Quân Vô Tà nhìn bóng lưng Quân Vô Dược rời đi, yên lặng ôm Tiểu Hắc Miêu, ngồi xuống cái ghế bên cạnh. “Trên đời này chỉ sợ cũng chỉ có người mới dám nói chuyện như thế với đại ma vương kia.” Tiểu Hắc Miêu ghé vào lòng Quân Vô Tà, chầm chậm liếm liếm móng vuốt của mình. Khiến cho Quân Vô Dược đền lễ nhận lỗi? Cái này cần can đảm lớn cỡ nào chứ! Quân Vô Tà có thể không chú ý tới, nhưng nó lại nhìn thấy rõ ràng, bất luận là Kiều Sở, Hoa Dao, Phi Yên, Dung Nhã hay là Phạm Trác, mấy người đó thấy Quân Vô Dược cứ như chuột thấy mèo vậy, thở cũng không dám thở mạnh. Quân Vô Dược ở lại tiểu viện Trúc Lâm cũng đã non nửa tháng, ngoài Phạm Cẩm thần kinh thô khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng coi hắn là tùy tùng, ngày thường Phạm Trác chớ nói chi căn dặn Quân Vô Dược làm bất cứ chuyện gì, mỗi ngày đều vô cùng tự giác cầm chổi đi quét sân, căn bản không dám để cho Quân Vô Dược động chạm một ngón tay. Loại chuyện như đánh vỡ lò luyện đan, nếu như đổi lại là người khác, vậy gọi là “Ban ân”. Chẳng những không ai dám trách cứ một câu, chỉ sợ còn phải vỗ tay nói một câu “Đập hay lắm.” Đổi lại là Quân Vô Tà, phải đền một cái mới. Cái này gọi là, phân biệt đối xử! “Có phải ta có chút quá đáng hay không?” Quân Vô Tà hơi nhíu mày. Tiểu Hắc Miêu hơi sững sờ, trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào. Quân Vô Tà cau mày, nàng thật sự không biết cảm giác xử lý như thế nào quan hệ giữa người nhà với nhau. “Ta không phải thật ý muốn huynh ấy đền, nhưng ta thật sự không còn đồ có thể dùng rồi.” Quân Vô Tà không khỏi lâm vào những suy nghĩ khổ não không gì sánh được. Nàng cũng không phải là muốn làm khó dễ Quân Vô Dược, chỉ là… Không có lò luyện đan, không thể luyện đan, nàng sẽ không có tiền, nếu không có tiền… Nàng sẽ không có cách nào chuẩn bị các đồ đạc cần thiết đi Đoạn Thiên Nhai. Đối với năng lực kiếm tiền của bọn Kiều Sở, nàng chẳng có trông mong gì. Hắc Miêu thè lưỡi nhìn chủ nhân nhà mình, đột nhiên rơi vào trạng thái tự trách, nâng móng vuốt vả một cái tát vào mặt mèo chính mình. Nó là ngốc a! Thật là khờ a! Lúc đại ma vương đi, rõ ràng tâm tình vô cùng tốt, vẻ mặt hớn hở bộ dáng đắc ý, làm gì có nửa điểm ủy khuất và xót xa, không chừng trong lòng đại ma vương còn rất cao hứng nữa là, nó còn ở đây đoán mò với chủ nhân nhà mình ư! Hắc Miêu rất muốn khóc, ban đầu nó có ý muốn thức tỉnh Quân Vô Tà, Quân Vô Dược trên thực tế không có quan hệ máu mủ với nàng, cũng không tính là người nhà chân chính, hắn cũng không giống với Quân Tiễn và Quân Khanh, khiến cho Quân Vô Tà ý thức được Quân Vô Dược đối với nàng rất tốt, hoàn toàn không giống như người nhà! Vậy thật ra thì rất là nguy hiểm! Khiến cho Quân Vô Tà kéo ra chút khoảng cách với Quân Vô Dược, lại không nghĩ rằng não chủ nhân nhà mình đi về hướng hoàn toàn khác với nó, hiểu biết phương hướng sai rồi. A a! Hắc Miêu hữu khí vô lực ghé vào trên đùi Quân Vô Tà, nó quyết định không muốn thảo luận bất kì việc gì liên quan đến đại ma vương với chủ nhân nhà mình nữa! Đại ma vương thật là rất có thể lừa gạt người! Gia chủ của nó tính tình lạnh như băng vậy mà lại có thể bị lừa thành huynh muội! Quân Vô Tà còn ở đây xoay quanh vấn đề xa lạ “Tình cảm”, mà bên kia Quân Vô Dược tinh thần gấp trăm lần ra khỏi tiểu viện Trúc Lâm. Từ sau khi vào học viện Phong Hoa, Quân Vô Dược vẫn luôn ở trong tiểu viện Trúc Lâm, cùng Quân Vô Tà “bồi dưỡng tình cảm”, bây giờ vừa mới đi ra tiểu viện Trúc Lâm, hắn liền nghe thấy một trận huyên náo. Trong rừng trúc u tĩnh, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một nhóm thiếu nữ mặt như hoa đòa, các nàng mặc phục sức học viện Phong Hoa, người nào người nấy e lệ thẹn thùng trốn trong rừng rậm rạp, hai mắt ngượng ngùng nhìn chằm chằm Quân Vô Dược xuất hiện trước cửa tiểu viện Trúc Lâm.