Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 31 : Trò hay ngày họp

Lâm Hải cùng Lâm Phong đi về phía chủ vị trên đài cao. Ở bên kia, Lâm Bá Đạo, đại trưởng lão, Lâm Hạo Nhiên, còn có đám người Lâm Thiên đang ngồi đó, cao cao tại thượng như là chủ nhân Lâm gia. Thấy hai người Lâm Hải đi tới, đại trưởng lão Lâm Chấn đứng dậy, cao giọng nói: - Vậy mà đến rồi, họp hàng năm chuẩn bị bắt đầu. Vừa nghe được lời Lâm Chấn, Lâm Hải liền dừng bước, chỉ đứng ngó chừng Lâm Chấn, làm cho đám người đều khựng lại, không biết Lâm Hải muốn làm gì. - Lâm Hải, ngươi đang làm gì vậy? Lâm Chấn thấy Lâm Hải dừng lại liền hỏi. - Hừ, Lâm Chấn, ta hỏi ông, Lâm gia bây giờ, ai là gia chủ? Lâm Hải lạnh lùng nói. Ánh mắt đại trưởng lão Lâm Chấn ngưng lại, sắc mặt khó coi, nhưng vẫn trả lời: - Đương nhiên là Lâm Hải ngươi. - Vậy ta hỏi ông, họp hàng năm của Lâm gia, có phải là đại sự hạng nhất không? Ánh mắt Lâm Hải vẫn nhìn thẳng vào Lâm Chấn, tiếp tục hỏi. - Dĩ nhiên, họp hàng năm của Lâm gia đều thời khắc trọng yếu nhất của Lâm gia. - Rất tốt, ta lại hỏi ông, đại sự hạng nhất của Lâm gia, do ai chủ trì? Nghe được lời này của Lâm Hải, sắc mắt Lâm Chấn hoàn toàn âm trầm, hiển nhiên lão đã hiểu ý tứ của Lâm Hải. - Đại sự Lâm gia ta, do gia chủ chủ trì. - Đã như vậy, Lâm Chấn, ta muốn hỏi ông một câu, ông ở đó làm gì, trong mắt ông còn có gia chủ ta sao? Lâm Hải lạnh như băng nói. Lâm Chấn cùng cấu kết với Lâm Bá Đạo đã không còn là bí mật gì, cơ hồ mọi người trong Lâm gia đều biết, hôm nay Lâm Chấn càng ngày càng không kiêng kỵ. - Ha hả, Nhị thúc, chính ngươi tới chậm, đại trưởng lão thay ngươi chấp sự, có gì không thể, Nhị thúc cũng quá không độ lượng rồi. Lâm Thiên không nhanh không chậm nói. - Câm mồm! Lâm Hải quát lớn một tiếng: - Trưởng bối nói chuyện, đến phiên ngươi xen mồm ư? Lâm Bá Đạo, quản con gái ngươi cho tốt, dạy dỗ kiểu gì vậy? Lâm Thiên khựng người, trong lòng thầm mắng, người này biết không giữ được vị trí gia chủ nên bắt đầu nổi điên sao. - Vốn so với đứa con phế vật của ngươi thì mạnh hơn nhiều. Lâm Bá Đạo nhìn chằm chằm Lâm Phong, cười lạnh một tiếng. Hôm nay, Lâm Thiên ở Lâm gia phong quang đến bực nào, há lại để cho Lâm Hải chửi rủa. - Chú ý lời nói của ngươi, một gia chủ Lâm gia nho nhỏ, ở trong mắt Hạo Nguyệt Tông ta liền giống như con kiến hôi mà thôi. Một cô gái bên cạnh Lâm Thiên cười lạnh nói. Trên người ả này mặc hoa phục, khuôn mặt luôn mang theo một luồng khắc bạc, cũng giống như Lâm Thiên, là đệ tử nội môn của Hạo Nguyệt tông, ả sao có thể để mắt đến một cái Lâm gia. - Hạo Nguyệt tông ngươi rất giỏi sao, sao lại vẫn ngồi ở trong Lâm gia ta. Cha ta chủ nhân Lâm gia, hình như không có mời ngươi mà, chẳng lẽ ngươi từ nhỏ đã có da mặt dày thế sao? Lâm Phong luôn trầm mặc đã nhịn không được mà mở miệng, muốn so miệng lưỡi lợi hại, ai có bì nổi với hai kiếp người như hắn, ngôn ngữ ở thế giới kia đúng là bác đại tinh thâm. - Ngươi… Cô ả khắc bạc biến sắc, nhưng ngay sau đó liền cười lạnh nói: - Một phế vật của Vân Hải tông, cũng dám to mồm. - Ta có phế vật hay không thì tạm chưa cần