Tuyệt Thế Vũ Thần
Chương 22 : Chặt một tay
- Thằng này thật to gan, dám nói chuyện như vậy với trưởng lão…
- Đồ điên không sợ chết, xem ra là chán sống rồi.
Đám người đều nói thầm, hiển nhiên không ngờ Lâm Phong lớn mật như thế, dám chất vấn trưởng lão nội môn.
Ở Cửu Tiêu đại lục, tông môn hưng thịnh, những tông môn cường đại thậm chí còn thao túng một quốc gia, hô phong hoán vũ, mà bên trong tông môn cũng cạnh tranh kịch liệt, cấp bậc cực kỳ sâm nghiêm, đầu tiên là đệ tử ngoại môn, tiếp đó là đệ tử nội môn, đệ tử hạch tâm, lên trên nữa mới đến trưởng lão ngoại môn, trưởng lão nội môn.
Lâm Phong, chỉ là một tên đệ tử ngoại môn mà thôi, địa vị cách xa Mạc Tà không biết bao nhiêu lần, có thể nói, Mạc Tà muốn hắn sống thì sống, muốn hắn chết thì hắn chắc chắn phải chết.
Trong lòng Mạc Tà lạnh lẽo vô cùng, hiển nhiên Lâm Phong đã nói những lời không nên nói.
- Hầu Khánh, chống đối với trưởng lão của tông môn, tội gì?
Mạc Tà nhìn chằm chằm Lâm Phong, ánh mắt chưa từng di động.
- Bẩm trưởng lão, nhẹ thì trục xuất tông môn, nặng thì phế bỏ tu vi rồi trục xuất tông môn.
Hầu Khánh sao mà không hiểu được ý tứ của Mạc Tà, cơ hội tốt này, gã há có thể bỏ qua.
- Trưởng lão, Hầu Khánh cho rằng hành động của Lâm Phong đúng là đại nghịch bất đạo, hẳn là phải phế bỏ tu vi, trục xuất Vân Hải tông.
- Không cần, tu vi hắn đạt được không dễ, liền giữ đi, phế một cánh tay, sau đó trục xuất tông môn là được.
Mạc Tà “khoan hồng độ lượng” nói.
- Thật độc ác!
Lâm Phong thầm hận, hắn và Mạc Tà, trước kia không oán, gần đây không thù, nhưng đối phương vừa gặp đã định tội danh lên đầu hắn, vô luận như thế nào, hắn cũng phải bị trục xuất tông môn. Mà một khi hắn bị trục xuất, e rằng Lâm Thiên cùng tên thanh niên yêu dị kia cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, điều này hiển nhiên là muốn mạng hắn rồi.
Trên thực tế cũng đúng như suy nghĩ của Lâm Phong, những chuyện này vì hắn mà đến, rõ ràng là tử cục.
- Võ đạo vi tôn, khi không đủ thực lực, cho dù tông môn cũng không đáng tin cậy.
Lâm Phong tâm như gương sáng, ở thế giới này, hết thảy đều chỉ có thể dựa vào chính mình, cũng tỷ như hiện tại, trưởng lão tông môn muốn chặt tay hắn, trục hắn ra khỏi tông môn, gán lên một đống tội danh.
Lâm Phong nhìn thoáng qua Nam Cung Lăng, tông chủ còn chưa mở miệng, hết thảy còn có cơ hội vãn hồi.
- Mọi việc đều dựa vào thực lực và thiên phú mà nói chuyện, hôm nay, thực lực của ta không mạnh, vậy thì để lộ ra thiên phú vậy.
Lâm Phong tính toán thật nhanh, thật sự không được thì nói ra chuyện Chung Cổ Tuyệt Bích.
Đến lúc tám chiếc chung cổ cùng vang lên, hai vị hộ pháp tông môn hiện thân mà đưa hắn trở về, che dấu tai mắt người, Lâm Phong có ngu hơn nữa cũng hiểu được, hắn thông qua khảo nghiệm cũng không phải là khảo nghiệm đơn giản như hắn nghĩ lúc đầu.
Lúc này, Hầu Khánh đã đến trước người Lâm Phong, bị vô số người chú ý, thậm chí Tông chủ cùng đại trưởng lão đều có mặt, Hầu Khánh có chút khẩn trương, cũng có một tia hưng phấn, đây là cơ hội tốt để mình biểu hiện.
