúc của tôi ngay tức thì, hay có lẽ cảm xúc của anh cũng vừa hệt như thế. Anh chỉ cố gắng để tôi có thời gian ngắm nghía hết món quà sinh nhật của mình. Thật là một quý ông lịch lãm! Anh kéo khuôn mặt tôi gần hơn, với một chút dữ dội bất ngờ và một tiếng kêu dịu dàng nơi cổ họng. -uum thanh đó lại “kích hoạt”- luồng điện trong tôi, theo một cách gì đó gần như là điên cuồng, như thể tôi không đủ nhanh để gần anh hơn như mình mong muốn. Tôi nghe tiếng vải rách trong tay của hai đứa, và tôi mừng vì ít ra quần áo của mình cũng “tiêu”- rồi. Nhưng là quá trễ với anh. Gần như là thô lỗ nếu lờ đi chiếc giường trắng xinh xắn, nhưng chúng tôi sẽ không làm theo cách đó nữa đâu. Kỳ trăng mật thứ hai này sẽ không giống lần đầu. Quãng thời gian trên đảo Esme là vì dụ hoàn hảo cho quãng thời gian tôi là con người. Rất hoàn hảo. Tôi sẽ luôn gìn giữ nó, như thể gìn giữ những gì tôi đã có với anh. Bởi vì, những mong muốn thể xác sẽ mãi mãi không thể giống như lúc đó được. Hẳn là tôi nên biết rằng, sau một ngày như hôm nay, nhưng điều đó sẽ tốt hơn lên. Giờ thì tôi đã có thể quan sát anh kỹ hơn với đôi mắt mới mạnh mẽ của mình - từng đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt cũng như trên cơ thể anh, quan sát đến từng góc cạnh. Tôi có thể nếm hơi thở mạnh mẽ của anh nơi đầu lưỡi, và cảm nhận làn da cẩm thạch nhưng lại mềm mại đến mức không thể tin nổi của anh nơi những ngón tay nhạy cảm của mình. Làn da tôi cũng đang “nhạy cảm”- trong bàn tay anh. Anh là một người hoàn toàn mới, hoàn toàn khác khi hai đứa tôi dịu dàng mơn trớn nhau trên sàn nhà màu cát trắng. Không cần cẩn trọng, cũng chẳng cần kiềm chế. Nhất là không hề sợ hãi. Chúng tôi có thể “yêu”- nhau - từ cả hai phía. Rốt cuộc cũng đã cân bằng rồi. Cũng giống như những nụ hôn trước của hai đứa, mỗi sự đụng chạm đều mang lại cho tôi những cảm xúc hơn hẳn. Với anh còn hơn thế nữa. Cùng lúc, tôi chẳng thể tin rằng mình đã bỏ lỡ những điều tuyệt với đến vậy. Tôi cố nhập tâm rằng giờ thì tôi đã mạnh mẽ hơn anh rồi, nhưng thật khó tập trung vào bất cứ điều gì với cái cảm giác đầy mê hoặc thế này; nó kéo tôi trôi tuột đến hàng triệu nơi khác nhau theo từng khoảnh khắc. Nếu tôi có làm anh đau, anh cũng chẳng phàn nàn nửa lời. Vẫn còn một phần rất nhỏ trong đầu tôi thắc mắc một câu hỏi hóc búa vừa nảy ra lúc này. Tôi sẽ chẳng bao giờ mệt mỏi, và anh cũng vậy. Chúng tôi sẽ chẳng bao giờ phải thở, phải nghỉ ngơi, ăn uống, hay thậm chí cũng chẳng bao giờ sử dụng đến phòng tắm. Chúng tôi không hề có những nhu cầu trần tục. Anh có thân hình hoàn hảo nhất thế giới, và tôi có anh. Vậy thì có khi tôi sẽ chẳng bao giờ bấu víu được vào điểm nào để mà nghĩ rằng Ngày hôm nay với mình thế là quá đủ rồi. Tôi luôn luôn muốn nhiều hơn nữa. Và ngày hôm nay sẽ chẳng bao giờ kết thúc được. Vậy thì, trong trường hợp này, làm sao chúng tôi có thể ngừng lại được đây? Tôi chẳng phiền chút nào khi mình vẫn chưa có câu trả lời. Hình như là tôi có biết trời đang dần sáng lên. Đại dương nho nhỏ của chúng tôi ngoài kia đang dần chuyển từ đen sang một màu xam xám, và lũ chiền chiện bắt đầu hót rất gần đâu đây - có lẽ chúng làm tổ trên những đoá hồng. “Em có bỏ lỡ điều gì không nhỉ?”