Tuyết trong tim
Chương 5
Mới sáng sớm, khi đồng hồ báo thức còn chưa kịp kêu lên những tiếng đầu tiên, Tuyết Ly đã hăng hái tới nhà kéo Vi Vi đi làm công việc mà nó cho là giải tỏa tinh thần và rất tốt cho thân thể kia. Kì thực, đơn giản chỉ là đạp xe quanh thành phố.
Bọn họ cùng nhau lướt qua những con đường quen thuộc, vô định không đích đến, để tâm trí nhẹ nhàng và thanh thoát giữa dòng người tất bật, để đôi chân cuốn theo những vòng quay đều đặn không lo toan, rất đơn thuần mà ý vị. Khi mỏi mệt có thể dừng lại ở một quán ven đường, thưởng thức những món ăn vặt đặc trưng rồi lại tiếp tục hành trình tiêu dao của mình, cũng coi như là một cách tận hưởng.
Vi Vi biết, hôm nay Tuyết Ly đột nhiên có hứng thú như vậy chắc hẳn trong lòng có chuyện không thoải mái. Quả nhiên, nó đã bắt đầu than thở về việc làm ăn thua lỗ gần đây của mình, mới tháng đầu hoạt động mà đã lỗ tới thảm hại, bao nhiêu sự cố phát sinh chưa biết cách giải quyết. Ông bố tài giỏi thì rất hả hê đứng xem con gái cưng tự vật lộn với đống rắc rối một mình.
Nhìn vẻ mặt ảo não ấy, Vi Vi cũng chẳng biết khuyên bảo thế nào, chỉ có thể yên lặng đồng cảm lắng nghe. Nhiều lúc cô vẫn cảm thấy cuộc đời chứa thật nhiều điều kì lạ, tính cách con người cũng thế, vô cùng phong phú và mới mẻ: có người yên vui trong bình dị, có người thỏa mãn giữa giàu sang, có người lặng lẽ giữa êm đềm, và có người thích phiêu lưu cùng thách thức.....Mỗi người lựa chọn một hướng đi riêng cho cuộc đời và hết lòng theo đuổi nó, cho dù có đúng đắn hay không thì ít ra cũng đã hợp với ý muốn của mình.
Vi Vi cho rằng Tuyết Ly cũng là một người đặc biệt trong số đó, sình ra trong nhung lụa giàu sang nhưng lại thích tự mình bươn chải kiếm tiền. Cha mẹ nó là cặp đôi điển hình cho hình mẫu kiều nữ và đại gia: một người là chủ tịch tập đoàn xây dựng lớn mạnh, người kia là diễn viên có tiếng trong làng giải trí.
Mẹ Tuyết Ly chính là người đã truyền dạy các kĩ năng hóa trang và diễn xuất cho Vi Vi. Đó là một người phụ nữ thân thiện và dễ mến, thường xuyên nở nụ cười mà không sợ để lại nếp nhăn. Nhiều người cho rằng vẻ bề ngoài đó chỉ là vỏ bọc giả tạo, nhưng thế thì sao, bà luôn đối xử tốt với cô và cô yêu quý bà cũng là chuyện đương nhiên, người khác thích bàn tán thì kệ họ thôi.
Trưởng thành trong một gia đình có điều kiện tốt như vậy, thực ra Tuyết ly không cần vất vả cũng có thể ung dung sống nhàn hạ qua ngày, nhưng nó lại muốn theo đuổi ước mơ kinh doanh của mình, tự làm việc tự rèn luyện bản thân. Vi Vi cho rằng điều đó rất đáng khích lệ.
Tuổi trẻ đầy năng lượng và nhiệt huyết, nếu đã có hướng đi riêng thì hãy nỗ lực hết mình, cũng coi như không uổng phí một thời tươi đẹp. Thách thức không bao giờ thiếu và thành quả chưa bao giờ đủ. Vấp ngã không thể tránh khỏi nhưng đích đến là để tiến lên. Hãy đón nhận nó như một điều tự nhiên của cuộc sống.
Với Tuyết Ly cũng vậy, Vi Vi tin rằng nó sẽ không dễ dàng từ bỏ trước những khó khăn ban đầu này, hôm nay coi như một ngày giải tỏa để rồi tiếp tục cố gắng cho những ngày sau.
Qua nửa buổi sáng, bọn họ đi vòng quanh cũng đã thấm mệt, liền ghé lại bên bờ hồ nghỉ ngơi. Vi Vi ngồi xuống ghế đá, vừa lấy khăn lau mồ hôi vừa mỉm cười nhìn theo bóng Tuyết Ly lăng xăng chạy đi mua kem cho hai người.
Nắng rải vàng mặt nước tạo thành những đốm sáng tình nghịch lấp lánh. Liễu hờ hững rủ bóng bên bờ như những dải lụa mỏng manh duyên dáng lay mình trước gió. Không khí tươi mát và trong lành, phảng phất một tư vị quen thuộc.
Vi Vi có chút hồi niệm, lần đầu tiên cô và Thiên Vũ gặp nhau cũng đã từng đến nơi này, mà cho tới giờ, cô vẫn còn hoài nghi về sự xuất hiện của hắn, thật tình cờ ngay sau khi vụ trộm thứ sáu hoàn thành.
***
Tấm màn đen phủ kín bầu trời, ánh sao nhạt nhòa dưới ánh đèn. Tòa nhà rộng lớn khiêm tốn ẩn mình giữa thành phố náo nhiệt về đêm.
Vi Vi khẽ bước trong hành lang tối om như mực. Cánh cửa đóng im lìm, không gian một mảnh tĩnh lặng. Đeo vội gang tay vào, cô cẩn thận rút ra ống xilanh cùng lọ thủy tinh nhỏ, khẽ khàng đặt trong ổ khóa, ấn nhẹ. Ước tính thời gian thuốc mê phát huy tác dụng, cô đẩy cửa bước vào, hài lòng nhìn thấy hai nhân viên đã ngủ gục trên bàn.
Tiến lại gần màn hình theo dõi, các camera đang hoạt động rất hiệu quả, đâu đâu cũng không một bóng người. Vi Vi không chậm trễ kéo bàn phím ra múa máy một lúc, camera lập tức tê liệt trong vòng 15 phút. Thời gian không nhiều, hành động phải nhanh chóng.
Ghé qua mấy căn phòng, cuối cùng cô cũng tìm được thứ cần lấy. Đang lúc muốn nhanh nhẹn rời đi, bỗng một tiếng “cạch” vang lên, rất nhỏ nhưng vô cùng nổi bật giữa không gian tĩnh mịch. Vi Vi cứng người, đứng như chôn chân tại chỗ. Cô nghe tim mình mạnh mẽ đập liên hồi, hô hấp ngừng lại trong phút chốc, một nỗi sợ hãi len lỏi vào tâm trí. Quả nhiên, bất cẩn là ngọn nguồn của thất bại, thực tế đã chứng mình thật chẳng sai.
Âm thanh của chùm chìa khóa leng keng, tiếng mở cửa, đóng cửa đều đặn như tiếng bước chân đang lại gần. Bác bảo vệ già chăm chỉ làm công việc của mình, rất đơn giản mà lại nhàm chán. Cánh cửa mở ra rồi đóng lại theo thói quen, ngay lập tức lại mở ra. Bảo vệ kinh ngạc nhìn người phụ nữ dáng vẻ khổ sở trước mắt, miệng lắp bắp:
- Cô.......cô là....ai? Sao.......sao lại ở đây?
Người phụ nữ đau đớn rên rỉ từng tiếng ngắt quãng:
- Á.....á....đau quá.....Tôi....tôi sắp sinh rồi.....Bệnh viện....
Giọng nói yếu ớt hòa vào tiếng kêu thảm thiết, đáng thương vô cùng. Lúc này, bảo vệ mới chú ý tới đôi tay đang đặt trên chiếc bụng nhô cao của cô ta, mái tóc xoăn hạt dẻ xõa rũ rượi, một mớ tóc dài lòa xòa trước trán cộng thêm cặp kính màu hổ phách che gần hết khuôn mặt. Chiếc túi đen lẫn màu với chiếc váy thuôn dài đeo ngang hông.
Bộ dạng thê thảm làm bảo vệ rối trí, lập tức quên hết nghi ngờ, cuống quýt đỡ cô ta dậy, giọng khẩn thiết:
- Được rồi, tôi đưa cô đến bệnh viện. Cố chịu đựng một lúc.
Tòa nhà yên tĩnh chỉ còn tiếng bước chân vội vã trộn lẫn tràng âm thanh rên rỉ không ngừng.