- Phế vật, ngươi tự chặt một tay đi, thực lực của ta và ngươi cách xa qua lớn, ta khinh thường xuất thủ cùng ngươi!
Hầu Khánh lớn lối nói.
Lâm Phong thấy ánh mắt lóe lên của Hầu Khánh, hắn âm thầm lắc đầu, tâm trí không kiên định như thế, kẻ đứng thứ mười ngoại môn cũng không ra gì.
- Ra tay đi!
Lâm Phong rút ra trường kiếm sau lưng, nắm vững vàng trong lòng bàn tay, bình tĩnh đứng yến, trong lòng không một tia sợ hãi.
- Ha hả, đã vậy ta liền động thủ rồi.
Hầu Khánh dĩ nhiên biết Lâm Phong không thể nào tự mình chặt tay, vừa rồi là gã chỉ cố ý chê bai Lâm Phong để đề cao chính gã mà thôi.
- Tùy Phong Quyết!
Một tiếng quát khẽ, thân ảnh Hầu Khánh cũng biến mất tại chỗ, Tùy Phong Quyết, theo gió mà động, luyện đến cực hạn thì có tốc độ nhanh như gió.
- Hầu Khánh sư huynh chính là cao thủ thứ mười trong đệ tử ngoại môn, khinh công thân pháp vô song, làm sao Lâm Phong có thể chống lại.
- Tên này vẫn còn có thể đứng yên ổn như vậy, tự rước lấy nhục thôi.
Đám người nhìn thân ảnh Hầu Khánh phiêu động như gió, nhất thời từng tiếng kinh hô vang lên, ở đệ tử ngoại môn, Hầu Khánh được xếp thứ mười chính là dựa vào khinh công thân pháp, cho dù những đệ tự ngoại môn đứng phía trước gã cũng không nhất định có thể thương tổn được Hầu Khánh.
Mạc Tà nhìn thân pháp của Hầu Khánh liền lộ ra nụ cười, xem ra thực lực của Hầu Khánh tăng mạnh, hi vọng đại bỉ tông môn sang năm có thể bước lên tốp năm, như vậy thì thân là chủ tử cũng có mặt mũi.
Về phần Hầu Khánh có thể đối phó được Lâm Phong hay không, Mạc Tà căn bản không có nghĩ đến, tu vi Khí Vũ cảnh tầng tám mà thôi, đoán chừng không chịu được ba chiêu của Hầu Khánh.
Trong những người ở tại đây, e rằng chỉ có một mình Lâm Phong là tin tưởng vào chính mình, chỉ thấy một tay hắn nắm kiếm, bất động như núi nhìn thân ảnh không khó nắm bắt của Hầu Khánh.
Đúng lúc này, một luồng kình phong gào thét mà đến, cuốn theo áo quần trên người Lâm Phong bay phấp phới, tóc dài theo gió mà động, tất cả đều nhẹ nhàng, mà thân ảnh Hầu Khánh, trong thời khắc này, đột nhiên biến mất tăm.
- Kết thúc, khinh công Hầu Khánh sư huynh thật cao minh.
Chiến đấu còn chưa bắt đầu, đám người đã có kết luận.
Chỉ thấy Lâm Phong nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm thụ tiếng gió phần phật, lúc này hô hấp, nhịp tim đã đều ngừng lại, chỉ có cảm giác nhạy bén đang nắm lấy thân ảnh phiêu hốt kia.
Kiếm trong tay Lâm Phong đột nhiên động, theo gió mà động, quỹ tích một kiếm này mang theo sự phiêu dật cùng khinh linh của gió.
- Gãy!
Tiếng quá bá đạo từ trên đầu Lâm Phong truyền xuống, theo đó là một luồng áp bách khổng lồ đè xuống.
- Cút!
Lâm Phong chỉ phun ra một chữ, kiếm quang lóe lên, ngay sau đó mọi người liền thấy máu tươi phụt ra.
Một tiêng kêu rên chói tai vang dội không gian, đám ngươi không thể tin được mà nhìn một màn phát sinh trước mắt.
Hầu Khánh không thể đánh trúng Lâm Phong, gã bại, bị một kiếm đơn giản tùy ý của Lâm Phong chặt đứt một cánh tay.