. Tôi hỏi khi tiếng ngân nga của chú chim vừa dứt. Không phải lần đầu chúng tôi trò chuyện, nhưng đây không hẳn là những mẩu đối thoại thực sự. “Lỡ mất cái gì cơ?” “Tất cả những điều này - hơi ấm, làn da mềm mại, mùi hương quyến rũ- Em chẳng lỡ mất điều gì cả, nhưng em tự hỏi là liệu anh có thoáng buồn không khi anh mới là người đã bỏ lỡ những đó trước kia?” Anh cười, giọng trầm và nhẹ nhàng. “Khó mà tìm được người nào ít buồn hơn anh bây giờ. Anh chắc là không thể tìm được luôn. Không phải ai cũng có được những gì mình muốn, kể cả những thứ họ không nghĩ là họ sẽ muốn, trong cùng một ngày cả”. “Anh đang tránh trả lời câu hỏi của em đấy à?” Anh vuốt ve khuôn mặt tôi. “Em ấm quá”, anh bảo. Điều đó đúng nếu xét trên một khía cạnh nào đó. Với tôi, bàn tay cũng ấm. Không giống như lúc chạm vào làn da nóng bỏng của Jacob, chạm vào anh dễ chịu hơn nhiều. Và thoải mái hơn. Và anh nhấn mấy ngón tay chầm chậm dọc xuống khuôn mặt tôi, mơn man theo hàm, xuống cổ và xuống cả eo nữa. Tôi đảo mắt lên một chút. “Em mềm mại nữa”. Mấy ngón tay anh tựa hồ tấm vải mềm mại trùm phủ lên tôi, vì vậy tôi có thể hiểu những gì anh vừa nói. “Và mùi của em nữa, ừ, anh không thể nói rằng anh đã quên mùi hương của em được. Em có nhớ cái mùi của con mồi trong chuyến săn vừa rồi không?” “Em đang rất khó khăn để không nghĩ tới nó nè”. “Hãy tưởng tượng là em đang hôn con mồi đó”. Cổ tôi cháy bừng, như thể vừa bị cột chặt với một cái khinh khí cầu vậy. “Oh”. “Chính xác. Vậy thì câu trả lời là không. Chắc chắc anh rất vui sướng, vì anh đã không để lỡ mất điều gì cả. Không ai vui sướng hơn anh lúc này đâu”. Tôi định nhắc anh về một ngoại lệ trong câu nói đó, nhưng đôi môi tôi tự nhiên lại “bận rộn”- rồi. Khi cái ao nhỏ chuyển sang màu ngọc bích dưới ánh bình minh, tôi nghĩ ra một câu hỏi khác cho anh. “Chuyện đó sẽ kéo dài bao lâu nhỉ? Ý em là, Carlisle và Esme, Em và Rose, Alice và Jasper, họ không suốt ngày ở trong căn phòng khoá trái. Họ vẫn ra ngoài cộng đồng, ăn vận đầy đủ trong rất nhiều thời gian đó thôi. Liệu- nỗi đam mê này có bao giờ ngừng lại không?”. Tôi xích lại gần anh hơn - gần như một sự trọn vẹn - để anh hiểu là tôi muốn nói gì. “Khó nói lắm. Mỗi người đều khác nhau và, ừ, em là người khác biệt nhất đấy. Thường thì thời gian ban đầu, một ma cà rồng trẻ hay bị ám ảnh bởi cơn khát, luôn luôn lớn hơn mọi thứ khác. Nhưng em không phải như vậy. Tuy nhiên, chính những người ma cà rồng trẻ đó, sau năm đầu tiên, cũng nhận ra còn có những nhu cầu khác thiết yếu không kém. Không phải là cơn khát hay bất kỳ ham muốn nào khác suy giảm. Đơn thuần là vấn đề tự biết cân bằng lại, học cách ưu tiên và kiểm soát-” “Mất bao lâu?” Anh mỉm cười kèm một cái chun mũi thật khẽ. “Rosalie và Emmett là cặp dở nhất đó. Họ mất nguyên một thập niên để học kiểm soát trước khi anh có thể đứng cùng họ trong vòng bán kính năm dặm. Thậm chí Carlisle và Esme cũng có lúc khó mà tiêu hoá chúng. Rốt cuộc, chúngcũng thành cặplứa đôi hạnh phúc. Esme cũng xây cho hai người một căn nhà. Nó rộng hơn chỗ này, nhưng rồi Esme biết là Rosalie thích nó, cũng như Esme biết em thích gì vậy”. “Vậy là, sau mười năm, rồi thì-?”. Chắc chắn là cặp Rosalie và Emmett sẽ chẳng khá được như hai đứa tôi đâu. Nhưng hình như là hơi tự phụ nếu tự công nhận là tôi đạt thành tích tốt hơn là một thập niên. “Mọi người đều trở lại bình thường chứ? Như là họ bây giờ vậy đó?” Edward lại mỉm cười. “Anh không rõ ý em bình thường nghĩa là sao. Em đã nhìn cuộc sống của cả nhà dưới con mắt thần thánh hoá nó lên; nhưng mỗi đêm em vẫn phải ngủ mà”. Anh nháy mắt. “Nếu em không ngủ, sẽ có thêm rất rất rất nhiều thời gian trôi qua. Nó giúp cho việc tự cân bằng- những đam mê khá dễ dàng. Đó là lý do tại sao anh là người đánh đàn hay nhất trong nhà, bởi vì cùng với Carlisle, anh cũng là người đọc nhiều sách nhất, học nhiều môn khoa học nhất, nói thông thạo nhiều thứ tiếng nhất nhà - Emmett sẽ khiến em tin rằng anh chính là thằng nhóc Biết Tuốt, bởi vì anh có khả năng đọc suy nghĩ người khác; nhưng sự thật là anh có quá nhiều thời gian rỗi”. Chúng tôi cười với nhau, những rung động lan toả từ nụ cười đó chính là những điều thú vị nhất khi hai cơ thể chúng tôi kết nối vào nhau, thực sự kết thúc đoạn đối thoại.