nói, nhưng vẫn biết hai chữ liêm sỉ viết như thế nào, không giống người khác, đi vào trong nhà người ta mà nhục mà chủ nhân người ta! Người Hạo Nguyệt tông bồi dưỡng ra, thì ra cũng như vậy, quả nhiên rất cường đại. Lời nói của Lâm Phong như mang theo kim châm, sắc mặt đám người Lâm Thiên lập tức thay đổi. - Súc sinh, ngươi dám vũ nhục Hạo Nguyệt tông. Một tên trưởng lão đứng dậy, tức giận mắng Lâm Phong. - Buồn cười, người khác đứng trong Lâm gia mà vũ nhục chủ nhân Lâm gia, nhưng lại có người vì người khác ra mặt. Bản thân ta muốn hỏi một câu, Thất trưởng lão, ngươi là người Lâm gia hay là chó của Hạo Nguyệt tông. Mỗi một câu Lâm Phong nói ra đều rất sắc bén, giống như lợi nhận, hết lần này đến lần khác cứ chiếm lấy một chữ “lý”, không thể soi mói. - Nói rất hay, ta cũng muốn hỏi một câu, Thất trưởng lão, ngươi họ Lâm sao? Lâm Hải phụ họa một tiếng. Lúc này Lâm Hải cũng phi thường kinh ngạc, con mình không những tu vi tăng mạnh, lời lẽ cũng lợi hại như vậy, chữ chữ thấy máu. - Tốt lắm, chuyện này coi như là lão phu sai! Gia chủ, họp hàng năm chính là đại sự hạng nhất của Lâm gia, không thể trễ nải, hay là mời gia chủ tới chủ trì. Đại trưởng lão Lâm Chấn được Lâm Bá Đạo bày mưu đặt kế, hơi chút thỏa hiệp, cũng muốn nhìn xem Lâm Hải cùng Lâm Phong có thể lớn lối được mấy khắc. - Hừ! Lâm Hải vung tay áo lên, cùng Lâm Phong bước lên vị trí gia chủ, sau đó liền ngồi ở giữa đám người. - Xem ngươi có có thể đắc ý được bao lâu, chờ ta trở thành đệ tử hạch tâm trong tông môn, Lâm Hải, ta muốn ngươi đẹp mặt. Lâm Thiên âm trầm thầm nghĩ. - Họp hằng năm bắt đầu. Hai mắt Lâm Hải quét một vòng xuống diễn võ trường. Lâm gia cũng có bốn năm trăm người, thanh nhiên hậu bối từ mười hai đến mười tám tuổi thì có chừng bảy mươi, đây chính là thời kỳ thanh niên cường thịnh. Đáng tiếc một số người trong gia tộc bụng dạ khó lường, lòng người tan rã, không có bất kỳ lực lượng có thể ngưng tụ, có lẽ ban đầu cha của ông ban vị trí gia chủ cho ông đã là lựa chọn sai lầm. Trong lòng Lâm Hải có chút khổ sở, nếu không vì Vũ Hồn cường đại kia…. Ông cần gì vì một vị trí gia chủ Lâm gia mà phiền não. - Cha, xin hãy yên tâm, con sẽ không để cho Lâm gia xuống dốc trong tay ta. Trong lòng Lâm Hải áy náy, ông nhớ mang máng lời dặn dò trước khi cha chết, đáng tiếc, ông lại không hoàn toàn đặt tâm tư vào Lâm gia. Họp hàng năm, thực ra là khảo nghiệm tu vi của đệ tử trong gia tộc, nhìn xem có được bao nhiêu tiến bộ trong một năm qua, thế hệ trẻ, đại biểu cho tương lai của gia tộc. Mà nội dung của cuộc họp hàng năm là chiến đấu, kiểm nghiệm thực lực từ trong thực chiến. Nhị trưởng lão Lâm gia tiến lên giữa đài chiến đấu, cất cao giọng nói: - Họp hàng năm vòng thứ nhất, hỗn chiến, mọi người đi tới trên chiến đài, ba mươi hai người cuối cùng ở lại trên chiến đài sẽ được vào vòng tiếp theo. Dứt lời, Nhị trưởng lão Lâm gia liền đi xuống chiến đài, thanh niên đệ tử Lâm gia đều rối rít lên đài. Lâm Phong quay về phía Lâm Hải gật đầu, cũng bước lên đài chiến đấu. - Không biết đám người Lâm Thiên có cố ý nhằm vào ta hay không? Đứng ở mép