Về đến nhà, Vi Vi nhanh chóng làm đồ ăn rồi vội vàng quay trở lại bệnh viện. Cảm nhận không gian bên trong yên tĩnh lạ thường, cô nhè nhẹ đẩy cửa phòng rồi khe khẽ bước vào. Trình Phong đang ngồi tựa lưng bên cửa sổ, thấy cô thì hơi ngước mắt nhìn rồi lại tiếp tục hướng về tờ báo đang đọc dở. Ánh nắng rực rỡ hắt lên ô cửa, phủ trên người hắn một dải sáng lung linh, hòa vào dáng vẻ trầm tĩnh vốn có tạo thành một bức tranh tuyệt mĩ độc đáo, góc sáng góc tối có chút huyền ảo, lại pha vẻ quyến rũ xen lẫn bí ẩn. Ánh nhìn ngưng đọng hồi lâu, Vi Vi mới giật mình chớp chớp đôi mắt linh động, nhẹ nhàng bước tới bên giường rồi cẩn thận xếp đồ ăn lên bàn. Người nào đó mới phút trước còn im lìm như say ngủ, giờ đã hoàn toàn tỉnh táo mở to mắt, khịt khịt mũi cảm thán: - Chà chà, cháo gà thơm quá đi! Vi Vi cười khúc khích, vội đứng dậy đỡ sư phụ ngồi dựa lưng vào thành giường rồi cầm lấy một khay cơm, quay sang Trình Phong, bảo: - Từ tối qua tới giờ anh vẫn chưa ăn gì, chắc là đang đói, vậy ăn tạm cái này đi. Hắn cũng không khách sáo mà lập tức đặt tờ báo sang một bên, ung dung nhận lấy. Lúc này, Vi Vi mới bưng bát cháo đến trước mặt, xúc một thìa, cẩn thận thổi cho đỡ nóng rồi hướng về phía sư phụ đang háo hức chờ đợi. Mới đi được nửa đường, thìa cháo đã đột ngột quay trở lại bát, Vi Vi đặt mạnh xuống bàn “cạch” một tiếng, như chợt nhớ ra việc gì quan trọng, khuôn mặt co lại khó chịu hỏi: - Sư phụ, kẻ đã gây tai nạn là ai, sự việc cụ thể như thế nào? Người có nhớ chi tiết gì để nhận dạng không? Con nhất định bắt hắn phải trả giá. Sư phụ chưng hửng mất một lúc, sau mới bất đắc dĩ rời mắt khỏi bát cháo ngon lành đặt trên bàn, từ tốn đáp: - À, lúc đó ta định sang cửa hàng bên kia đường mua chút đồ ăn, lại trông thấy một chiếc xe máy đánh võng phía xa thì không dám mạo hiểm bước tiếp nữa mà kiên nhẫn đứng chờ cho nó đi khỏi. Ai biết được trình độ lái xe của bọn này lại kém cỏi đến vậy, người sống sờ sờ đứng bên đường như thế mà vẫn có thể đâm phải, thật là không còn gì để nói. Tới đây, sư phụ ngừng lại lắc đầu chán nản rồi mới tiếp tục miêu tả những chi tiết mình có thể nhớ được trước khi ngất đi. Người khôn ngoan sao có thể để mình dễ dàng chịu thiệt, dù thế nào cũng phải ghi nhớ đặc điểm của kẻ gây hại để sau này còn có thể tóm lại, bắt hắn đền tội. Vi Vi chăm chú lắng nghe không bỏ sót một từ, biển số thì chưa chắc đã chính xác nhưng có lẽ cũng không sai biệt nhiều lắm, kiểu dáng chiếc xe và trang phục của hai tên gây họa thì có vẻ mơ hồ, nhưng dù sao đây cũng là đầu mối hữu ích để bắt đầu điều tra. Sư phụ cực kì điềm tĩnh thuật lại mọi chuyện nhưng Vi Vi nghe xong thì nhíu chặt đôi mày, bàn tay bất giác bấu vào góc chăn bên cạnh, một sự phẫn nộ không che giấu trên khuôn mặt. Nếu chỉ là gây tai nạn thì còn có thể tha thứ một phần, coi như là đâm người ngoài ý muốn, nhưng hành vi bỏ trốn hèn hạ, thấy chết mà không cứu thì quả thực không thể chấp nhận được. Nếu không phải có sự giúp đỡ kịp thời của những người tốt bụng, liệu sư phụ còn có thể yên ổn ngồi đây