Tuyệt Thế Vũ Thần
Chương 60 : Mạc tà
Đi ra khỏi nơi đó, Lâm Phong chỉ thấy bóng người xa xa chớp động, không ngừng chạy đến một phía.
- Bằng hữu, xảy ra chuyện gì vậy? Có người cũng không hiểu gì như Lâm Phong, chạy tới bắt lấy một người hỏi.
- Ngươi không biết ư, Hắc Phong Lĩnh phát sinh thú triều rồi, vô số yêu thú như phát cuồng. Đệ tử Vân Hải Tông đều đến Hắc Phong Lĩnh rồi đó!
- Thú triều? Trong mắt người nọ hiện lên một tia hưng phấn, rồi lập tức cũng đi theo mọi người cùng tiến về Hắc Phong Lĩnh.
Vân Hải tông tồn tại đã hơn ngàn năm nhưng Hắc Phong Lĩnh còn lâu hơn, lại vô cùng mênh mông, phát sinh thú triều cũng là việc bình thường, nhưng phần lớn chỉ là loại nhỏ.
Duy chỉ có mấy trăm năm trước, Hắc Phong Lĩnh từng phát sinh một lần đại thú triều, thiếu chút nữa làm cho Vân Hải Tông diệt vong. Một lần kia, yêu thú bình thường không nói ngay cả Linh yêu thú cũng rất phổ biến, thậm chí có không ít Huyền yêu thú hùng mạnh, giẫm trên mặt đất, tử thương vô số.
Cũng có đồn đãi, lần kia thống lĩnh thú triều là một con yêu thú hóa hình, Thiên yêu thú.
Bởi vì thời gian trôi qua lâu quá rồi, người bình thường không biết mấy về lần thú triều đó, mọi người chỉ biết là, mỗi một lần thú triều tuy rằng nguy hiểm nhưng đó cũng là một lần kỳ ngộ.
Kỳ ngộ tôi luyện thực lực, đạt được thú hạch của yêu thú.
Chiến đấu với yêu thú chính là sinh tử chém giết chân chính.
- Thật không ngờ trước tông môn đại bỉ lại phát sinh thú triều. Lâm Phong thầm nghĩ, cũng đi về phía Hắc Phong Lĩnh.
Không lâu sau khi Lâm Phong đi, Liễu Phỉ cũng đi ra, sau khi biết được tin tức thì lập tức đi tới Hắc Phong Lĩnh.
Vân Hải tông, trên đỉnh Vân Hải, một trụ kình thiên kia, một nơi rộng lớn có không ít người ngồi trên đó xem biển mây cuồn cuộn, người cầm đầu chính là đệ nhất nhân đệ tử hạch tâm, Lệnh Hồ Hà Sơn.
- Yêu khí thật nặng, xem ra thú triều lần này không nhỏ. Lệnh Hồ Hà Sơn nhìn phương xa, đứng dậy, một bước đi tới xa hơn mười mét.
- Lệnh Hồ quả nhiên đột phá, xem ra nhất định sẽ tranh giành vị trí Bát đại công tử rồi! Mọi người nhìn bóng lưng Lệnh Hồ Hà Sơn, trong lòng nói thầm. Bọn họ đều biết Đại Bằng công tử một lần đến Vân Hải Tông, cuồng vọng vô cùng, khiến Lệnh Hồ Hà Sơn bị kích thích thật lớn. Sau đó gã lập tức bế quan khổ tu, mãi đến gần đây nhất đi ra.
Hắc Phong Lĩnh, yêu khí xông lên trời, Vân Hải tông từ trưởng lão đến đệ tử không ngừng hướng tới bên này.
Ở cửa ra vào Hắc Phong Lĩnh, cường giả vờn quanh, bên cạnh đó là yêu thú đang rống giận, còn có đệ tử Vân Hải tông đang chém giết cùng với yêu thú, gió tanh mưa máu.
Lúc này trên một tảng đá lớn, Mạc Tà trưởng lão đứng ở phía trên, tay áo phiêu động.
- Mạc trưởng lão, thực lực đệ tử lần này thật mạnh, đệ tử ngoại môn cũng có thể một mình đảm đương một phía. Một trưởng lão ngoại môn đứng ở gần Mạc Tà trưởng lão khen ngợi.
