Tiểu tử kia, trong khoảng thời gian này thật đúng là không hề nhàn rỗi. Bị Quân Vô Dược quét mắt nhìn một lượt, mấy người bọn Hoa Dao lập tức cảm giác được một áp lực vô hình bao phủ toàn thân, dường như khiến người ta cảm giác áp bách hít thở không thông, khiến cho bọn họ trong chớp mắt mồ hôi chảy đẫm lưng! Người đàn ông này, rất nguy hiểm! Đáy mắt đen nháy toát ra một tia sát ý, một màu tím đậm dần dần bao phủ lên sắc đen thuần. Ba! Một bàn tay nhỏ trắng nõn, đột nhiên bịt vào hai mắt Quân Vô Dược. “Đôi mắt.” Thanh âm Quân Vô Tà cực nhỏ. Quân Vô Dược hơi sững sờ, ngược lại chợt bật cười, hắn giơ tay, gỡ bàn tay nhỏ đang che trên mắt hắn của Quân Vô Tà xuống, nguy hiểm trong đáy mắt cũng dần tản đi, hắn nhìn về phía đám người Kiều Sở nói: “Trong khoảng thời gian này, làm phiền mọi người chăm sóc Tiểu Tà Nhi rồi.” Cảm giác áp bách bao phủ trên người mọi người, trong nháy mắt tiêu tán. Bọn Kiều Sở thở phào một hơi, một khắc trước bọn họ đã cho rằng bọn họ sẽ bị giết ngay lập tức! Sống hay chết, chuyển biến trong chớp mắt, nhưng lại làm cho bọn họ ý thức rõ được, người ca ca này của Quân Vô Tà cũng không đơn giản như vậy! Chỉ là bọn hắn cũng không biết, vì sao đối phương nổi lên sát ý đối với bọn họ. Loại cảm giác mãnh liệt này, Hoa Dao và Kiều Sở cảm giác rõ ràng nhất, Quân Vô Dược chớp mắt phóng thích ra uy áp, dĩ nhiên mạnh hơn hai gã Viêm Ma điện trước đây bọn hắn gặp phải trên Vân Sơn! Căn bản chính là không cùng đẳng cấp! “Đâu có, đều là Tiểu Tà Tử đang chăm sóc bọn ta.” Hoa Dao bình phục hô hấp trước tiên. Kiều Sở ở một bên lúng túng cười, rõ ràng là bị dọa đủ sợ. Quân Vô Dược gật đầu cười, cũng không có ý nói chuyện tiếp với bọn Hoa Dao, trực tiếp ôm Quân Vô Tà đi tới một bên ngồi xuống nghỉ ngơi, tư thế thoải mái, giống như là Quân Vô Tà không có chút trọng lượng nào. “Tiểu Tà Nhi mới vừa rồi là lo lắng cho ta?” Quân Vô Dược lôi kéo đôi tay nhỏ bé của Quân Vô Tà, vừa rồi chính là bàn tay này che lên hai mắt gần biến sắc của hắn. “Sợ huynh hù dọa người khác thôi.” Quân Vô Tà tùy ý mở miệng. Không phải hành vi cố ý, chỉ là theo bản năng mà thôi. Thân phận của Quân Vô Dược vẫn là một điều bí ẩn, sau khi Quân Vô Tà sống lại chưa từng nghe qua có người có đôi mắt màu tím, liên tưởng đến giới linh hệ thực vật trên người mình mang tới phiền phức, nàng liền theo bản năng giơ tay lên, che lại chỗ mà Quân Vô Dược khác hẳn với người thường. Không phải không tín nhiệm bọn Kiều Sở, chỉ là không muốn sinh nhiều rắc rối. Quân Vô Dược khẽ cười, cầm bàn tay nhỏ bé Quân Vô Tà, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn. Tiểu tử kia đã biết bảo vệ tim hắn rồi, điểm biến hóa này làm hắn có chút hưởng thụ. “Thứ này cho muội.” Quân Vô Dược mở bàn tay nhỏ bé của Quân Vô Tà trên tay mình ra, tay kia lấy ra một hạt đậu màu vàng đặt vào lòng bàn tay Quân Vô Tà. Hạt đậu nho nhỏ màu vàng rơi vào lòng bàn tay Quân Vô Tà, mang theo một tia ấm áp, chỉ là nhẹ nhàng đụng chạm lại giống như một dòng nước ấm áp từ lúc làn da tiếp xúc với hạt giống bắt đầu lan đến cơ thể Quân Vô Tà, sự ấm áp này khiến cho linh hồn của nàng phảng phất có được một tia an ủi. “Đây là?” Quân Vô Tà ngẩng đầu nhìn Quân Vô Dược. Quân Vô Dược cười nói: “Thứ này có thể chữa trị linh hồn của muội, mặc dù không có cách nào để cho muội ngay lập tức chuyển biến tốt đẹp, nhưng cũng có thể chữa trị một chút.” Quân Vô Tà trầm mặc nhìn Quân Vô Dược, Dạ Sát từng nói qua, trong khoảng thời gian này Quân Vô Dược cũng không ở Hạ Tam giới, sự biến mất của hắn chỉ sợ là có quan hệ với hạt đậu màu vàng này. Vì nàng, cố ý đi tìm sao? “Ăn?” Quân Vô Tà chậm rãi mở miệng hỏi. Quân Vô Dược lại lắc đầu.