mà nói chuyện với cô không? Một mạng người đã có thế mất đi chính bởi sự rũ bỏ trách nhiệm của hai kẻ vô đạo đức, mất lương tâm ấy. Hay bởi đây không phải người quen của bọn chúng nên chúng sẵn sàng tàn nhẫn bỏ đi như thế? Kìm nén cơn tức giận đang cuộn lên như sóng trào, Vi Vi chậm rãi hít sâu một hơi, giọng nói bình thản mà kiên định: - Sư phụ cứ yên tâm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, con nhất định sẽ đòi lại công bằng cho Người. Dù kẻ đó có là ai, cô cũng phải tìm ra cho bằng được để bắt hắn chịu sự trừng phạt cho khoản nợ lương tâm này. Đợi hai người ăn xong, Vi Vi kiên quyết đuổi Trình Phong về nghỉ ngơi, nói rằng mình cô ở đây là được rồi. Hắn còn công việc bận rộn của hắn, còn sức khỏe quý giá của hắn, da mặt cô chưa đủ dày để làm phiền người ta nhiều như thế. Chăm sóc bệnh nhân cũng không phải công việc đơn giản gì, nó đỏi hỏi cả một sự tận tâm và nỗ lực to lớn. Nhìn đôi mắt thâm quầng như mắt gấu trúc của Vi Vi, sư phụ rất cảm động. Đứa trẻ này ngày thường lanh lợi hoạt bát là thế, không ngờ cũng có lúc kiên nhẫn và chu đáo đến vậy, thật không uổng công dạy dỗ suốt mấy năm qua. Lúc nào Vi Vi cũng túc trực bên giường sư phụ, hết lòng quan tâm săn sóc, ngay cả ban đêm cũng vác ghế đến gục đầu ngủ bên cạnh. Điều này khiến sư phụ vừa vui mừng vừa áy náy, lại hài lòng gật đầu tấm tắc khen ngoan. Nhưng tới buổi chiều nay, khi kiên nhẫn chờ đợi mấy tiếng đồng hồ vẫn không thấy người đâu, sư phụ mới ôm bụng đói âm thầm rút lại lời khen của mình. Cùng lúc đó, Vi Vi đang ngồi trong một phòng khách rộng rãi, lơ đãng khuấy ly ca cao trong tay, im lặng hồi lâu mà không suy đoán được gì, cuối cùng đành cất tiếng hỏi người đối diện: - Hôm nay gọi tôi đến là có chuyện muốn nói đúng không? Thiên Vũ biến mất lâu ngày, giờ tự dưng xuất hiện trở lại đương nhiên sẽ không đơn thuần chỉ mời cô đến uống cốc nước, nói chuyện phiếm, chắc hẳn phải có việc gì quan trọng. Một tuần qua hắn dường như hoàn toàn bốc hơi khỏi cuộc sống của cô, không còn những cuộc gọi phiền phức mỗi ngày, không còn những nụ cười thình lình bắt gặp, không còn những lời quan tâm dịu dàng trước kia, lẽ ra phải khiến cô vui mừng vì kế hoạch đã thành công của mình, nhưng sao trong lòng lại trống trải và hụt hẫng đến thế? Giống như vừa đánh mất một điều gì ý nghĩa, chỉ còn đọng lại những tiếc nuối và day dứt, lại giống như ném đi được tảng đá đè nặng trong lòng, chưa nhẹ nhõm được bao lâu đã khổ sở nhận về tảng đá khác nặng gấp trăm lần. Cảm xúc vốn lạ kì như thế, không rành mạch như suy nghĩ, không kiên định như ý chí và cũng chẳng nhỏ bé như trái tim, ngỡ muốn quên lại thấy nhớ, ngỡ vui sướng hóa khổ tâm, tựa một bản nhạc không lời phức tạp, chẳng tồn tại riêng một nốt nhạc đơn độc mà là sự hòa quyện của hàng loạt những cung bậc âm thanh đan xen và kết nối. Cảm xúc trong lòng Vi Vi cũng chính là như vậy, vừa hỗn loạn, vừa đối lập, lại vô cùng khó hiểu. Thiên Vũ chăm chút nhìn cô hồi lâu, không còn tìm thấy sự dịu dàng trìu mến trong mắt hắn như những ngày trước mà