- Ha ha, chính là thú triều, không đáng để lo, coi như trợ hứng cho tông môn đại bỉ của Vân Hải tông thôi.
Mạc Tà kiêu ngạo cười một tiếng, không để ý thú triều vào mắt.
- Mạc trưởng lão, Mạc Tà trưởng lão
Lúc này càng ngày càng nhiều người hội tụ đến, đều hơi khom người đối với Mạc Tà, phi thường khách khí.
Đúng lúc này, một bóng người đi lướt qua cạnh Mạc Tà, thẳng đến yêu thú.
Hàn quang chợt lóe, kinh lôi nổ vang, một con yêu thú cấp tám mất mạng ngay lập tức.
- Kiếm Khiếu Lôi Âm. Kiếm pháp vừa chuyển, lôi âm chấn động, một đầu Cuồng Tê vồ tới Lâm Phong vỡ nát sọ, ngã xuống đất mà chết.
Lâm Phong giơ mũi kiếm móc lấy thú hạch yêu thú, cho vào túi, những thú hạch này phi thường trân quý, có thể đổi lấy không ít vật hữu dụng.
Trên tảng đá lớn, Mạc Tà nhìn thấy Lâm Phong thì sắc mặt không khỏi trầm xuống, đúng là người này lần trước trước mặt mọi người nghi ngờ y, thậm chí lớn tiếng chất vấn y, không nghĩ nhiều ngày không gặp, kiếm pháp của hắn càng thêm tinh diệu.
- Tốc độ phát triển cũng không tồi, nhưng mà một tên đệ tử ngoại môn như ngươi lại dám đắc tội ta, muốn chết! Mạc Tà không có quên chuyện hôm đó, nếu không phải hôm đó xuất hiện một người thần bí có Ảnh Vũ Hồn thì y nhất định sẽ khiến Lâm Phong biết mặt.
- Dừng tay. Nhưng mà vào lúc này, Mạc Tà quát một tiếng với Lâm Phong làm hắn giật mình, dừng lại động tác, quay đầu lại nhìn về phía Mạc Tà.
-Trưởng lão có chuyện gì? Lâm Phong hỏi.
- Đồ hỗn láo, ngươi không giết yêu thú, chỉ biết trộm săn thú hạch của người khác, vì tư lợi mà không đem Vân Hải tông ta để vào trong mắt có phải không?
Mạc Tà quát một tiếng, định chụp mũ Lâm Phong, y là trưởng lão nội môn, muốn chơi chết Lâm Phong là quá dễ dàng.
- Trưởng lão, phiền toái ngươi chỉ cho ta biết ta trộm thú hạch của con yêu thú nào? Lâm Phong cười lạnh trong lòng, lần trước Mạc Tà thiếu chút nữa hại chết hắn, định đưa hắn cho Đại Bằng công tử xử trí, không nghĩ tới hiện tại vẫn còn căm ghét chính mình, lòng dạ hẹp hòi đến cực điểm. Phải biết rằng, Lâm Phong chưa từng đắc tội với y, đều là do y gây nên.
- Đồ láo xược, sao ngươi dám nói chuyện với trưởng lão như vậy!? Trưởng lão ngoại môn bên cạnh Mạc Tà quát mắng Lâm Phong, thanh âm băng hàn.
Gã trưởng lão ngoại môn này tên Hà Xung, thực lực không kém, gần đây nhất mới dựa vào Mạc Tà mà thượng vị, lúc này có cơ hội biểu hiện nên đương nhiên là sẽ không bỏ qua.
- Ta nói ngươi săn trộm thú hạch chính là săn trộm thú hạch, còn cần chỉ ra sao! Mạc Tà cười lạnh một tiếng, Lâm Phong đến vừa vặn, đợt thú triều này đang mạnh liệt, hết sức hỗn loạn, y có thể đem Lâm Phong giết chết tại chỗ, sau đó định tội, thật quá dễ dàng.
Sau khi Lâm Phong chết, ai dám vì một đệ tử ngoại môn mà đắc tội y, trưởng lão cùng đệ tử, hai người chênh lệch quá xa.
- Tiểu tử, kiếp sau nhớ nhìn cho kỹ, trưởng lão nội môn, ngươi há có thể đắc tội!
Mạc Tà cười lạnh một tiếng trong lòng, đã có định đoạt.
