Phạm Cẩm chỉ cảm thấy đầu mình như ong ong, hắn muốn nói cho đám thiếu niên vô tri này biết, bọn họ ngay từ đầu đã sai rồi, chuyện này ngay từ lúc bắt đầu, Quân Vô Tà mới là người bị hại thật sự! Lý Tử Mộ có thể vào được phân viện Phục Linh đều nhờ có Quân Vô Tà, có thể nhận được sự chú ý của Cố Ly Sinh cũng là nhờ có Quân Vô Tà. Nếu không có Quân Vô Tà thì học viện Phong Hoa sẽ có ai để ý đến Lý Tử Mộ chứ! Rõ ràng là Lý Tử Mộ đã chiếm lấy thứ của Quân Vô Tà, lại cứ một mực giẫm đạp Quân Vô Tà ở khắp mọi nơi, không còn chút nhân phẩm nào, nhưng đám người này lại mù quáng đi tin những lời phán xét phiến diện, thật sự khiến người ta giận đến phát điên. “Cút! Cút hết cho ta!” Phạm Cẩm phẫn nộ quát, hai mắt tràn đầy lửa giận, giây phút này, cho dù là hắn cũng đang có ý niệm giết người. Đám thiếu niên kia bĩu môi, bất mãn nhìn Phạm Cẩm, muốn nhanh chóng trổ tiếp tài miệng lưỡi nhưng lại bị ánh mắt tràn đầy lửa giận của Phạm Cẩm hù cho sợ, từng tên từng tên nuốt nước bọt, không phục mà rút lui. Sau khi đám thiếu niên rời đi lại có một bóng người đi ra từ một góc của rừng trúc, bả vai co rút lại, gương mặt thê lương vô cùng. “Đại thiếu gia…” A Tĩnh khiếp đảm nhìn về Phạm Cẩm hai mắt đang tràn đầy lửa giận. “A Tĩnh?” Phạm Cẩm nhíu mày nhìn A Tĩnh, từ sau khi A Tĩnh bị Phạm Trác đuổi đi, hắn cũng chưa từng gặp lại A Tĩnh lần nào. Thần sắc A Tĩnh có chút tiều tuỵ, ánh mắt nhìn Phạm Cẩm cũng tràn đầy sự bi ai. “Đại thiếu gia… sao người lại phải khổ như vậy chứ?” “A Tĩnh, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?” Phạm Cẩm cảm thấy đầu rất đau. A Tĩnh hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn Phạm Cẩm. “Đại thiếu gia, làm người ai cũng đều nhìn ra cái tên Quân Vô Tà đó không có ý tốt gì, tại sao người lại bảo vệ hắn? Hắn đã hại chết Lý Tử Mộ, tên tiểu nhân đê hèn như vậy đáng bị diệt trừ! Người không thể để hắn tiếp tục ở lại tiểu viện Trúc Lâm nữa, nếu như hắn hại thiếu gia thì phải làm sao chứ…” “Đủ rồi!” Phạm Cẩm phẫn nộ quát lớn, không để cho A Tĩnh nói hết thì đã cắt lời. “A Tĩnh, ta niệm tình ngươi một lòng trung thành với Tiểu Trác, không muốn so đo tính toán với ngươi, nhưng nếu như sau này ngươi còn dám nói với ta những lời này, ta sẽ không tha cho ngươi!” Lần này Phạm Cẩm thực sự nổi giận rồi, người của học viện Phong Hoa đều bị sao thế này, chỉ nghe những lời đồn đại phỉ báng vô căn cứ thì đã muốn phán Quân Vô Tà tội chết? Trong số những người bọn họ, đã từng có mấy ai tiếp xúc thực sự với Quân Vô Tà chưa? Chỉ e đến ngay cả nói chuyện với Quân Vô Tà cũng chẳng có mấy người thì đã xem nàng như một tai hoạ đáng trừ, hận không thể giải quyết nhanh gọn! “Đại thiếu gia, người đừng chấp mê bất ngộ nữa...” A Tĩnh còn cố giãy giụa. Phạm Cẩm không còn nhẫn nại để mà nghe hắn ta nói những lời nhảm nhí này, trực tiếp xách cổ áo sau của A Tĩnh ném ra rừng trúc. A Tĩnh bị ném xuống đất, gương mặt mờ mịt, những đệ tử đi ngang qua nháo nhào đưa ánh mắt tò mò nhìn hắn ta. Mắt nhìn theo bóng dáng Phạm Cẩm dần dần biến mất trong rừng trúc, âm thanh nức mở của A Tĩnh bỗng nhiên vang lên: “Đại thiếu gia! Tiểu nhân thật sự tôn kính nhị thiếu gia! Tại sao người lại hại người ấy! Tại sao lại đưa một kẻ táng tận thiên lương đến trước mặt thiếu gia chứ! Đại thiếu gia! Người thật sự xứng đáng với sự tín nhiệm mà thiếu gia dành cho người sao? Thật sự xứng đáng với ơn dưỡng dục mà viện trưởng dành cho người sao?” A Tĩnh điên rồi, hắn ta ngồi dươi đất khóc lóc nỉ non, những lời mà hắn ta nói lại khiến cho những đệ tử đi ngang qua mở to hai mắt. A Tĩnh là người như thế nào? Là tâm phúc đã hầu hạ bên cạnh Phạm Trác từ nhỏ đến lớn. Mà ngày hôm nay những lời này được thốt ra từ chính miệng A Tĩnh, giống như tiếng sấm rền ngang tai, đánh vào trong tâm khảm của tất cả mọi người.