thay vào đó là một cái nhìn sắc bén và nghiêm túc tới lạ lùng. - Vi Vi, có phải em đã biết anh thật sự là ai? Ly nước trong tay hơi nghiêng đi, những giọt ca cao sóng sánh, trong lòng khẽ chấn động, giọng nói của cô lại cực kì bình thản: - Xin lỗi, tôi không hiểu ý anh. Hắn hơi nheo nheo mắt, giọng nói lãnh đạm tựa như không cảm xúc nhưng chính sự bối rối thoáng qua trên nét mặt đã phản bội cô, và hắn đủ tinh tế để nhận ra điều này. - Em đã biết anh là một thám tử? Câu hỏi, mang ngữ khí khẳng định. Ánh mắt hắn một mực chiếu trên người cô, giống như sợi dây vô hình dẻo dai lặng lẽ cuốn chặt. Cô vẫn đăm đăm nhìn xuống nền nhà, đôi môi hơi mím lại. Cố kìm nén sự khẩn trương đang náo loạn trong đầu, cô khó khăn mở miệng đáp trả một từ duy nhất: - Phải. - Em biết từ hôm vào nhà anh? - Đúng vậy. Chuyện này..... hắn đã dự đoán được. Trầm ngâm một hồi, hắn lại ngẩng đầu nhìn cô, xoáy sâu vào đôi mắt long lanh ấy chậm rãi nhấn mạnh từng từ: - Em chính là tên trộm đó, đúng không? Quả nhiên, càng muốn tránh thì càng tránh không nổi, điều cô lo lắng bấy lâu cuối cùng đã tới. Vi Vi đã cho rằng lúc nghe được lời buộc tội này, cô sẽ cực kì hoảng hốt, cực kì rối loạn và lo sợ, nhưng không ngờ đến khi nó thực sự xảy ra, cô lại còn có thể điềm tĩnh tới vậy, an nhiên uống một ngụm ca cao ngọt lịm nơi cổ họng rồi bướng bỉnh nhìn thẳng vào mắt hắn, ung dung cất lời: - Dựa vào cái gì mà anh cho là thế? Thiên Vũ im lặng không đáp, chỉ có khóe môi hơi nhếch lên rồi trả lời bằng một hành động khó hiểu: nhẹ nhàng đặt chiếc túi đen lên bàn, chậm rãi đẩy về phía cô. Vi Vi nhìn hắn nghi hoặc, lúc mới bước vào, ánh mắt cô đã vô tình dừng trên cái túi to bí ẩn này nhưng chưa có cơ hội thắc mắc, giờ hắn lại chủ động đem đến trước mặt cô thì hẳn phải có hàm ý gì. Không nén nổi tò mò, Vi Vi vội vàng đưa tay tháo nút cùng với cảm giác hồi hộp bất ngờ dâng cao trong lòng. Một mái tóc xoăn màu hạt dẻ dần dần hiện ra, tiếp đến là mái tóc ép màu nâu đồng, rồi đến tóc ngắn nâu đỏ, bên dưới là hàng loạt những cặp kính thời trang cùng những mảng da giả sẹo lấp ló.... Không cần lật tiếp, cô cũng đoán được các thứ còn lại trong đó là gì, tất cả đều vô cùng gắn bó và quen thuộc . Mắt nhìn trân trân vào đống đồ hóa trang bày ra trước mặt, cả người Vi Vi sững sờ, mạch máu dường như đông cứng tại chỗ. Suy nghĩ đóng băng trong khoảnh khắc, hai tay cô vô lực buông thõng xuống. Không phải không lo sợ, chỉ là.... chưa đến lúc mà thôi. Có lẽ, cô đã đánh giá quá cao sự tự tin của bản thân rồi. Dường như sợ cô còn chưa đủ choáng váng, Thiên Vũ lại tiếp tục mở một chiếc máy tính xách tay đặt trên bàn, chầm chậm xoay về phía người đối diện. Như thế này... là đã quá rõ ràng. Hình ảnh bên trong đang thay đổi liên tục thì bất ngờ chậm lại, có thể trông thấy rõ nét một người đàn ông trung niên đang kiên nhẫn và tỉ mỉ lắp đặt một thứ máy móc nào đó, cho tới khi công việc hoàn thành, không khó khăn để nhận ra nó giống hệt chiếc máy ghi âm đời mới bị đánh cắp không lâu. Thật khó có thể tin, trong thời