- Sao có thể, Lâm Phong hắn làm thế nào được?
Đám đệ tử ngoại môn kinh hô, nhất là người đã nghe qua danh tiếng phế vật của Lâm Phong lại càng kinh hãi, Lâm Phong, một kiếm chặt tay Hầu Khánh.
Những tên đệ tử ngoại môn không nhìn ra được Lâm Phong làm thế nào mà được, nhưng đám đệ tử nội môn trở lên thì nhìn rõ ràng. Một kiếm kia của Lâm Phong, tựa như kiếm lại tựa như gió, kiếm theo gió mà động, giống như chặt đứt cánh tay không phải kiếm, mà là gió.
- Đem kiếm hòa vào trong gió, Tinh Thần các có bộ kiếm thuật này sao?
Lần đầu tiên sắc mặt Nam Cung Lang thay đổi, một kiếm đơn giản của Lâm Phong quá đẹp, cơ hồ có thể nói là hoàn mỹ, không có một phần lực lượng thừa thải, kiếm theo gió mà đi, một kiếm chặt tay, hơn nữa đây là kết quả khống chế của Lâm Phong, tin rằng, nếu như Lâm Phong muốn mạng Hầu Khánh thì một kiếm kia cũng đủ rồi.
Lâm Phong dĩ nhiên không tu luyện vũ kỹ đem kiếm hòa vào gió, chỉ là trên Tuyệt Bích, hắn đã có chút ngộ ra, thiên kiếm vạn vật đều có “thế”, kiếm có kiếm thế, phong có phong thế, vừa rồi, hắn chỉ là lợi dụng luồng phong thế (thế gió) mà ẩn kiếm vào trong đó, tạo nên trùng hợp, giống như là kiếm nhập vào gió, một kiếm phá địch.
- Chẳng lẽ là thế?
Nam Cung Lăng lại nghĩ đến một loại khả năng, chỉ là ngay sau đó lão liền hủy bỏ loại suy đoán này, Lâm Phong chỉ có tu vi Khĩ Vũ cảnh, làm sao có thể lĩnh ngộ được “thế”.
Đừng nói là Khí Vũ cảnh, coi như là cường giả Linh Vũ cảnh cũng chỉ có một vài thiên tài mới có thể lĩnh ngộ được một điểm “thế”, cường giả Khí Vũ cảnh muốn dựa vào thế, trừ phi mượn lượng lượng của Vũ Hồn, lấy Vũ Hồn mà dựa thế, chứ không cách nào lĩnh ngộ cùng vận dụng, nhưng mới vừa rồi Lâm Phong cũng không có thả ra Vũ Hồn.
- Phế vật này quả nhiên mạnh mẽ hơn một chút, khó trách lại càn rỡ như vậy, chỉ là đối với ta mà nói, phế vật luôn luôn là phế vật, đừng mơ có thời gian xoay chuyển.
Lâm Thiên thấy Lâm Phong chặt đứt cánh tay Hầu Khánh, trong lòng thầm rủa, hôm nay nàng đã là cường giả Linh Vũ cảnh, hơn nữa Vũ Hồn đã tiến hành bổn mạng thức tỉnh, Băng Hỏa Đồng Nguyên, một Lâm Phong nho nhỏ này há có thể so sánh.
Giờ phút này, sắc mặt Mạc Tà cực kỳ khó coi, y để Hầu Khánh chặt tay Lâm Phong, lại không nghĩ tới Hầu Khánh bị một kiếm của Lâm Phong chặt cụt tay, đây không phải là tát cho y một bạt tai sao, kẻ này nhất định phải chết.
Lâm Phong hồn nhiên không để ý đến ánh mắt của mọi người, vẻ mặt bình tĩnh như nước, thu kiếm vào vỏ. Lâm Phong nhìn lướt qua Hầu KHánh đang quỳ rạp trên mặt đất, trong lòng không có một chút thương hại nào.
- Ngoại môn người thứ mười? Khinh thường xuất thủ với ta?
Lâm Phong giễu cợt nói:
- Ta thật không hiểu được, rốt cuộc ngươi dựa vào gì mà kiêu ngạo?
Truyện khác cùng thể loại
494 chương
199 chương
21 chương
100 chương
31 chương
556 chương