Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 13 : Trên Sinh Tử đài (1)

Không tiếp tục ở lại Phong Vân hạp, Lâm Phong đi lên trên hạp cốc. Đứng ở trên hạp cốc nhìn xuống, hạp cốc mênh mông, hàng trăm người hoặc đi lại trong đó, hoặc chiến đấu không ngừng nghỉ. Rộng lớn bao la là thế nhưng đó chỉ là tầm mắt Lâm Phong có thể nhìn đến hết gò đất, cùng lắm là một phần mười hạp cốc, có thể tưởng tượng được trong Phong Vân hạp này có ít nhất mấy nghìn thậm chí là mấy chục nghìn người, đây chính là lực lượng của tông môn. Đi lại ở hạp cốc, Lâm Phong nhìn thấy người quen, không ngờ lại là Hàn Man và Tĩnh Vân. - Lâm Phong. Tĩnh Vân cũng nhìn thấy Lâm Phong, không khỏi hưng phấn gọi một tiếng. - Tĩnh Vân, muội lại đẹp lên rồi. Lâm Phong mỉm cười khen, lúc này Tĩnh Vân quả thật đã thêm một phần mị lực người, Lâm Phong đoán đó chắc là hiệu quả của Trú Nhan đan. Nghe Lâm Phong nói vậy, Tĩnh Vân đỏ mặt lên, cúi đầu khẽ nói: - Nào có. - Ha ha, Lâm Phong này, Tĩnh Vân da mặt mỏng lắm. Hàn Man cười sang sảng: - Lâm Phong, hai người bọn ta định tới tìm ngươi, không ngờ lại gặp ở đây. - Tìm ta? Có chuyện gì sao? Lâm Phong hỏi. - Lâm Phong này, dùng Quy Nguyên đan rồi ngươi có đột phá không? Hàn Man nhìn Lâm Phong với ánh mắt chờ mong, người này ở cảnh giới Khí Vũ cảnh tầng bảy đã giết được u Minh Lang, đột phá rồi nhất định sẽ càng khủng bố hơn. - Ừ, vừa đột phá, còn mọi người thì sao? Lâm Phong cười cười. - Quả nhiên, ta đã nói ta cũng có thể đột phá, ngươi chắc chắn là không thành vấn đề. Hàn Man nhếch miệng cười: - Nhưng Tĩnh Vân còn kém chút nữa, có lẽ tu luyện thêm một thời gian nữa là có thể đột phá, Thanh Y thì vẫn chưa ra, ta nghĩ là cách đột phá cũng không xa. Lâm Phong gật đầu, Hàn Man dù khá tùy tiện nhưng tu vi gã lại mạnh hơn Tĩnh Vân và Thanh Y, đột phá trước cũng là bình thường. - Hàn Man, ngươi còn chưa nói là tìm ta có chuyện gì đâu? Hàn Man gãi gãi đầu, có vẻ hơi ngượng ngùng khiến Lâm Phong không biết nói gì. - Lâm Phong, hiện giờ ta cũng có tu vi Khí Vũ cảnh tầng tám, muốn đi Phong Vân hạp rèn luyện một phen, nhưng với tu vi này thì e là ta chỉ có bị ngược đãi thôi, nên ta muốn nhờ ngươi hỗ trợ. Đương nhiên, chỉ cần đối phương không xuống tay quá ác thì ngươi không cần ra tay, da ta dầy lắm. Hàn Mang nhếch miệng cười nói. Lâm Phong lập tức hiểu được ý của gã, đối với vài vị bằng hữu khó có được này, hắn đương nhiên sẽ không từ chối chút chuyện đó. - Khi nào đi? Lâm Phong trực tiếp hỏi. - Ngày mai, ta chuẩn bị lấy vài cái mặt nạ. Hàn Man thấy Lâm Phong không do dự mà đồng ý thì lại bội phục Lâm Phong vài phần, người này chẳng những có thực lực biến thái mà lại chẳng hề kiêu ngạo, như lúc ở trong Hắc Phong Lĩnh săn thú hạch, phân lớn là Lâm Phong ra tay nhưng bọn họ vẫn chia đều bảo vật. - Được, đến lúc đó gọi ta một tiếng là được. Lâm Phong sảng khoái nói. Rất nhiều người vào hạp cốc đều chọn mang theo mặt nạ, dù sao ngươi chiến đấu với kẻ khác ở trong đó, thua thì mất mặt mà thắng lại đắc tội người ta, mang theo mặt nạ sẽ không phải phiền não mấy chuyện đó. - Ta cũng đi, Lâm Phong, huynh cũng phải bảo vệ ta nha. Tĩnh Vân dịu dàng nói, làm cho Lâm Phong ngẩn người, lập tức cùng Hàn Man nhìn chằm chằm Tĩnh Vân. - Nhìn cái gì vậy? Tĩnh Vân trợn mắt nhìn lại bọn họ, khẽ dậm chân nói. - Không có gì, không có gì! Lâm Phong vẫn cười, nhìn thấy Tĩnh Vân lộ ra tư thái của con gái nên hắn và Hàn Man cảm thấy khá kỳ quái. Nhất là Hàn Man, gã nhìn Tĩnh Vân với ánh mắt cực mờ ám, câu nói vừa rồi của cô nàng đòi Lâm Phong bảo vệ nàng sao mà nghe thuận tai vậy. - Muội đi vào cũng được, nhưng chúng ta không được quá rêu rao. Lâm Phong ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu, cao thủ trong Phong Vân hạp rất nhiều, thậm chí có cả đệ tử nội môn, nhưng đệ tử nội môn thường cao ngạo, khinh thường ra tay với đệ tử ngoại môn, bởi vậy với thực lực của mình, Lâm Phong tin rằng sẽ không gặp khó khăn quá lớn trong Phong Vân hạp. Dù sao thì tình huống như ngày hôm nay hoàn toàn là ngẫu nhiên, đụng tới một cao thủ ngoại môn xếp trong top mười, một tên cường giả nội môn. Bàn bạc xong, ba người tự về. Lâm Phong trở lại phòng mình tiếp tục tu luyện, tu luyện không ngừng không nghỉ. Chuyện xảy ra hôm nay đã khiến hắn càng thêm kiên định. Sáng sớm hôm sau, Hàn Man tìm Lâm Phong đầu tiên, rồi hai người đi tìm Tĩnh Vân. Vân Hải tông lớn vô cùng, riêng chỗ ở của đệ tử ngoại môn đã chia làm vài khu vực. Lâm Phong và Hàn Man đi đến nơi đã hẹn với Tĩnh Vân, thì thấy lúc này Tĩnh Vân đang đứng cùng một thanh niên nam tử, mà sắc mặt cô nàng khá khó coi. Tên kia đang nói gì đó với Tĩnh Vân. - Tĩnh Vân, có chuyện gì vậy? Lâm Phong đi đến, hỏi Tĩnh Vân. - Biến, phế vật, không thấy ta đang nói chuyện với Tĩnh Vân sao? Ngươi có tư cách chõ mõm vào à. Tên thanh niên nói chuyện với Tĩnh Vân nheo mắt lại, nói với Lâm Phong, gã và Lâm Hằng có quen biết nên cũng biết Lâm Phong. - Lâm Phong, huynh đến rồi. Tĩnh Vân không thèm để ý đến thanh niên kia, cười với Lâm Phong. - Ừ, chúng ta đi thôi. Lâm Phong lạnh lùng liếc tên kia một cái rồi cùng Tĩnh Vân quay người đi. - Đợi chút, Tĩnh Vân. Tên kia tiến lên định kéo Tĩnh Vân lại. - Cút ngay, ngươi thì là cái thá gì. Lâm Phong vung tay lên, Cửu Trọng Lãng cuồng bá chém ra từ bàn tay, sức mạnh cực lớn trực tiếp đánh cho thanh niên có cảnh giới Khí Vũ cảnh tầng bảy kia bay ra ngoài, miệng hộc máu tươi, hoảng sợ nhìn Lâm Phong. - Phế vật. Lâm Phong trả lại hai chữ này cho đối phương mà bước chân chưa từng dừng lại, làm cho thanh niên kia sắc mặt xanh mét, từ khi nào mà tên phế vật này lại hung hãn như vậy? - Tên kia thật là không biết sống chết là gì, Tĩnh Vân, gã là loại người nào vậy? Hàn Man đi cùng Lâm Phong, hỏi Tĩnh Vân. Nghe Hàn Man hỏi, Tĩnh Vân chau mày lại, nhìn Lâm Phong và Hàn Man rồi nói: - Gã nói gã tìm thấy thi thể Cảnh Phong ở trong Hắc Phong Lĩnh, bị một kiếm đâm trúng cổ, mà đại ca Cảnh Hạo của Cảnh Phong giờ đang đi tìm Cảnh Phong, cho nên gã đến uy hiếp muội. Hàn Man sửng sốt, thảo nào sắc mặt Tĩnh Vân lại khó coi như vậy. - Nên đến thì sớm muộn gì cũng sẽ đến, cứ thuận theo tự nhiên thôi. Lâm Phong lại chẳng hề để ý, thoải mái nói. - Đúng vậy, chỉ cần hắn vẫn chưa phải đệ tử nội môn thì không dám đụng đến chúng ta ở trong tông môn này. Đương nhiên, lần này đến Phong Vân hạp chúng ta phải cẩn thận chút. Hàn Man gật gật đầu. Không lâu sau, ba bóng người từ trên xích sắt nhảy xuống Phong Vân hạp, ba người này đều đeo mặt nạ, đúng là đám Lâm Phong. Lúc này địa điểm bọn họ hạ xuống là bên cạnh một làng đất, làng đất này có diện tích cực kỳ lớn, tương đương với mấy chục gia đình bình thường, được đúc từ đất nhưng lại cực kỳ vững chắc, trải qua gió táp mưa sa vẫn bất động như núi, trong Phong Vân hạp này có không ít loại làng đất như thế này. Hàn Man giơ tay sờ lên tường, không có lớp đất nào dính trên tay, không biết là làng đất này được tạo nên như nào. Lúc này, một bóng người đi ra khỏi làng đất, người này cũng mang mặt nạ, liếc ba người Lâm Phong một cái rồi nhấc chân chạy đi, khiến cả ba người Lâm Phong đều sửng sốt Ngay sau đó bọn họ đều hiểu ra, nhìn nhau cười. Người tiến vào Phong Vân hạp này có thực lực không yếu, bình thường đều là trên Khí Vũ cảnh tầng bảy hoặc tám, mà võ tu không thể nhìn được tu vi đối phương. Trong tình huống như vậy, ba người Lâm Phong lại đi cùng nhau, người khác thấy không bỏ chạy mới lạ. Ai có biết ba cái tên này có liên kết hành hạ người khác hay không? Dù sao tình huống đó cũng không hiếm trong Phong Vân hạp này. - Xem ra chúng ta nên cách nhau một đoạn. Lâm Phong cười cười rồi lùi ra sau, lần này chủ yếu là để Hàn Man rèn luyện, hắn chỉ cần đi ở sau là được.