gian ngắn như vậy, hắn lại có thể thu thập được hai bằng chứng cực kì hữu dụng này. Hóa ra, hắn thật sự đã theo dõi cô để lần tìm dấu vết. Hóa ra hắn chính là “kẻ trộm” vào nhà cô lấy đi những thứ chẳng mấy giá trị nhưng rất quan trọng kia. Hóa ra, hắn còn đặt camera ở phòng thí nghiệm của sư phụ để rồi ghi lại được những hình ảnh thiết yếu đó. Thám tử ngầm của SIO, quả nhiên không thể xem thường. Bao suy nghĩ cứ thế xen kẽ, chồng chất trong đầu cô tạo thành một cuộn chỉ rối không cách nào gỡ bỏ. Sự bàng hoàng sợ hãi giống như cơn mưa rào bất chợt của mùa hạ, đột ngột tràn về xối xả lấp đầy tâm trí. Trong lúc hành nghề ăn trộm, dù có gặp sự biến khó khăn tới mức nào thì cô vẫn có thể bình tĩnh mà xoay sở. Thế nhưng giờ đây, tố chất ấy lại như viên đá lạnh trơn tuột cứ thế trượt đi không cách nào níu giữ, giống như thí sinh căng thẳng ngồi ở trong phòng thi, càng cố gắng lục lại đống kiến thức từng nhét vội trong đầu thì lại càng thấy đầu mình là một mảnh trống rỗng vô dụng, tức giận mà chẳng thể làm gì. - Kẻ đã lấy đi sáu thứ đồ ở sáu nơi khác nhau, đều là em phải không? Thiên Vũ đột ngột lên tiếng, kéo Vi Vi ra khỏi mớ hỗn loạn như mạng nhện tự giăng của mình. Thực ra, hắn gần như đã có được đáp án chính xác, chỉ là muốn xác nhận lại một lần nữa mà thôi, trong thâm tâm hắn vẫn không muốn đó là cô, luôn luôn như thế, nếu có thể là một người phụ nữ khác chỉ liên quan đến bọn họ thì thật tốt, thế nhưng, phản ứng vừa rồi của cô đã đủ để phủ nhận nềm hi vọng hão huyền này. Thực tế, để có thể thành công điều tra rõ sự việc, không biết nên gọi là may mắn hay xui xẻo của hắn nữa. Lúc đầu khi nhận nhiệm vụ của tổ chức, hắn đã cảm thấy khá hứng thú với tên trộm khôn khéo mới xuất hiện này. Thế nhưng khi thực sự bắt tay vào điều tra, hắn mới nhận thấy mọi chuyện không dễ dàng như hắn tưởng, tên trộm tinh vi đã xóa hết mọi dấu vết quan trọng, ngay cả nhân chứng đích thân tiếp xúc cũng chỉ có thể miêu tả lại một cách mơ hồ, gần như không có đầu mối để truy tìm. Động cơ của kẻ đó cũng rất kì lạ, không lấy vàng bạc đá quý hay cổ vật mà chỉ thích đồ công nghệ, còn tốt bụng tới mức một thời gian sau thần không biết quỷ không hay tự giác mang đồ trả lại vị trí cũ, thật khiến người ta không thể hiểu nổi. Đã có lúc hắn tiêu cực cho rằng: tên trộm này hẳn là rảnh rỗi tới phát chán nên mới bày ra cái trò kì quặc đấy, tự nhiên làm người khác phải tốn công truy bắt. Đang lúc công việc rơi vào bế tắc, hắn lại tình cờ gặp cô – người làm hắn chú ý ngay từ những biểu hiện đầu tiên. Cô xinh đẹp, cô đáng yêu, vừa hồn nhiên lại thú vị. Cô không ngần ngại thể hiện những cảm xúc chân thật của mình, không chút gượng ép hay giả tạo. Mỗi vẻ mặt, cử chỉ của cô cứ vô thức đọng lại trong tâm trí hắn lúc nào không hay, gương mặt tràn đầy sức sống ấy như thổi một luồng gió mới vào chuỗi ngày dài đơn điệu, để rồi trái tim cứ dần dần khắc ghi một hình bóng. Thế nhưng, cô lại đột nhiên biến mất không lý do, không báo trước, khiến hắn có cảm giác chênh vênh và hụt hẫng như vừa mất đi một