Khó nhọc bước xuống tầng một, nặng nề chui vào trong taxi, Vi Vi cảm kích quay sang bác bảo vệ tốt bụng:
- Cảm ơn, chồng tôi đang chờ.
Bảo vệ gật gật đầu, chu đáo nói với tài xế:
- Mau tới bệnh viện gần nhất. Nhớ lái xe cẩn thận đấy.
Hơi lạnh từ điều hòa phả ra mát rượi, hong khô mồ hôi lấm tấm trên trán. Vi Vi tựa vào lưng ghế thở dốc, trong lòng cực kì thoải mái, coi như đã tẩu thoát êm đẹp, chỉ hận không thể ngoác miệng cười rạng rỡ để biểu lộ niềm vui sướng của mình.
Nghĩ lại cô cũng thật đen đủi, bác bảo vệ kia trước sau không tuần tra, lại chọn đúng giờ hoàng đạo cô đang hành động để mà đi, làm cô được một phen hoảng hồn. Tính toán đủ đường cũng không nghĩ tới có người nhiệt tình với công việc như thế, mới đầu cô còn tưởng mình có đồng nghiệp, sau lại khẳng định chẳng có tên trộm nào ngốc tới mức vừa lấy đồ vừa khua khoắng ầm ĩ như thế, quả nhiên không phải.
Nhưng điều quan trọng là làm thế nào có thể thoát ra, không thể chắp cánh bay đi hoặc tung mình qua cửa sổ từ tầng ba xuống tầng một, hùng hổ chạy lối cầu thang lại càng dễ tóm. Vi Vi cố gắng suy nghĩ, nhanh chóng điểm qua các cách đào tẩu dân trộm cướp thường làm: sử dụng tốc độ, bắt giữ con tin, hay dùng bạo lực....chẳng cách nào thích hợp.
Qua một thời gian ngắn mất bình tĩnh, Vi Vi mới sực nhớ ra phương pháp quen thuộc của mình - cải trang, mà lúc nãy nhất thời rối loạn quên đi mất. Đồ nghề cô luôn mang theo bên mình: một chiếc váy rộng có thể mặc vào dễ dàng nhanh chóng, thêm chút phụ kiện hữu dụng để hoàn hảo che đi vẻ bề ngoài, quan trọng là phải diễn xuất thật thuyết phục mà cái này cô đã được đào tạo bài bản từ lâu. Tài lẻ tuyệt đối không thừa.
Đưa mắt ra ngoài cửa sổ, các dãy nhà lùi về phía sau vun vút, một ngõ nhỏ dần xuất hiện trước tầm mắt.
- Dừng xe. Dừng xe. – Vi Vi vội vã kêu lên.
Tài xế phanh gấp, quay đầu nhìn cô khó hiểu. Vi Vi cúi đầu, giả giọng giải thích:
- Tôi khá hơn rồi, muốn ghé vào nhà lấy chút đồ, anh đợi ở đây nhé. À, phiền anh mở cửa giúp.
Để lại dấu vân tay không phải một việc làm thông minh.
Anh tài xế thật thà quan tâm hỏi:
- Cô đi được chứ?
Vi Vi ôm cái bụng to đùng, lắc đầu:
- Không sao, nhà tôi rất gần – rồi chậm rãi bước vào con ngõ hẹp.
Lẩn mình trong bóng tối, cô rẽ vội vào góc khuất, co chân chạy thẳng, vừa chạy vừa vô cùng ăn năn vể hành vi của mình: anh tài xế à, thật xin lỗi nhưng quả thực tôi không mang tiền, có tên trộm nào làm việc còn đem tiền theo chứ, đành để anh chịu thiệt thòi vậy. Có lẽ đợi lâu không thấy anh ta sẽ tự động bỏ đi, ngoài việc tiêu tốn chút thời gian vàng bạc thì cũng chẳng hại ai.
Đến nơi an toàn, Vi Vi thay ra chiếc váy thùng thình, kéo bỏ cặp kính vướng mắt cùng bộ tóc giả nóng nực. Thế là vụ trộm thứ sáu hoàn thành, không mĩ mãn thì cũng thành công, đêm nay cô có thể ôm gối ngủ ngon rồi.
