Mục Thiên Phàm hơi sửng sốt, do dự gật đầu. "Chúng ta vốn là người của thị trấn Thiền Lâm, đương nhiên ta phải ở đây, nếu sắp tới các ngươi muốn tìm ta, có thể đến ngôi nhà cuối cùng của phố Bắc tìm ta, chẳng qua..." Mục Thiên Phàm nhìn cả người mình quấn băng vải, cười khổ nói: "Nếu còn muốn nghe những gì, các ngươi phải nhanh lên, thân thể này của ta sợ là không được lâu nữa đâu." "Thương thế của ngươi rất nghiêm trọng sao?" Nghe ra ý nói của Mục Thiên Phàm, Hoa Dao nhíu mày hỏi. Mục Thiên Phàm gật đầu: "Có thể sống đến bây giờ đã là kỳ tích rồi." Huynh đệ đi cùng hắn có hai người bị trúng độc, sau vài canh giờ thì không còn thở nữa, Mục Thiên Phàm có thể chống đỡ được đến bây giờ, ngay cả hắn cũng vô cùng bất ngờ. "Có thể để ta xem sao không?" Quân Vô Tà bỗng nhiên nói. Mục Thiên Phàm sửng sốt một chút, xoắn xuýt nhìn Quân Vô Tà: "Hơi dọa người đó, ngươi thật sự muốn xem à?" Hắn thực sự sợ thương thế của mình dọa thiếu niên còn nhỏ này. Quân Vô Tà gật đầu. Mục Thiên Phàm thở dài, chậm rãi tháo băng vải trên tay trái của hắn ra. Băng vải nối liền với da thịt bị lột ra, mang theo màu đỏ tươi, da thịt được giấu đã lâu lại để lộ ra không khí lần nữa. Chỉ liếc mắt một cái, những người khác trong phòng đã hít vào một ngụm khí lạnh. Cả tay của Mục Thiên Phàm giống như bị dầu nóng đổ vào, trên dưới không có chỗ thịt nào ổn, trên thớ thịt đỏ tươi mang theo mủ màu trắng, thoạt nhìn cực kỳ giống một thớ thịt đang hư thối, đầu ngón tay của ngón út đã bị ăn mòn hơn nửa, lộ ra một khúc xương trắng với ít thịt đỏ. Mùi máu tươi xen lẫn mùi hôi thối tỏa ra đậm hơn trong gian thượng đẳng. Vẻ mặt của nhóm Kiều Sở đều mơ hồ hơi trắng bệch. Trong lòng Mục Thiên Phàm đau xót, vội vàng muốn quấn băng vải lại, nhưng một cánh tay nhỏ bé trắng mịn lại ấn băng vải trên bàn của hắn rơi xuống. Quân Vô Tà hơi híp mắt lại, nhìn bàn tay không ngừng thối rữa của Mục Thiên Phàm, tình hình trên tay của hắn và vài độc dược nàng từng pha chế hơi giống nhau, chẳng qua nhìn mức độ kia, tốc độ thối rữa rất chậm, mà cũng không thể làm da thịt sống lại. Hoàn toàn không hề để ý đến bàn tay thối rữa kia khiến người ta buồn nôn thế nào, ngược lại, Quân Vô Tà lại đứng lên, tỉ mỉ quan sát tình hình bàn tay của Mục Thiên Phàm. Mục Thiên Phàm bị hành động của Quân Vô Tà làm hoảng sợ, thiếu niên nhỏ tuổi nhất này sao lại không hề sợ hãi chút nào? Chẳng những không lùi lại, ngược lại còn đến gần xem xét. Có trời mới biết, chính hắn nhìn da thịt mình thối rữa cũng ghê tởm muốn nôn ra. Nhưng tiểu thiếu niên đó, sắc mặt vẫn như cũ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh. Mục Thiên Phàm vừa muốn nói gì đó, Kiều Sở ngồi đối diện hắn bỗng nhiên lại làm một động tác đừng lên tiếng, xong rồi còn lộ ra vẻ tươi cười thân thiện mà nghiêm nghị với Mục Thiên Phàm. Mục Thiên Phàm không biết Quân Vô Tà muốn làm gì, nhưng một người mang cái chết cũng không do dự điều gì, nếu Quân Vô Tà không sợ, muốn xem, hắn có thể cho nàng xem thoải mái. Một lúc lâu sau, Quân Vô Tà mới về chỗ ngồi, ánh mắt nàng quạnh quẽ nhìn về phía Mục Thiên Phàm, nói: "Ta muốn lấy chút thịt." Lời của Quân Vô Tà vừa nói ra, đừng nói đến Mục Thiên Phàm, ngay cả vẻ mặt của Kiều Sở và Phi Yên cũng hiện lên vẻ kinh sợ. Lấy chút thịt? Thịt gì? Không phải nàng muốn lấy một miếng thịt từ trên tay Mục Thiên Phàm đó chứ? Mục Thiên Phàm mở to hai mắt nhìn, nghi ngờ có phải mình nghe lầm không. "Ngươi... muốn thịt của ta?" Mặc dù đã xem nhẹ sống chết, Mục Thiên Phàm vẫn bị câu nói lạ thường của Quân Vô Tà làm hoảng sợ.