thứ gì thật quý giá, để rồi sau đó mới giật mình nhận ra: mình đã thích người con gái có nụ cười rạng rỡ ấy từ bao giờ. Hắn sợ nếu còn chần chừ lo lắng thì một ngày kia sẽ trở thành kẻ đến sau chỉ biết giận lòng hối tiếc, vì vậy, hắn quyết định mau chóng tỏ tình. Kết quả, cô đã từ chối, từ chối thẳng thừng không chút băn khoăn do dự, thậm chí không cần tới một phút suy nghĩ. Điều này khiến hắn có phần kinh ngạc. Tới khi cô nói rằng mình đã có bạn trai, hắn lại không hề đau lòng hay thất vọng như lẽ ra phải thế, bởi một điều đơn giản: hắn biết cô đang nói dối. Người khác có thể không nhận ra, nhưng hắn là một thám tử, kinh nghiệm của một thám tử cho thấy điều đó. Thời gian không dài tiếp xúc với cô cũng đủ để hắn khẳng định suy nghĩ của mình. Việc duy nhất khiến hắn bận tâm là nguyên nhân cô phải làm như thế, biết rằng có hỏi cô cũng không thành thật trả lời, hắn đành phải tự mình tìm hiểu. Nhìn hai người đó ngày ngày ở bên nhau, đôi lúc hắn cảm thấy ghen tị, nhưng rồi lại rất nhanh tự trấn an mình: bọn họ đang diễn trò, diễn trò thôi, hắn vẫn còn cơ hội và nhất định sẽ không bỏ qua. Vậy là hắn càng quyết tâm tìm ra sự thật, lúc nào cũng chú ý đến cô không mệt mỏi, đôi khi còn quên luôn nhiệm vụ hiện tại của mình. Cho tới buổi sáng hôm ấy, hắn tình cờ thấy cô bước ra từ cửa hàng, vẫy tay đón một chiếc taxi rồi lướt đi phía trước, ma xui quỷ khiến thế nào hắn cũng nhấn ga bám theo. Ngẩng đầu nhìn tòa nhà to lớn của Viện nghiên cứu sừng sững trước mặt, một tia nghi ngờ mơ hồ xuất hiện. Sau đó tìm hiểu thêm, hắn mới biết cha mẹ cô đều đã qua đời, cô được nuôi dưỡng bởi một nhà khoa học tài giỏi nhưng nổi tiếng kì quái chẳng giống ai. Nếu như bình thường thì bối cảnh như vậy cũng không quá đặc biệt, thế nhưng, khi xâu chuỗi các sự việc lại với nhau thì đột nhiên nhận ra một sự liên quan tới đáng ngờ. Hắn quyết định chuyển sang theo dõi cái người được gọi là sư phụ kia, muốn đột nhập vào phòng thí nghiệm riêng của người này nhưng lại không đủ khả năng, cánh cửa đã được lắp đặt thiết bị bảo mật tân tiến nhất, chỉ nhận diện dấu vân tay và giọng nói của chính chủ, đâu phải ai cũng có năng lực hóa giải. Do đó, hắn phải linh động tìm cách khác. Nửa đêm lén lút xâm nhập vào hệ thống thông gió của tòa nhà, cuối cùng hắn cũng vất vả gắn được chiếc máy ghi hình vào khe hở của tấm chắn trước cánh quạt. Đây là thành tựu mới nhất được chế tạo bởi các nhân viên kĩ thuật của tổ chức – camera siêu nhỏ nhưng độ phân giải cao và tầm theo dõi bao quát được cả một khoảng không gian rộng. Dù đã dự đoán từ trước nhưng những gì trông thấy trên màn hình quan sát vẫn khiến hắn không khỏi bất ngờ: một người đang loay hoay lắp ráp chiếc máy ghi âm đã từng bị đánh cắp của Viện khoa học số 2, và người này, không ai khác chính là sư phụ cô. Rồi tới khi tìm thấy bộ đồ hóa trang trùng khớp với lời khai của nhân chứng trong các vụ án trước kia, hắn biết mình đã tìm ra kẻ trộm đích thị là ai. Còn một khả năng khác: kẻ đó không phải cô mà là một người phụ nữ có quan hệ với bọn