Tia nắng yếu ớt của buổi sớm mai khe khé lách mình qua khe cửa, trùm lên tấm kính trong suốt một dải sáng cầu vồng. Gió phe phẩy nhẹ nhàng, cuốn theo hương hoa ly thanh khiết lan tỏa cả gian phòng. Vi Vi chậm rãi xúc lên một thìa kem, tinh tế thưởng thức vị bạc hà thơm mát hòa quyện hương chanh chua chua cùng lớp kem ngọt tan ra nơi đầu lưỡi.
Quán cafe lác đác vài vị khách tới sớm, không gian trở nên thoáng đãng hơn ngày thường, lối bày trí theo khuynh hướng Châu Âu cổ đại tạo nên một phong cách vừa độc đáo vừa mới lạ, lại không kém phần trang nhã. Đây cũng là một phần lý do khiến Vi Vi yêu thích nơi này, và phần còn lại, đương nhiên sẽ là món kem chanh bạc hà.
“Theo tin tức mới cập nhập, đêm hôm qua đã xảy ra một vụ trộm tại Viện khoa học số 2”.
Vi Vi giật mình, ngó lên chiếc TV trước mặt.
Nhanh thật, chưa gì giới truyền thông đã đưa tin rồi.
"Chiếc máy ghi âm mới nhất hiện nay đã bị đánh cắp. Cảnh sát đang tiến hành điều tra, chưa có manh mối gì đặc biệt nhưng kẻ tình nghi là một người phụ nữ có khả năng liên quan tới hai vụ trộm trước kia. Tên trộm này hành động hết sức khôn khéo và xóa dấu vết một cách tinh vi, cảnh sát nghi ngờ cô ta còn có đồng bọn. Mọi tin tức mới nhất sẽ được thông báo trong những bản tin tiếp theo.”
Hả, cô đã thực hiện sáu vụ trộm, sao giờ giảm xuống còn có ba? Lại còn đồng bọn nữa? Ở đâu ra?
Vi Vi chọc chọc ly kem trong tay, “hừ” một tiếng rồi không kìm được mà buông lời cảm thán:
"Đưa tin cũng không chính xác nữa. Thật vớ vẩn!”
Có lẽ một số nơi bị cô trộm đồ cố tình giữ kín không tiết lộ thông tin và mỗi lần cô hóa trang thành một người khác nhau nên cảnh sát tưởng là một nhóm tội phạm. Nhưng dù thế nào cũng khiến Vi Vi có cảm giác thành tích của mình bị thụt giảm.
- Sao lại nói thế? – Một giọng nói vang lên đột ngột.
Vi Vi ngơ ngác quay đầu lại, tròn mắt nhìn anh chàng trước mặt: quần Âu áo sơ mi trắng, rất trí thức, rất giống dân văn phòng. Tay trái hắn cầm tách cafe nghi ngút hơi nóng, tay phải kéo ghế, rất tự nhiên hỏi:
- Tôi ngồi đây được chứ?
Vi Vi gật gật đầu, thấy ánh mắt chờ đợi của hắn thì “A” một tiếng, thản nhiên đáp:
- Tốc độ đưa tin của mấy tay phóng viên thật đáng nể, nhưng phóng đại sự việc chẳng phải nghề của họ sao? Tên trộm này không hẳn đã tài giỏi như vậy, kiểu gì cũng phải có sơ hở. Mà con số họ đưa ra cũng chưa hẳn là đúng, biết đâu kẻ đó còn thực hiện một số vụ khác nữa mà người ta không biết.
Muốn che giấu suy nghĩ thực bên trong thì cũng phải nghĩ ra một cái cớ hợp lý, đã mất công khiêm tốn thì hãy khiêm tốn đến cùng đi.
- Cô nghĩ nhiều thật đấy – Anh ta cười nói – Cũng có thể. Tôi thấy vụ này rất hấp dẫn.
- Đúng thế. – Vi Vi lơ đãng gật đầu – Nhưng đó là việc của cảnh sát, còn chúng ta chỉ là thường dân thôi, không cần quá bận tâm.
Hắn dường như không để ý tới những lời đó, chỉ thư thái ngồi thưởng thức cafe, lúc sau ánh mắt dừng trên cuốn sách cô đang cầm trong tay, giọng nói có phần sôi nổi:
- Ồ, cô cũng thích đọc quyển này sao?
Vi Vi ngẩng đầu nhìn hắn, gật mạnh:
- Đúng vậy, một quyển truyện trinh thám rất hấp dẫn.
