Tuyệt Thế Thiên Tài Phúc Hắc Phi

Chương 121 : Mộc chi tâm(2)

Nó... Cư nhiên lại là một tiểu tinh linh? Cơ thể nhỏ bé với chiếc váy màu xanh lá cây. Khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, có hai bím tóc nho nhỏ trên đầu. Sau lưng lại có hai cái cánh ??? Thật sự rất đáng yêu a! Dao găm Nguyệt Băng phi tới không có trúng vào nó. Nó lăn ra cười khanh khách trên không trung. Nguyệt Băng yên lặng rút lại câu nói vừa rồi. Nàng dùng linh lực bện thành một cái lưới định bắt lấy nó, ai ngờ vốn đang cười rất tươi, tiểu tinh linh như ý thức được nguy hiểm liền lắc mình né tránh. Tốc độ này, phải nói là rất nhanh. Nguyệt Băng đuổi theo đến cùng. Nhưng có vẻ như phát hiện ra thú vui mới, tiểu tinh linh liên tục lượn lách qua các khe hở giữa các cây, thỉnh thoảng còn dừng lại cười với Nguyệt Băng. Đây, là nghiện chơi đuổi bắt sao? Nguyệt Băng âm thầm nghĩ, luận về tốc độ, nàng không bằng nó. Xem ra phải dùng kế sách mới được. Vì thế, Nguyệt Băng dừng lại, không truy bắt nữa. Nàng tìm một chỗ tương đối sạch sẽ, ngả lưng trên cành cây ngủ. Thấy Nguyệt Băng không để ý đến mình, tiểu tinh linh từ xa bay lại, thận trọng đến gần Nguyệt Băng. Nó mở to mắt tròn nhìn nàng nhắm mắt ngủ, thử duỗi ngón tay nho nhỏ chọc vào mặt nàng. Hình như phát hiện ra điều mới, tiểu tinh linh liên tục chọc vào má Nguyệt Băng. Nguyệt Băng: ??? Nó coi ta là gì vậy? Nguyệt Băng mở choàng mắt. Tiểu tinh linh giật mình bắn ngược ra đằng sau. Nguyệt Băng nghiêm trọng nghi ngờ nếu không có đôi cánh kia, nó sẽ trực tiếp ngã chổng ngược xuống đất. Tiểu tinh linh cách Nguyệt Băng một đoạn khá xa, như có điều chột dạ không dám nhìn thẳng. Nguyệt Băng cũng giả bộ như không thấy nó, bỏ một con gà trong không gian ra nướng, rắc thêm vài gia vị tự chế, quả thật là hương thơm bay xa. Đồng thời, nàng cũng bỏ một vài thứ đồ ăn vặt ra như hồ lô ngao đường, mứt quả, kem hoa quả, kẹo que... ra để ở một bên. Tiểu tinh linh ở một bên tò mò nhìn. Nó len lén nhìn Nguyệt Băng, chậm rãi đến gần nàng lấy kẹo que liền bay lại chỗ cũ. Cắn thử một cái, hai mắt tiểu tinh linh tỏa sáng. Ăn hết liền bay tới lấy tiếp. Sau vài lần thấy Nguyệt Băng không để ý tới mình liền trực tiếp ngồi bên nàng ấy ăn luôn. Đồ ăn vặt chẳng mấy chốc đã hết. Đúng lúc này, gà cũng đã chín, Nguyệt Băng véo cho tiểu tinh linh một cái đùi. Chính nàng cũng cầm một cái lên ăn. Ừm... Hương vị không tồi! Học bộ dáng Nguyệt Băng, tiểu tinh linh cũng cầm đùi gà lên gặm. Ăn xong lại dùng đôi mắt trông mong nhìn nàng. Không bao lâu, cả con gà đã bị chén sạch. Tiểu tinh linh ăn no căng ngồi trên vai Nguyệt Băng đánh ợ một cái. Nguyệt Băng thử tính đụng vào nó một cái, nó không có né tránh. Không biết có phải do no quá không muốn vận động không? Nguyệt Băng cười phúc hắc trong lòng. Kế sách thành công rực rỡ. Nàng thấy tiểu tinh linh này vừa nhìn đã biết là trẻ con đơn thuần cho nên ha ha. Kế sách 1: Lạt mềm buộc chặt. Đương một đứa trẻ có một người chơi cùng rất vui đột nhiên người đó không để ý tới mình nữa là thế nào? Kế sách 2: Dùng mỹ thực dụ dỗ. Là một đứa trẻ, ngươi có thể chống lại sức hút của đồ ăn vặt sao? 2 kế sách này đều thành công rực rỡ. Tiếp đến là dùng kế sách cuối cùng. Nguyệt Băng chọc chọc vào má tiểu tinh linh. Thế nào, chọc má vui vậy sao? Khụ... xác thật hình như rất vui. \- Ngươi tên là gì? Tiểu tinh linh tròn xoe mắt nhìn Nguyệt Băng, dường như đang tự hỏi. Sau một lát liền lắc đầu. Là không có tên sao? Nguyệt Băng suy nghĩ, tiếp tục dụ dỗ: \- Không sao! Đi theo ta sẽ có tên, có đồ ăn ngon mỗi ngày đều chờ ngươi tới thưởng thức. Tiểu tinh linh đắn đo rồi gật đầu rồi lại lắc đầu, chỉ chỉ xung quanh. Đối với điều này, Nguyệt Băng chỉ có thể thở dài. Ai! Khác biệt ngôn ngữ quá lớn. Cần lắm Google dịch ở thế kỉ 21. \- Vậy ngươi có muốn đi theo ta không? Tiểu tinh linh gật đầu chắc chắn. Sau đó liền chỉ tay về một hướng liền bay về phía đó. Nguyệt Băng liền đi theo sau. Nó dẫn nàng tới một gốc cây rất to, có một cái lỗ lớn trên thân cây rồi bay xuống đó. Nguyệt Băng theo sát. Trượt dọc xuống dưới nàng liền kinh ngạc. Ở dưới này giống như một tòa động phủ vậy. Khắp nơi đều bừng lên ánh sáng xanh yếu ớt, ánh sáng của sự sống nhưng mỏng manh. Mà nơi phát ra chính là viên đá hình thoi ở tại chính giữa kia.