chiến đài, ánh mắt Lâm Phong lóe lên, âm thầm nghĩ. Rất nhanh, tổng cộng bảy mươi ba tên thanh niên đệ tử đều bước lên chiến đài khổng lồ, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh, nhất là những người có thực lực yếu nhất, rất có thể bọn họ trở thành đối tượng hạ thủ đầu tiên. Lâm Thiên vừa bước lên chiến đài, nơi mà nàng bước đến thì đám người rối rít thối lui, không dám trêu chọc. Mục đích của vòng thứ nhất chính là đào thải kẻ yếu, những người có thực lực mạnh thì rất ít người sẽ hành động, trừ phi bọn chúng muốn chết. Mà không thể nghi ngờ, Lâm Thiên là một trong mấy người mạnh nhất, người khác tránh né không kịp, lại không phải nói là xuất thủ với nàng. Về phần Lâm Phong, hắn rất nhanh đã thấy được nhiều người tập trung vào hắn, những người này đều trừng mắt theo dõi hắn, giống như là nhìn một con mồi, tất cả đều coi hắn là một quả hồng mềm. Trên chiến đài, chiến đấu đã bộc phát, một thanh niên tay cầm trường thương đi tới trước người Lâm Phong, những người bên cạnh cũng né qua gã, hiển nhiên biết được người này không dễ chọc. - Tự mình cút xuống đi, đừng ở đây làm mất mặt xấu hổ. Lâm Võ miệt thị nhìn Lâm Phong, gã chính là con của Thất trưởng lão vừa mới phát sinh mâu thuẫn với Lâm Phong. Lâm Võ, nửa năm trước đã có tu vi là Khí Vũ cảnh tầng bảy, hôm nay hẳn là bước chân vào Khí Vũ cảnh tầng tám, tương đương với thực lực của Lâm Vũ. - Hắn là của ta. Một thanh âm lạnh lùng truyền đến, chỉ thấy Lâm Thiên với thân trường bào đuôi phượng đi tới, không ai bì nổi. - Đều giống nhau. Lâm Võ tự nhiên sẽ không cướp người cùng Lâm Thiên, lách mình tránh ra. Lâm Thiên đi tới trước mắt Lâm Phong nói: - Ngươi yên tâm, vòng một này sẽ không có kẻ nào đụng tới ngươi, ngươi sẽ thuận lợi lên cấp, nếu ngươi bị nốc ao sớm vậy thì chơi không vui rồi. - Ồ!? Lâm Phong sửng sốt, không nghĩ tới Lâm Thiên lại tới bảo vệ hắn lên cấp, cái này có chút nực cười, nhưng mà không cần ra tay mà có thể lên cấp, cớ sao lại không chịu. Dĩ nhiên, Lâm Thiên đã thấy hăn xuất thủ nên cũng hiểu được, nếu như nàng không tự thân ra tay mà nói, ở chỗ này thật sự không có mấy người có thể hạ gục Lâm Phong. Ở trên Sinh Tửử đài trong Vân Hải tông, Lâm Phong đã có thể dùng một kiếm mà chặt tay một người có tu vi Khí Vũ cảnh tầng chín. - Lâm Thiên đang làm gì vậy, để lại phế vật kia làm gì? Đang ngồi chờ Lâm Phong bêu xấu, đại trưởng lão lại thấy Lâm Thiên lại bảo vệ hắn, không khỏi thấp giọng hỏi Lâm Bá Đạo. - Chẳng lẽ ngươi không thấy một tên phế vật có thể vào vòng hai là một chuyện thật vui sao? Hơn nữa, đến vòng hai chính là chiến đấu luân lưu, mỗi người đều phải chiến đầu vài trận, ngươi nói xem, đến lúc đó tên phế vật này sẽ gặp phải cục diện gì? Lâm Bá Đạo cho rằng là mình hiểu được ý tứ của Lâm Thiên, cười thật đúng là cực kỳ âm hiểm. - Ha hả, tại sao ta lại không nghĩ tới nhỉ, đích xác là một trò hay. Lâm Chấn nghe được lời giải thích, thầm nghĩ một tiếng cao minh, phảng phất như lão nhìn thấy được, trong vòng hai Lâm Phong lần lượt bị tàn phá, đến lúc đó, miệng mồm nhanh nhạy kia có thể phát huy trên võ đài sao?