- Thật hay, đó cũng là quyển tôi thích nhất – giọng điệu có phần hào hứng.
Thế là, Vi Vi giống như gặp được người tri kỉ, bắt đầu bàn luận vô cùng nhiệt tình. Thái độ hai người mỗi lúc một cởi mở, vì thế, cuộc nói chuyện cũng dần trở nên cuốn hút và thú vị. Thì ra anh chàng này cũng biết thưởng thức nghệ thuật, không chỉ thích cuốn sách cô yêu quý mà còn yêu thể loại cô ưa chuộng. Vi Vi không ngờ việc thân thiết với một người lại có thể nhanh chóng và tự nhiên đến thế.
Vậy là nhân ngày đẹp trời hôm đó, cô hào hứng rủ Thiên Vũ cùng đi mua sách. Thật ra cô cũng chẳng có lòng tốt muốn cùng hắn đi chơi, chỉ là cảm thấy có thêm một người giúp mình tìm sách cũng thật hữu ích, không tận dụng thì thật có lỗi với ông trời.
Đừng cho rằng cứ giàu là có tất cả, có những thứ chẳng thể mua bằng tiền. Ví dụ như bộ truyện này, cô thích từ lần đầu tiên đọc trên mạng nhưng ba tuần liền chưa tìm được sách để mà mua. Nó xuất bản đã lâu mà chưa thấy tái bản, không biết có phải do quá nhiều sách mới cần phát hành hay không mà các nhà in cứ thế ném một đống tác phẩm cũ vào quên lãng. Vi Vi thật đồng cảm với bọn chúng.
Cửa hiệu đầu tiên mở ra với bốn giá sách cao ngất ngưởng. Vi Vi sợ rằng chỉ không cẩn thận chút thôi sẽ có thể bị chìm trong đống sách “vĩ đại” cả về chất lượng lẫn khối lượng đó. Sách cũ phủ bụi thời gian, sách mới phủ bụi mặt đường, xếp lên nhau chồng chồng lớp lớp.
Bao vất vả cuối cùng cũng được đền đáp, Vi Vi cầm bốn quyển sách trên tay, nâng niu như bảo vật. Bước ra ngoài, cô hít sâu bầu không khí ô nhiễm mà trong lòng vẫn vui phơi phới, miệng chẳng cách nào khép lại. Một sự may mắn không hề nhỏ.
Hai người thong thả đi dạo tới bờ hồ, Vi Vi như nghĩ ra điều gì, đặt vội túi sách vào tay Thiên Vũ rồi hớn hở chạy đi.
Nào có biết, niềm vui ngắn chẳng tày gang, trong cái may lại đầy rẫy cái rủi.
Lúc quay về, cô nhìn vẻ mặt bối rối của Thiên Vũ mà có linh cảm chẳng lành, đầu theo phản xạ cúi xuống, ngó chằm chằm vào bàn tay trống rỗng của hắn, tròng mắt như nhảy ra ngoài. Cô nghe giọng mình run rẩy:
- Này....này....Sách của tôi đâu rồi?
Hắn nhìn cô hối lỗi nói:
- Chẳng may rơi xuống kia. – Rồi tay rất đồng thời chỉ xuống dòng nước phẳng lặng.
Vi Vi cũng nghe tim mình rơi “tõm” một cái. Bao công sức cuốn theo gió thoảng, bao hi vọng tan vào hư không.
Sách quý một đi không trở lại, nghĩ trái nghĩ phải, cô vẫn là người chịu thiệt thòi. Nhìn khuôn mặt đáng giận trước mắt, miệng mở ra rồi ngậm lại, Vi Vi chẳng nói được gì, đành dứt khoát ngồi xuống vệ đá, ăn kem giải sầu.
Thiên Vũ thong thả ngồi xuống bên cạnh, chậm rãi rút tiền xòe ra trước mặt, nói:
- Đây, tôi sẽ bồi thường.
Vi Vi nghiến răng:
- Anh tưởng có tiền là mua được sao.
Hắn thản nhiên lắc đầu, không đợi cô kịp nói câu thứ hai đã nhanh chóng thu tiền về, miệng lẩm bẩm:
- Chỉ là mấy cuốn sách thôi mà.