họ. Tuy nhiên, căn cứ vào phản ứng của Vi Vi thời gian gần đây thì điều này dường như là không thể. Thái độ né tránh của cô chỉ bắt đầu sau hôm từ nhà hắn trở về, chứng tỏ cô đã phát hiện ra điều gì đặc biệt ở đấy, rồi tới những lời nói kì lạ về tên trộm trong buổi gặp mặt đầu tiên,... tất cả đều đáng ngờ. Dần dần, hắn đã phần nào khẳng định được giả thiết của mình. Ông trời thật biết cách trêu ngươi, người hắn yêu, lại chính là tên tội phạm hắn đang truy tìm. Bao nhiêu tư vị hỗn tạp trong đầu: có bàng hoàng, có tức giận, có buồn phiền, lại xen chút mừng rỡ. Hắn đã hiểu ra, cô tránh hắn không phải vì cô ghét hắn, cũng không phải vì có bạn trai, mà là vì thân phận thám tử của một kẻ đang truy đuổi cô. Thế nhưng, bảo hắn phải giải quyết việc này thế nào? Bảo hắn phải đối mặt với lãnh đạo và tổ chức ra sao? Vi Vi cúi đầu trầm ngâm một hồi, trái tim sau một hồi run rẩy cuối cùng cũng yên ổn đập trong lồng ngực, trí não lại bắt đầu hoạt động, nhanh chóng suy tính những cách thức đối phó. Trừ bỏ Thiên Vũ cũng là một biện pháp, nhưng chưa xét đến việc cô có đủ bản lĩnh để thủ tiêu một thám tử lành nghề hay không, chỉ riêng về vấn đề đạo đức, cô đã chẳng có can đảm để thực hiện cái việc giết người diệt khẩu trái lương tâm ấy. Vậy nên, tối kiến này tạm thời bỏ qua. Tiếp tục xét tới cách thứ hai, thay vì thủ tiêu người thì có thể thủ tiêu bằng chứng, nhưng một khi thám tử muốn bắt tội phạm thì đâu có thể để tên đó dễ dàng lấy được chứng cứ mà hủy bỏ, tóm lại là cách này cũng không khả thi. Suy nghĩ vòng quanh một hồi, Vi Vi vẫn không tìm được biện pháp nào thích hợp, đành trông chờ vào tia hi vọng nhỏ nhoi duy nhất còn sót lại. Ngẩng đầu nhìn Thiên Vũ, cô nhẹ giọng nói: - Nếu như tôi đúng là kẻ đó, anh sẽ làm gì? Tố cáo tôi sao? Ngữ khí bình thản, đạm mạc, tựa như cái cô hỏi là chuyện thời tiết chứ chẳng phải vấn đề quan trọng gì. Điều này làm Thiên Vũ hơi sững lại, trầm mặc trong giây lát. Vi Vi cảm nhận rõ tim mình đập mạnh mẽ từng hồi trong lồng ngưc, đôi mắt tròn mở to chờ đợi, giống như một kẻ thua bạc dốc hết túi tiền cho ván bài cuối cùng. Cách duy nhất để thoát tội mà cô có thể nghĩ ra được, chính là đổ tội cho một người khác, nhưng việc này là do cô làm, còn có thể đổ oan cho ai. Hơn nữa, cô cũng không muốn lấy kẻ khác ra làm lá chắn bảo vệ cho bản thân mình. Trước kia cô vẫn nghi ngờ tình cảm của Thiên Vũ, cho rằng hắn chủ động tiếp cận cô chẳng qua là để thuận lợi tìm ra sơ hở rồi cuối cùng buộc tội, thế nhưng lúc này đây, cô lại lựa chọn tin tưởng, giống như một kẻ sắp chết đuối cũng vẫn cố gắng níu lại một cọng rơm hi vọng, không muốn mình rơi vào đường cùng. Cô vẫn còn yêu mây trắng nắng vàng, yêu thiên nhiên cuộc sống, chưa muốn bị tống vào nhà giam lạnh lẽo, mặc pyjama kẻ sọc ôm lịch ngồi bóc qua ngày đâu. - Không – Thiên Vũ đột ngột đáp lời, giọng nói kiên định – Cho dù em đúng là trộm, anh cũng sẽ không tố cáo. Điều này hắn cũng đã suy nghĩ khá lâu, buông tha cho cô, chính là phản bội lời hứa trung thực với tổ chức, phụ lòng tin tưởng kì