Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư
Chương 544
Bởi vì gần sát học viện Phong Hoa, nên phần lớn khách của buổi đấu giá ở Thiền Lâm này đều là đệ tử học viện Phong Hoa, có thể lọt vào mắt đám đệ tử học viên Phong Hoa thì ắt hẳn không phải những thứ bình thường, cho nên những thứ trong buổi đấu giá của Thiền Lâm đều là hàng quý, các thương nhân khắp nơi đổ xô về đây, mang về rất nhiều loại hàng thượng hạng.
Buổi đấu giá được bắt đầu vào lúc hoàng hôn, bây giờ sắc trời đã tối mịt, buổi đấu giá cũng đã đi được phân nửa thời gian.
Lúc bọn người Quân Vô Tà đến, cũng là lúc trên đài được mang ra một món hàng mới, bắt đầu một trận đấu giá quyết liệt.
Trong buổi đấu giá Thiền Lâm có sắp xếp các những gian thượng hạng nằm trên lầu hai, những căn phòng được thiết kế riêng cho những vị khách không thích bị làm phiền, chỉ cần giao ra ngân lượng nhất định là có thể đặt được một gian, sau khi Quân Vô Tà đưa tiền, sáu người bọn họ trực tiếp đi lên lầu hai.
Gian phòng không rộng lắm, ba mặt được vây kín, mặt còn lại hướng xuống đài đấu giá, được che chở bởi một rào chắn chạm khắc hình rồng.
Trong phòng đã được chuẩn bị bánh trà, sau khi sáu người ngồi xuống, liền nhìn về món đồ trên đài.
Những món hàng được đem ra đấu giá phần lớn là linh thạch, chất lượng của linh thạch từ cấp trung trở lên, linh thạch thấp cấp thấp hơn sẽ không có tư cách tham gia buổi đấu giá.
Quân Vô Tà lẳng lặng nhìn theo, nàng cũng chẳng mấy hứng thú với món hàng trên đài, mặc dù đã bán được ba bốn món nhưng cũng chẳng thấy hứng thú gì.
Đối với những chuyện tiêu tiền này, mấy người Sở Kiều, Hoa Dao càng không có hứng thú, chỉ có mỗi Phạm Trác nhìn rất say sưa, dường như có chút hứng thú với buổi đấu giá này.
Ngồi được nửa canh giờ, ngay lúc Quân Vô Tà cảm thấy cô cùng chán ngán, dưới lầu bất thình lình truyền đến tiếng thét kinh hãi.
Tiếng hét đó lập tức thu hút ánh mắt sáu người trong gian phòng!
Trên đài đấu giá, một hòn linh thạch cao hơn nửa người được mang lên, hòn đá rất cồng kềnh, một màu đen kịt, bị mưa gió bào mòn một góc.
Loại đá không xác định lai lịch như vậy lại được đem lên đấu giá, quả thực khiến người ta cảm thấy hết sức kỳ lạ, người chủ trì buổi đấu giá cố gắng giữ vững nụ cười trên khuôn mặt, trong lòng thì lại lo lắng không yên.
Lấy một cục đá để bán đấu giá, thực sự khiến người khác khó tin mà.
Nhưng người nhờ họ bán đấu giá cục đá này lại là người quen của chủ buổi đấu giá này, người đó nhiều lần khẳng định đây là đồ tốt, lúc này mới miễn cưỡng nhận thứ này để đấu giá, bây giờ thì hay rồi, vừa mới đem đồ lên đã khiến mọi người nghị luận.
Những người ngồi dưới đài đều đưa đầu nhìn nghiêng ngó dọc đoán xem lai lịch của cục đá kia, đều đang chờ đợi người chủ trì buổi đấu giá giới thiệu qua về nó.
Sau đó, người trên đài biểu cảm vô cùng cứng ngắc nói: “Đây là hòn đá được tìm thấy ở Đoạn Thiên Nhai, bên trong ẩn chứa sức mạnh thần bí, chỉ là cục đá này rất cứng, cực kỳ khó bổ, nếu như người nào có thể giải quyết được vấn đề nan giải này thì sẽ có thể đem vật này đi.”
Đoạn Thiên Nhai là một vách đá cheo leo sâu không thấy đáy, dưới vách đá sương mù dày đặc, chưa từng có ai xuống đó, cũng từng có người thử dùng dây thừng trèo xuống dưới đáy vực, nhưng cho dù sử dụng dây thừng dài trăm mét cũng không chạm được đến đáy, sau cùng cũng không ai đi đến đó nữa.
Cũng từng có lời đồn, dưới đáy Đoạn Thiên Nhai bị con linh thú cấp lãnh chủ chiếm cứ, những người muốn xuống đáy vực hầu hết đều mất tích, phần lớn đều chết dưới tay con linh thú cấp lãnh chủ đó.
Một nơi thần bí như vậy còn lưu truyền lời đồn về con linh thú cấp lãnh chủ, khiến những ai muốn đi đến Đoạn Thiên Nhai đều từ bỏ ý niệm, rồi dần dà cũng chẳng còn ai thiết tha đến đó nữa.
Truyện khác cùng thể loại
217 chương
20 chương
65 chương
25 chương
12 chương