Vi Vi nuốt giận vào lòng, hậm hực đưa kem lên miệng cắn mạnh, tưởng tượng đó là hai cánh tay đáng hận của hắn, trái một miếng, phải một miếng, thực công bằng.
Hắn lại nhìn cô vẻ thú vị:
- Trông cô rất giống đứa trẻ đang giận dỗi.
Vi Vi.....âm thầm niệm mười lần chữ “nhẫn”, bằng không, cô tin rằng mình có thể cao giọng mắng người hoặc túm lấy cổ áo kẻ ngồi cạnh vất thẳng xuống kia.
Đồ có thể mất, nhân phẩm không thể ném đi.
Ăn hết hai chiếc kem ốc quế, dạ dày lạnh toát, đỉnh đầu vẫn bốc hỏa, Vi Vi phủi tay đứng dậy, đi thẳng không ngoảnh lại.
Hôm sau, Thiên Vũ lại bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà cô, cầm theo một chiếc hộp bí ẩn. Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Vi Vi, hắn liền giải thích rằng mình rất áy náy về chuyện vừa qua, bộ truyện đó tuy khó tìm nhưng thật may hắn có đủ bốn quyển đã mua từ lâu nên giờ mang đến tạ lỗi, hi vọng điều này sẽ làm cô hài lòng.
Vi Vi nghe xong thì vô cùng sung sướng nhận lấy, trong lòng cảm kích không thôi, lại có chút xấu hổ về phản ứng thái quá của mình lúc đó. Hảo cảm của cô với Thiên Vũ càng tăng thêm vài phần sau khi hắn tốt bụng mời cô đi ăn, mối quan hệ của bọn họ cũng dần phát triển tốt đẹp ngoài dự đoán.
Thế nhưng, sự quý mến chân thành cùng bao tháng ngày vui vẻ, tất cả đều đã chấm dứt kể thừ thời khắc ấy.....
"Tên trộm đồ công nghệ”, “Nữ trộm lành nghề”, “Siêu trộm bí ẩn”..... Những bài báo về cô, hay đúng hơn là về thân phận đi trộm của cô, đều được tập hợp đầy đủ thành chồng đặt trên bàn làm việc của hắn. Trong khoảnh khắc đó, Vi Vi đã cảm nhận một nỗi sợ hãi bắt đầu dâng trào.
Trái tim đập mạnh trong lồng ngực, dù cố trấn tĩnh nhưng bàn tay vẫn không ngừng run rẩy theo bản năng, cô hoảng hốt lật xem các tài liệu xung quanh. Ảnh chụp hiện trường, lời khai của nhân chứng, thông tin về thiết bị đã đánh cắp, và cả những suy luận ban đầu của cảnh sát,... tất cả đều rõ ràng và chi tiết tới không ngờ.
Một người bình thường sao có thể lấy được những thứ này?
Quả nhiên là vậy, xem tập hồ sơ kín đáo trong ngăn bàn, cô đã hiểu ra tất cả.
Nick – thám tử ngầm của Tổ chức điều tra bí mật SIO.
Mọi người chỉ biết đến hắn như một lập trình viên máy tính tên gọi Thiên Vũ, ngay cả cô cũng ngây thơ cho là vậy, nhưng thật không ngờ, đó chỉ là vỏ bọc an toàn và giả tạo để che đậy thân phận thực sự bên trong.
Một con người tài năng và nguy hiểm.... chỉ với chính cô – kẻ đang bị hắn điều tra để truy bắt.
Chính vì vậy, cô đã bắt đầu nghi ngờ về sự xuất hiện của hắn, một cuộc gặp mặt tưởng chừng rất ngẫu nhiên và tình cờ nhưng lại ẩn chứa mục đích sâu xa. Có lẽ hắn đã phát hiện ra điều gì đó và cô được “vinh dự” nằm trong diện tình nghi, vì vậy, việc tiếp xúc với cô chắc hẳn là một phần trong kế hoạch điều tra bí mật này.
Có điều, cô cũng thật không ngờ hắn lại dụng tâm đến thế, sẵn sàng bày ra một màn tỏ tình chân thành để tăng cơ hội tiếp cận nghi phạm, thuận lợi tìm chứng cứ rồi tống cô vào tù. Quả nhiên, kiên nhẫn và tỉ mỉ cũng là tố chất cần có của một thám tử giỏi.