vọng của lãnh đạo, đồng thời tước bỏ một cơ hội quan trọng của riêng mình. Tội danh của cô cũng không phải là lớn, nhưng ba cơ quan yêu cầu tìm kiếm đều là những tổ chức bí ẩn, ai biết được bọn họ sẽ xử lý thế nào, có dễ dàng buông tha hay không? Sao hắn có thể nhẫn tâm đẩy cô vào chỗ nguy hiểm. Khuôn mặt Thiên Vũ lúc này có phần bất đắc dĩ, giọng nói đều đều: - Ai cũng muốn điều tốt đẹp nhất cho người mình yêu. Đến bây giờ, em đã có thể tin anh chưa? Hóa ra, tình cảm của hắn là thật lòng. - Cảm ơn. – Khe khẽ thở ra một hơi, Vi Vi mỉm cười đáp lại. Ánh mắt Thiên Vũ lóe lên một tia sáng, tràn đầy hi vọng hỏi: - Em sẽ không né tránh anh nữa phải không? Cũng không cần tìm bạn trai đóng giả đâu, hãy mau mau cách xa người kia đi, dường như hắn không phải người đơn giản . Vậy thì cho anh thêm cơ hội nhé? - Cái này.... – Vi Vi lúng túng cúi đầu, hơi ngập ngừng – Tôi cũng không nói trước được điều gì. - Không sao, anh có thể đợi. Nhưng mà... tại sao em lại làm vậy? Ý anh là việc trộm đồ ấy, cảm giác rất kì quái. - À, khi tới thời điểm thích hợp tôi sẽ giải thích nguyên nhân rõ ràng. Hiện giờ thì chưa phải lúc. Không mấy hài lòng với câu trả lời này nhưng cũng chẳng muốn gượng ép cô, hắn chỉ trầm mặc một lúc rồi nghiêm giọng bảo: - Việc lần này anh có thể làm như không biết, nhưng người khác thì trái ngược. Vậy nên hứa với anh, không bao giờ đi trộm đồ nữa. Những thứ này anh sẽ giữ lại, nếu em còn dám vi phạm thì anh sẽ không ngần ngại mà phơi bày sự thật đâu. Hắn... là đang uy hiếp người trắng trợn? Vi Vi âm thầm bất mãn. Trước thái độ dứt khoát ấy, cô chỉ còn biết đau khổ gật đầu, lòng buồn vô hạn. Đi trộm cũng là một trong những sở thích kì quái của cô, bây giờ nói bỏ là bỏ, không khỏi cảm thấy tiếc nuối. Nhìn ba chữ “không tình nguyện” hiện rõ trên khuôn mặt Vi Vi, Thiên Vũ có chút buồn cười, nhưng hắn làm vậy chỉ muốn tốt cho cô mà thôi. Người con gái hắn hết lòng bảo vệ, sao có thể để rơi vào vòng nguy hiểm, một chút cũng không. Bất chợt nhớ ra việc quan trọng, Vi Vi vội vàng mở túi xách lấy ra hai tờ giấy đặt xuống trước mặt Thiên Vũ, nghiêm túc nói: - Anh có thể điều tra giúp tôi không, đây là biển số xe và một vài đặc điểm của kẻ đã gây tai nạn giao thông cho sư phụ, hi vọng có thể nhanh chóng bắt được kẻ đó. Còn đây là biển số xe của một người phụ nữ tóc xoăn màu nâu đậm đã từng theo dõi tôi, không biết cô ta có mục đích gì. Về tai nạn của sư phụ Vi Vi, hắn đã biết sơ qua, nhưng còn người phụ nữ tóc xoăn màu nâu đậm? Thiên Vũ nhíu mày nhìn xuống dãy số ghi rõ ràng trên giấy, một tia kinh ngạc thoáng qua nơi đáy mắt. Không lẽ.... lại là cô ấy? Nhưng tại sao phải làm thế? Chừng nào chưa có được thông tin chắc chắn thì chưa thể nói ra, vì vậy, Thiên Vũ chỉ khẽ “Ừ” một tiếng rồi gấp hai tờ giấy cất vào trong túi. Đợi cho tới khi bóng dáng Vi Vi khuất dần phía cửa, hắn mới lập tức mở điện thoại ra. “Hello?” “Nara à, tối nay đến gặp mình đi” “Không được rồi, mình đang ở LA, ba ngày sau mới về nước.” “Vậy chủ nhật nhé? Địa điểm cũ?” “OK. Bye” “Bye”