Quân Vô Tà nhẹ nhàng chớp chớp mắt, nhìn Ninh Hinh vùng vẫy giãy chết. Doãn Ngôn ngã ngồi xuống đất, trên nét mặt đầy vẻ tuyệt vọng khó có thể tin được, hắn nhìn Ninh Hinh, từ lúc quen biết nàng ta tới giờ chưa bao giờ trông thấy nàng ta như vậy. Thiếu nữ gần như điên kia có thật chính là Ninh sư tỷ đã từng cứu hắn ra khỏi vực sâu ư? Ninh Hinh luôn miệng chửi mắng, khiến cho Doãn Ngôn hầu như đổ sập. Lúc này Long Kỳ nhìn thấy ánh mắt của Quân Vô Tà, hắn bước nhanh đến phía trước, vung tay muốn bắt Doãn Ngôn. Doãn Ngôn phục hồi lại tinh thần, tứ chi cùng lúc lui lại phía sau. “Không phải ta, không phải ta. Ninh sư tỷ, tại sao tỷ lại hại ta! Ta từ trước tới nay đều nghe lời tỷ như vậy, tỷ bảo ta đi gieo rắc tin đồn về Quân Tà, muốn ta đi xúi giục Lý Tử Mộ phá hoại thanh danh của Quân Tà, ta đều làm theo tỷ! Tỷ sai ta lợi dụng tiếng xấu của Quân Tà, bôi nhọ Phạm Cẩm, ta cũng đều làm! Vì sao tỷ lại muốn hại ta? Ta đối với tỷ một lòng trung thành mà!” Doãn Ngôn nhất thời sợ hãi cực độ, tất cả những chuyện Ninh Hinh đã chỉ thị hắn làm đều nói hết ra. Hắn sợ, hắn thực sự sợ, ngay từ lúc đến rừng Linh Vũ, lá gan của hắn đã bị dọa cho chết khiếp, trở lại học viện Phong Hoa hắn cũng không có cách nào lấy lại dũng khí, mỗi lần gặp Quân Vô Tà, hắn đều cảm thấy sợ hãi vô cùng. Thấy Long Kỳ ở trước mắt, nhìn thấy bộ dạng dọa người như thế, Doãn Ngôn đã xác định, nếu như không nói mấy lời giải thích, gã đàn ông cao lớn kia nhất định sẽ giết chết hắn! “Rõ ràng là tỷ... là tỷ muốn sát hại Phạm Cẩm, là tỷ muốn hại chết Thụy Lân quân và người của Nhiếp Vân phong, chuyện này không liên quan gì đến ta, ta đều nghe theo lệnh của tỷ mà làm.” Ninh Nhuệ khi thấy Ninh Hinh đem tất cả tội trạng đổ lên đầu Doãn Ngôn liền biết là đại sự không ổn, nhưng ông ta căn bản không kịp ngăn cản việc Doãn Ngôn sợ hãi mà nói ra hết mọi chuyện. Mà những điều Doãn Ngôn nói ra lại không chỉ có những mưu hại vào thời điểm này, càng nói sẽ càng đem hết những chuyện ác độc của Ninh Hinh nói hết ra. Sắc mặt Ninh Nhuệ trong chốc lát trở nên trắng bệch! Xong rồi! Mọi thứ xong rồi! Sau khi Doãn Ngôn bị buộc phải nói ra tất cả, Ninh Hinh cũng không giữ lại được nữa! Lời Doãn Ngôn nói ra không chỉ làm cho Ninh gia sắc mặc đại biến, mà còn làm cho người luôn có tâm ý bảo vệ bọn họ là Phạm Khải càng thêm hốt hoảng. “Ngươi... Ngươi nói cái gì... Mưu sát Phạm Cẩm... Đây là chuyện gì?” Phạm Khải toàn thân run rẩy nhìn Doãn ngôn. Doãn Ngôn tự biết chính mình đã vạch mặt Ninh Hinh, còn giúp nàng ta giấu giếm nữa thì người chết sẽ là bản thân hắn, nên hắn vội vã bò đến chân Phạm Khải khóc kể lể: “Là Ninh Hinh, nàng ta căm ghét Phạm sư huynh, sau khi Quân Tà gia nhập học viện liền luôn luôn đi tung tin đồn, có mưu đồ dùng tin đồn về Quân Tà dụ dỗ Phạm sư huynh. Trong ngày săn linh thú, nàng ta còn sắp xếp người mưu tính vây giết Phạm sư huynh. Viện trưởng! Ta nói, ta nói hết! Cầu xin người cứu mạng ta, ta đều là do Ninh Hinh mê hoặc! Nếu không bằng vào một đệ tử nhỏ nhoi như ta làm sao có thể làm ra chuyện điên rồ như vậy được. Phạm Khải ngầng đầu lên, bán tín bán nghi nhìn về phía Ninh Hinh. Từ nhỏ đến lớn, Ninh Hinh cùng với Phạm Trác tuổi tác không chênh lệch xa lắm, từ nhỏ tiện thể hay mua búp bê cho nàng ta, trải qua thời gian lâu như vậy, Phạm Khải luôn đối đãi với Ninh Hinh như con gái ruột của mình vậy. Cơ sự này bản thân ông chưa hề nghĩ tới. Ninh Hinh lại có thể ganh ghét Phạm Cẩm, còn ngấm ngầm hạ thủ sau lưng Phạm Cẩm. “Cẩm Nhi, hắn nói... Có phải thật vậy hay không...?” Tất cả những điều này làm cho Phạm Khải khó có thể tin được, ông ta chỉ có thể quay đầu hỏi đứa con trai đang lặng im không nói.