Tuy vậy, trong những lúc suy nghĩ lạc quan, cô vẫn âm thầm hi vọng những phán đoán này là sai, rằng hắn đối xử với cô thật lòng mà không hề mưu toan tính toán, rằng sự tin tưởng cô dành cho hắn suốt thời gian qua là xứng đáng.
Cô không có năng lực biết trước tương lai, cũng không dám khẳng định điều gì, thế nhưng, ván bài này thực sự quá lớn, cô không thể đánh cược số phận của mình vào đó. Vì vậy, cô lựa chọn tránh đi. Nếu đột nhiên biến mất thì hắn sẽ càng thêm nghi ngờ, thế nên cô cần tìm cho mình một lý do phù hợp, và Trình Phong, chính là lá chắn cần thiết cho kế hoạch này.
- Hey, chị đang nghĩ gì mà ngây người ra thế? Vừa có tin nhắn kìa.
Tuyết Ly không biết đã trở lại từ lúc nào, vừa nhắc nhở vừa huơ huơ hộp kem trước mặt cô rồi ngồi xuống bên cạnh.
Vi Vi chỉ cười cười lắc đầu, một tay nhanh chóng cầm lấy hộp kem, tay kia đồng thời mở điện thoại.
“Tối qua có việc gấp nên đột ngột rời đi mà không kịp nói với cô”.
Vi Vi tròn mắt, cẩn thận nhìn lên tên hiển thị phía trên, chỉ sợ mình nhầm người. Cái này là đang giải thích sao? Hắn trở nên chu đáo như vậy từ bao giờ?
Tuyết Ly thấy thế cũng tò mò ghé đầu vào xem, sau lại “A” lên một tiếng, ra chiều suy nghĩ nói:
- Em cũng biết một người tên là Trình Phong, chủ tịch tập đoàn MCOMP ấy, nhưng chưa bao giờ được gặp mặt.
- Ừ, chính là anh ta. – Vi Vi thuận miệng đáp, vui vẻ mở hộp kem ra ăn.
Một lúc sau vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, cô mới ngạc nhiên quay sang thì bắt gặp bộ dáng hóa đá của Tuyết Ly, liền quan tâm hỏi:
- Sao thế?
Tuyết Ly ngây ra một lúc rồi lắc mạnh đầu, miệng lắp bắp:
- Có.....có thật là anh ấy không? Đó là bạn chị sao?
Vi Vi nghiêm túc gật đầu, cảm thấy việc này cũng chẳng có gì đặc biệt, thế nhưng lại khiến Tuyết Ly kích động như vậy. Nó nắm lấy tay cô, mắt sáng ngời:
- Thật tốt quá. Công ty em đang gặp nhiều khó khăn mà chưa biết giải quyết thế nào. Chị giúp em sắp xếp một hẹn với anh ấy nhé, biết đâu em có thể nhận được mấy lời khuyên hữu ích để hóa giải vấn đề, nhân tiện học hỏi kinh nghiệm luôn.
Vi Vi không để ý lắm tới mấy lời này, chỉ chăm chăm ngó theo hộp kem lăn lông lốc dưới đất, vẻ mặt đầy tiếc nuối. Cũng bởi lúc nãy Tuyết Ly kéo tay cô quá mạnh mà hộp kem trượt tay rơi xuống, mới ăn được một miếng đã phải vất đi, không khỏi cảm thấy lãng phí. Vì thế, Vi Vi rất buồn lòng.
Tuyết Ly áy náy nhìn cô rồi cười hì hì nói:
- Nếu chị giúp em, em sẽ mua mười hộp kem bù lại. Như thế có được không?
Vi Vi liếc sang nó một cái, rộng lượng đáp:
- Không cần. Một hộp là đủ rồi. Nhưng mà em cũng kinh doanh máy tính, chẳng phải sau này sẽ trực tiếp cạnh tranh với công ty của anh ta hay sao. Liệu anh ta có giúp không?
- Ừ nhỉ - Tuyết Ly ngớ ra một lúc rồi xua xua tay đáp - Dù gì cũng phải thử một lần chứ.
Thế rồi, dưới vẻ mặt hi vọng tràn đầy của ai đó, Vi Vi bất đắc dĩ phải lấy điện thoại ra, gọi cho cái người mới nhắn tin cho cô cách đây vài phút.