- Thật không biết xấu hổ. Lâm Phong thầm mắng một tiếng, nói ngươi săn trộm chính là săn trộm, muốn gán tội người khác, sợ gì không có lý do. Mạc Tà phụ trách chấp pháp trong tông môn, lại dùng loạn thân phận quyền lực, đê tiện đến cực điểm, đối với những người thân phận kém thì căn bản là vô lực phản kháng, giống như Lâm Phong, một cái đệ tử ngoại môn nhỏ nhoi sao đấu lại trưởng lão nội môn.
- Ngay cả quyền biện bạch cũng không có, nói ngươi có tội, chính là ngươi có tội.
- Mạc Tà, ta biết ngươi muốn giết ta, không cần phải tìm tội danh gì đó! Nhưng mà, ngươi phải có bản lĩnh đó mới được.
Lâm Phong nhìn Mạc Tà, cười lạnh nói, trong mắt lộ ra tự tin cùng kiêu ngạo vô cùng.
- Hửm? Mạc Tà nhướn mày, Lâm Phong nhưng lại không kiêng sợ gì y.
- Mạc Tà, ta là một đệ tử ngoại môn, ngươi là một trưởng lão nội môn, ngươi sợ cái gì chứ, ta đứng ở đây cho ngươi giết!
Lâm Phong thấy Mạc Tà nhíu mày thì tiếp tục nói, hết sức cuồng ngạo, không có nửa điểm đem Mạc Tà để vào trong mắt.
- Chẳng lẽ Sắc mặt Mạc Tà bị kiềm hãm, nghĩ đến bóng người xuất hiện ngày đó, trong lòng không khỏi run rẩy.
Quả thực vị cường giả thần bí kia không thể không phòng, người đó có thể cứu Lâm Phong một lần, nói không chừng còn ở phụ cận, tiểu tử này mới cuồng như vậy.
Nhớ tới bóng ma kinh khủng kia, Mạc Tà không khỏi nhút nhát sợ hãi.
Y nhìn chằm chằm Lâm Phong, chỉ thấy sắc mặt hắn không có nửa điểm sợ hãi.
- Hà Xung, đi bắt giữ nó cho ta.
Mạc ra lệnh cho Hà Xung ở bên cạnh. Y không nói là giết Lâm Phong mà chỉ bắt thôi, trong giọng nói của mình có lưu đường sống.
- Vâng. Hà Xung ứng tiếng tiến lên.
- Đồ con lợn. Lâm Phong khinh thường liếc mặt Hà Xung một cái, trực tiếp mắng.
- Ngươi nói cái gì? Hà Xung tức muốn hộc máu, một đệ tử ngoại môn cũng dám mắng lão trước mặt mọi người là đồ con lợn, buồn cười.
- Mạc Tà y không dám đụng đến ta nên cho ngươi động thủ, ngươi có nghĩ tới hậu quả không?
Lâm Phong cười lạnh nhìn Hà Xung, nói: - Đừng nói là ngươi, ta còn dám mắng Mạc Tà trưởng lão vì lạm dụng quyền lực, tội đáng giết, ngươi xem y dám đụng đến ta sao?
- Mạc Tà không dám đụng đến ta, cho ngươi đi làm kẻ chết thay, ngươi còn rất hưng phấn, nói ngươi là đồ con lợn chẳng lẽ lại sai?
Tiếng nói của Lâm Phong bình tĩnh đến cực điểm, làm cho Hà Xung do dự.
Hà Xung vụng trộm liếc Mạc Tà một cái, thấy Mạc Tà vô vùng phẫn nộ mà vẫn không có chút ý định xuống tay với Lâm Phong, Hà Xung dao động.
- Hay là người này có cường đại bối cảnh, Mạc Tà muốn mình đi làm kẻ chết thế. Hà Xung thầm nghĩ, phân tích đối thoại giữa Lâm Phong và Mạc Tà, gã nghĩ khả năng vô cùng lớn. Phía sau Mạc Tà còn có phụ thân y, mà gã lại lẻ loi một mình, một khi phạm sai lầm là vạn kiếp bất phục.
Lúc này, xung quanh có một ít đệ tử Vân Hải tông nhìn chuyện phát sinh bên này, không khỏi trợn mắt há hốc mồm, một cái đệ tử ngoại môn chỉ cần nói mấy câu đã làm kinh sợ hai vị trưởng lão tông môn.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
160 chương
78 chương
16 chương