Giọng Trình Phong có phần ngạc nhiên, Vi Vi không lòng vòng mà đề nghị luôn: “Có một người đang tập tành kinh doanh, muốn hẹn gặp anh để học hỏi và trao đổi kinh nghiệm, anh có thời gian không?”, ngừng một chút, lại sợ Trình Phong từ chối, liền mau chóng bổ sung thêm: “Đó là đứa em thân thiết nhất của tôi, hi vọng anh có thể giúp nó”.
Cô còn chưa kịp bịa ra mấy lý do nữa, ví dụ như: nhà nó dang gặp khó khăn, công ty đang trên bờ vực phá sản.....thì đầu dây bên kia, Trình Phong đã sảng khoái đồng ý. Điều này có phần ngoài dự đoán. Tuy nhiên, kết quả là quan trọng nhất và kết quả này cũng đáng để hài lòng.
Hôm sau, Tuyết Ly hí hửng kéo Vi Vi đến trước tòa nhà công ty theo lịch hẹn sẵn, nhưng Vi Vi cho rằng mình không hứng thú với công việc buôn bán này, ngồi đó cũng chỉ như người thừa nên kiên quyết đợi bên ngoài.
Tới khi cô đã ăn hết hai hộp bánh và đọc xong nửa cuốn truyện thì mới thấy Tuyết Ly lò dò bước ra, phía sau còn có một chiếc thùng di động. Vi Vi ngạc nhiên hạ cửa kính xuống, ló đầu ra ngoài, nheo mắt hỏi:
- Cái gì đấy?
Tuyết Ly làm như không nghe thấy gì, ung dung vòng ra phía sau mở cốp xe, vừa cảm ơn vừa đón lấy chiếc thùng lớn từ tay anh chàng nhân viên, khệ nệ đặt vào. Vi Vi vẫn kiên nhẫn ngồi chờ, tới lúc Tuyết Ly nhảy vào trong xe, cô mới đưa mắt sang vẻ dò hỏi.
Tuyết Ly hơi ngây ra, sau mới tỉnh ngộ đáp:
- A, đấy là chiến lợi phẩm thu được, toàn sách với tài liệu, nặng muốn chết - nghĩ nghĩ một lúc, lại bĩu môi, bất mãn nói – Anh ta chỉ bàn luận về công việc một lúc rồi bảo cứ đọc hết số tài liệu này là được. Sau đó từ đầu đến cuối toàn là anh ta hỏi em trả lời.
Vi Vi nghe xong, gấp quyển truyện lại cho vào túi, vẻ mặt khó hiểu:
- Tính ra thì anh ta vẫn là người đi trước, còn cần phải hỏi em điều gì?
Tuyết Ly biết mình lỡ lời, bối rối đưa tay vuốt tóc, ấp úng đáp:
- Cái này không thể tiết lộ. Anh ấy bảo em không được cho chị biết - lại nhìn thấy vẻ mặt bất bình của ai đó, chớp mắt hai cái nói tiếp - Chẳng phải chị từng bảo nói lời phải giữ lấy lời hay sao, em đã hứa với anh ấy rồi, bây giờ không thể làm trái. Hì hì.
Vi Vi nhìn vẻ mặt tươi cười ấy thì bĩu môi quay đi, chống cằm hướng ra phía cửa. Quả nhiên, điều hay lẽ phải không thể tùy tiện dạy cho người khác. Bây giờ chẳng phải là “gậy ông đập lưng ông” đó sao.
Đang lúc tự kiểm điểm lại mình, Tuyết Ly chợt kéo tay cô, cười gian xảo hỏi:
- Không phải anh ta có ý với chị đấy chứ?
Cô chưa kịp nói gì, nó đã tự động thêm vào:
- Đừng có nói với em hai người chỉ là bạn thôi nhé, không tin đâu.
Vi Vi thản nhiên lắc đầu, nghiêm túc nói:
- Không phải. Là chị đang theo đuổi anh ấy.
Sau đó, nhìn vẻ mặt hóa đá của người bên cạnh, Vi Vi vô cùng đắc ý về câu nói đùa của mình, sung sướng với tay lấy cốc trà sữa uống một ngụm. Cùng lúc ấy, Tuyết Ly cao giọng tán thưởng:
- Chị thật biết cách chọn bạn trai. Khi nào tổ chức đám cưới nhớ mời em làm phù dâu nhé.
- Khụ khụ - Vi Vi sặc rồi.
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
48 chương
21 chương
3 chương
58 chương